Không thể tìm lại trong chiếc giương cũ giương mặt xưa
của mình
Mọi chiếc giương không mang ký ức.
Một người đàn bà khác xấu xí và kỳ dị
giờ nhảy múa trên giương mặt người đàn bà.
Không mang theo ký ức, những chiếc giương
luôn chứa đầy hiện tại chân thực nhưng ác độc và đau đớn
và giương mặt xấu xí, kỳ dị không ngừng nhảy múa,
không ngừng nhạo báng quá khứ của mình.
Người đàn bà đập vỡ chiếc giương thành trăm mảnh trong
cơn tuyệt vọng
Vẫn không tìm lại được dù một mẩu quá khứ
Và một trăm người đàn bà xấu xí và kỳ dị được sinh ra
Với trái tim giá băng trong bóng đêm nhảy múa.
Từng bước, từng bước nàng đến gần người đàn bà xấu xí và
giá lạnh
Miệng nàng thốt lên tiếng đau đớn yêu thương
Ngay lúc đó nàng nhận ra gương mặt người đàn bà kỳ dị
Chỉ là tấm vải tối màu bọc gương mặt thuở xưa
trò chơi của
ảo giác
Không. Bàn tay chúng ta chuyển động. Không. Cái ly chuyển
động
Không. Rượu chuyển động. Không. Đôi chân chúng ta chuyển
động .Không.
Con tàu chuyển động. Không. Nhà ga chuyển động
Không. Thành phố chuyển động. Không. Con cá bơi
Không. Nước bơi. Không. Dòng sông bơi .Không.
Con chim bay. Không. Cái cây bay. Không. Bầu trời bay
Không. Tất cả không.Chỉ cái chết chuyển động
Và mang theo chúng ta.
bài ca ban
mai trên những quả đồi Achill
Những hiệp sỹ xứ Ai-len nằm xuống hoá thành những quả
đồi
Và ngủ mãi giấc ngàn năm chưa thức dậy bên bờ biển
Những ngựa chiến ngủ bờm trải mênh mông những thảo
nguyên
Gươm giáo chạy trốn gươm giáo vào sâu lòng đất
Nữ hoàng Granuaile ngủ trong lăng mộ với vương niệm
trên đầu
Cùng áo choàng lông cừu và những triền đồi hoa vàng nở
đến bây giờ.
Biển kể mãi không ngưng nghỉ câu chuyện về Nàng và ru
mãi giấc ngủ của quá khứ
Đừng thức dậy những máu, những nước mắt, đừng thức dậy
những linh hồn đói rét trong mùa đông dằng dặc.
Đừng thức dậy hỡi các hiệp sỹ, đừng mài gươm trên
những ghềnh đá
Đừng tàn lụi những bông hoa trên những triền đồi
Vào lúc ban mai tiếng ngựa hí vang, cánh đồng dâng lên
từng đợt sóng hoa vàng
Một thiếu nữ Achill
đi trên sườn đồi, nàng tạc bằng đá hoa cương trắng
Mắt nàng là hai viên ngọc xanh, tóc nàng như một đám
rong biển dập dờn, tâm hồn nàng là sao mai
Bầy cừu ngoan ngoãn đến bên nàng, ngước nhìn nàng và
cất tiếng
Nàng cúi xuống vuốt ve những con cừu rồi đi lên đỉnh
đồi
Nàng nhìn biển cả và những con sóng hung dữ bỗng trở
lên ngoan ngoãn
Có phải nàng từ ngôi nhà trắng bên kia ngọn đồi bước
ra, có phải nàng là một thôn nữ
Hay nàng từ Dublin tới
hay nàng từ Sligo
Lúc ấy tôi nghe trong gió xưa thổi về tiếng đàn tiếng
sáo
trong những lâu đài cổ đã quên lãng từ lâu đâu đó trên
những ngọn đồi
Những hiệp sỹ vẫn ngủ và gươm giáo vĩnh viễn lạc sâu
trong đất
Chỉ có nữ hoàng xứ Ai-len thức dậy lúc ban mai đi ra khỏi lăng mộ của mình.
bầy cừu
Như những đám mây nhỏ trôi trên những triền đồi từ ban
mai đến đêm tối
Những con cừu vùng Achill
không hề than thở về số phận của chúng
Không đau khổ, không tuyệt vọng, chỉ im lặng thực hiện
sứ mệnh vô thức
Đi từ chân đồi lên đỉnh đồi trong gió lạnh không bao
giờ ngừng thổi trên vùng đảo.
Đi và đi, thi thoảng kêu lên, chợt nhớ điều gì đó
Tiếng buồn bã tan trong sóng biển vỗ chân đồi
Vào lúc ban mai thêm một con cừu trong đàn biến mất
Những mảnh thân xác tản mát trong đâu đấy
Những con cừu khác vẫn im lặng tiếp tục thực hiện sứ
mệnh của chúng
đi từ chân đồi lên đỉnh đồi,
những ngọn đồi…
những ngọn đồi…
những ngọn đồi…
bất tận.
phác thảo
Kevin Bowen
Nhóm một ngọn lửa trong ngôi nhà trắng
Kể cả những buổi tối gió bớt thổi, trời bớt lạnh
Chìm sâu trong ghế bành, mắt khép lại, ông giống một người nông dân Achill
Bóng tối trườn từ đỉnh đồi xuống bò quanh ngôi nhà
nhìn ông qua ô cửa.
Trong ngôi nhà giữa đồng cỏ không ai biết ông
Từng đi qua cái chết, từng nhẫn nại yêu một dân tộc xa
lạ
Và vẽ lại Tám tấm bản đồ số phận cố hương
Giờ chỉ còn mình ông với tĩnh lặng mênh mông
Không còn những bận rộn, những lo âu, những nhẫn lại ở
downtown Boston
Ông đã thiếp ngủ sau những mệt mỏi phía bên kia biển
cả
Hay đang mơ chạy về ngôi nhà của tổ tiên trên đất Ireland
Hay đang trò chuyện với những câu thơ, hay đang chơi
bóng rổ với những người xa lạ.
Chìm sâu trong ghế bành bất động, ông trở thành cột
mốc
Trên đường biên giới giữa lửa rực rỡ trong lò sưởi và
bóng tối bên ngoài
Phía xa kia, sau ô cửa là ngọn đồi và ánh lửa cùng
bóng ông in lên tấm kính
Như ông đang ngồi im lặng trên đồi trước một hừng
đông.
nhà thơ (2)
Không là ma quỉ, không là thánh thần
Cháy ngọn lửa rực rỡ nhưng không giấu đất đá và củi rác
phía dưới
Các ngươi nghi ngờ phần ánh sáng và nguyền rủa phần bóng
tối
Cõng trên lưng tảng đá không lồ của sự đày đoạ để
đựơc kêu vang tự do
Đã chết quá nhiều cái chết trong bóng tối mới chạm vào
cơn mơ sự sống
Là cái cây trơ trụi, đen đúa, ngôn ngữ trung thực của giá
lạnh nghiệt ngã
Là mẩu quặng của thời đại bị những thợ kim hoàn khước từ
Sống đôi lúc trong hình thức tuyệt vọng một bộ hài cốt
Sự huyền aỏ chuyển động không ngừng trong bộ xương
Tự nhận thấy những khoảng khắc điên rồ và những vùng tăm
tối
Bởi thế ngước mắt lên và khóc và hát và đi
Đi như gió cát sa mạc, như mây trôi trời xanh , như nước
trên dòng sông,
như ánh chớp đường gươm trong động quỉ, như người nông
dân trên mùa màng,
như đại bàng cuốn lên từ đá sắc và như tuyết Giáng sinh
im lặng
Và lướt qua đám người đang chụp hai bông hoa kín hai hốc
mắt.
thư gửi những
ma-nơ-canh trong một hiệu áo cưới ở Hà Đông
Gửi
Lương Tử Đức
Không có ai đến cửa hiệu trong đêm khuya khoắt này
Những cô dâu của hôm qua đã trả lại quần áo, những
cô dâu của ngày mai chưa tới
Những ma-nơ-canh không nói gì, chỉ mỉm cười, đưa
tay mời gọi
Với tất cả không loại trừ một ai và cả lúc không ai
Họ nhìn những cô gái hạnh phúc bước vào cửa hiệu
Không phải những nhà tiên tri nhưng họ biết ai sẽ
hạnh phúc, sẽ khổ đau, ai trở nên thù hận
Họ ghé tai nói thầm cho những cô gái đang đắm mê
vuốt ve áo cưới
Nhưng hình như không ai nghe thấy gì.
Sao tất cả những ma-nơ-canh đều mỉm cười hạnh phúc
?
Sao mỗi ma-nơ-canh không mang một gương mặt riêng
cho mỗi số phận riêng ?
Một ma-nơ-canh cười, một ma-nơ canh khổ đau, một
ma-nơ canh mãn nguyện, một ma-nơ-canh khóc
Để tất cả được quyền chọn lựa số phận của mình.
Một ma-nơ-canh trẻ nhất bóc lá thư đọc xong, mỉm
cười, nàng nói
- Chàng là một thi sỹ ngờ nghệch trong thị xã này
nên chàng chẳng bao giờ biết
Tất cả những con người ở ngoài cửa hiệu
này mới thực là những ma-nơ-canh
Và một
ma-nơ-canh đã già, thất nghiệp,
từ lâu
phải đứng trong góc cửa hiệu thiếu sáng khẽ thở dài và nói:

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét