thư từ bài vở xin gửi về : hothanhngancm@gmail.com HỒ THANH NGÂN Hội viên hội văn học nghệ thuật Cà Mau Hội viên hội văn học nghệ thuật Phú Yên Hiện sống và viết tại Cà Mau Tác phẩm đã xuất bản : Sông Đốc Ngày Nắng Muộn - Nxb Thanh Niên (2016) Phương Nam Lộng gió - Nxb Hội Nhà Văn (2018) Trường Ca Nhớ Phú Yên - Nxb Hội Nhà Văn (2019 ) Chiều Ở Phía Ngược Gió - Nxb Hội Nhà Văn (2020)
Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2025
Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG
Bên cánh gà chánh điện phần 1
BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN
Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở nào. Vẫn như mọi đêm, khi ánh đèn đường bừng thức giữa nền trời lạnh, hắn lại ngồi vào chỗ cũ, cạnh ly cà phê thân thuộc trong không gian tấp nập. Có lẽ, ly cà phê ấy từ lâu đã trở thành một tri âm thầm lặng, chứng kiến hành trình cuối cấp đầy nặng nề của hắn. Những lúc nỗi buồn khẽ gõ cửa, chỉ cần tựa người vào thành ghế, vị đắng nơi đầu lưỡi lại như thấu hiểu, như đồng cảm với bao tâm tư chưa nói thành lời.Đêm nay hắn có hẹn.Người hẹn là Thiện Linh của hơn một năm về trước.
Ai nhìn vào cũng chỉ thấy một cậu thanh niên ngồi lặng lẽ, gác chân hờ lên đùi, tay cầm điện thoại, dáng vẻ ung dung. Nhưng trong đôi mắt ấy, ánh nhìn lại vượt khỏi khung cảnh hiện tại, hướng về ngọn đèn xa, theo một chiếc xe đang ôm cua về một miền nào đó… xa lắm.Trong mắt hắn, Thiện Linh đã đến rồi. Không phải bằng hình dáng, mà bằng ký ức, bằng nỗi hoài niệm đang lặng lẽ trở mình trong tâm.
Năm ấy, ngày đầu tiên của mùa Vu Lan báo hiếu, hắn háo hức đến lạ. Khi màn đêm buông nhẹ xuống biển phía Tây, lúc hoàng hôn đã khép lại, hắn chỉnh lại áo, giữ một dáng vẻ trang nghiêm bước lên chánh điện. Ở ngoài đời thế nào cũng được, nhưng một khi đặt chân lên bậc cấp ấy, hắn như hóa thành một con người khác nghiêm túc, chững chạc, có phần hơi dữ dằn vì sự tập trung quá mức.Từng chiếc ghế, từng cuốn kinh, từng tấm thảm… hắn đều sắp đặt ngay ngắn như đang dọn một không gian để tâm mình được thanh. Tiếng chuông chùa ngân lên, báo hiệu thời kinh đầu tiên của mùa Vu Lan. Hắn lại bước lên chánh điện, đứng nép bên cánh gà, khoanh tay hầu đàn.
Thấp thoáng đâu đó, bên phía đối diện, hắn thấy một cô gái lặng lẽ đứng như mình. Mái tóc thả mềm lay động theo gió quạt, dáng đứng thục nữ và trầm tĩnh. Hắn có để ý, chỉ là khi niềm hứng khởi của mùa mới cuộn lên, sự chú tâm dành cho cô cũng trôi đi mất.Ngày nối ngày, tụng kinh dần trở thành thói quen, đến mức hắn mới đủ tĩnh để nhận ra sự xuất hiện âm thầm của cô gái ấy. Chẳng mấy chốc mà đến rằm. Rằm này lớn, người viếng đông, ánh đèn, tiếng mõ, tiếng bước chân hòa vào nhau thành biển người. Giữa khung cảnh ấy, hắn bất ngờ bắt gặp cô gái đang nhìn mình từ trên cao xuống. Ánh mắt chỉ thoáng qua, nhưng đủ để hắn khựng lại. Khi nhận ra đã lộ, cô lặng lẽ quay người, hòa vào dòng người tấp nập như một giọt nước rơi vào biển, chẳng còn thấy dáng đâu.
Đêm đó, hắn về tới nhà đã nửa khuya.Vừa đặt mình xuống, điện thoại báo tin nhắn.Một đoạn văn ngắn, nhưng câu chữ trau chuốt, cổ phong, khiến hắn không khỏi sững người:
“Chào huynh, phải chăng người là bậc đồng hành nơi pháp tọa chiều nay?Hương kinh còn vương trong tiếng mõ ngân dài, tôi chợt nhận ra ngũ quan và khẩu khí hòa nhã… Ấy chắc là bạn đạo từng ngồi kề bên lúc tụng thời chiều nay.”
Hắn vui... vui theo cách khó diễn tả. Một người còn lạ mà như quen, chủ động để lại dấu hiệu quan tâm giữa bầu trời nghìn ánh đèn. Nhưng rồi ý thức tu hành kéo hắn lại.Hắn nghĩ: “Mình là người học đạo, mới gặp đã vội tỏ bày… không nên.” Vậy nên hắn chỉ đáp gọn: “Thưa phải.”
Không ngờ từ hai chữ ngắn ngủi ấy mà cuộc trò chuyện kéo dài đến tận hết canh tý. Khi trăng vừa vượt đỉnh rồi bắt đầu con đường xuống núi, cả hai mới thiếp đi, trong một niềm tin nhẹ nhàng, mơ hồ, nhưng rất thật. Một ngọn lửa bùng lên trong gian bếp nhỏ phía sau giảng đường. Hắn ngồi vào bàn, nhường chỗ, rồi khẽ mời cô cùng dùng bữa. Cô gái bước đến, dáng ngồi nhẹ nhàng như sợ gây tiếng động. Khoảng cách giữa hai người còn xa, gần như đối diện. Thấy thế, hắn bật cười trêu:
— “Ghét tui hả? Ngồi xa vậy… Ghét thì tui dời qua ngồi kế luôn nghe.”
Nói rồi hắn kéo ghế, xách cả cái đít lẫn cái ghế qua sát bên cô. Nụ cười trên môi cô gái cũng hé nhẹ, như một cánh hoa vừa chớm nở. Trong lúc mọi người đang vui vẻ dùng bữa, Diệu Lượng nhìn hắn rồi bật thốt:
— “Sao mắt thằng Thiện Linh đen như gấu trúc vậy trời? Chắc tối qua thức dữ lắm.”
Hắn cười xòa, chống chế:
— “Có đâu, tối qua tui ngủ sớm mà.”
Chưa kịp dứt lời, cô gái khẽ liếc hắn, rồi điềm nhiên nói một câu khiến cả bàn sững lại:
— “Xạo á. Tối qua ảnh còn nhắn tin với em tới một giờ sáng. Vậy mà nói ngủ sớm.”
Diệu Lượng liền hét lên một tiếng ồ rất to, như thể vừa phát hiện bí mật mà cả giảng đường đều biết từ kiếp trước: cái tính đa tình của hắn. Hắn quê quá, bèn gắp một miếng đồ ăn đặt vào chén cô, giả bộ giỡn mà thật ra là lấp liếm:
— “Ăn đi, ăn cho bớt nói lại.”
Cả bàn liếc sang đầy nghi vấn, nhưng ai nấy rồi cũng quay về phần việc của mình sau bữa ăn. Khuya xuống, mọi người trở lại công việc đã được phân công, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đêm ấy, cô nhắn hỏi:
— “Huynh có lên chánh điện tụng thời này không?”
Hắn trả lời: — “Không.”
Và kỳ lạ thay, chỉ cần hắn nói không, cô cũng quyết định sẽ không tụng. Ở phía dưới, hắn chạy quẩn quanh để phục vụ khách thập phương đang viếng chùa. Khi tiếng chuông thời kinh ngân lên, hắn khoác chiếc áo dài, sắp xếp hàng ngũ các em nhi đồng cho ngay ngắn. Lạy Phật xong, hắn trở xuống, vẫn chưa biết có người đã tìm mình trong suốt quãng thời gian ấy. Cô thấy hắn trong bộ áo dài thường mặc lúc tụng kinh, và ngay khi ánh mắt chạm vào hình bóng đó, cô khựng lại. Nỗi buồn và giận len vào đôi mắt, có lẽ vì hắn đã không giữ lời nói ban đầu: “Không lên.” Nhưng hắn thì chẳng hay biết gì. Như bao đêm, hắn vẫn nhắn tin cho cô, và cô cũng vẫn trả lời như thường lệ. Đêm hôm ấy, cô rủ hắn chơi một trò mới thấy trên mạng: Mỗi người nêu năm điều mình không thích ở đối phương, để đối phương sửa, cho tình bạn thêm bền chặt. Hắn chẳng nhớ nổi hắn đã viết gì, những điều quá bình thường, không có gì đặc biệt để mà in sâu.Nhưng năm điều cô gửi thì rất khác.Khác đến nỗi hắn phải đọc lại hai ba lần.
Cô viết: “Ngã hữu ngũ điều thỉnh huynh chỉ giáo:
Nhất giả, nguyện huynh chớ bỏ mặc ta cô ảnh mỗi khi đêm xuống. Nhị giả, nguyện huynh để tâm đến tình hoài cảm xúc nơi ta, như lắng một tiếng chuông xa.Tam giả, nguyện huynh đồng tọa cận kề khi thọ thực, tựa như bữa trưa nay đồng song tịnh khẩu. Tứ giả, nguyện huynh mỉm tiếu khi gặp ta trên chánh điện, để lòng này bớt gợn sương khuya. Ngũ giả, nguyện huynh chớ hờ hững vô tâm, kẻo hàn phong lọt vào nỗi dạ mong manh này.”
Đọc đến đó, hắn khựng lại. Tay như run khẽ.Một niềm hoài nghi ấm nóng kéo dọc sống lưng. Không lẽ… cô ấy đã có tình ý với mình? Cho đến nay đã tròn ba ngày.Không một tin nhắn.Không một lời hỏi thăm. Sự im lặng ấy rơi xuống lòng hắn như tro tàn nguội lạnh. Rồi bất giác, hắn tự ngộ: “Mình… đã sanh ái tình rồi sao?”
Một thứ tình cảm âm ấm như hương trầm mới đốt dâng lên trong ngực. Nhưng ngay đêm đó, cô gái thổ lộ rằng nàng đã thương... thương một chàng trai trong quán cà phê thư giãn nào đó. Ồ… thì ra bấy lâu nay, chỉ có mình hắn ảo tưởng. Ảo tưởng mà thành mộng, mộng mà hóa thành đau. Hắn ngồi lặng như người vừa giật mình giữa giấc chiêm bao đẹp. Một nỗi tiếc nuối mơ hồ nhưng sắc lạnh len qua tim. Và trong những khi buồn nhất, người ta thường nói thật lòng nhất. Hắn nhắn cho cô, bằng lời lẽ cổ phong mà lòng run rẩy: “Ta có chút tình ý dành cho nàng. Nhưng khi biết nàng đã có mối duyên khác, ta đành tự giữ lòng mình, không để tình khởi mà sinh thêm vướng bận. Nay ta nói ra cho nhẹ dạ, để không còn điều gì che giấu. Từ nay, ta vẫn là ta, nàng vẫn là nàng. Chúng ta cứ như thuở ban đầu, không để chuyện tình cảm làm lòng sinh đau khổ.”
Nói rồi, hắn tắt máy. Cố vùi đầu vào giấc ngủ mà chẳng sao nhắm mắt nổi. Giật mình thức dậy thì trời đã chớm 4 giờ khuya. Mí mắt nặng trĩu mà hồn thì thức, chắc bởi trong tim còn nhiều đêm chưa tắt. Bất chợt, điện thoại rung.Một tin nhắn. Từ cô ấy. Nàng viết như giọng người nói đêm thu:
“Huynh còn thức chăng? Đợi đã…Thật ra bấy lâu nay, ta cũng có tình cảm với huynh.Ta chỉ nói dối vì sợ làm ảnh hưởng đường tu của huynh,
và cũng sợ nếu thổ lộ mà bị huynh từ chối thì lòng ta sẽ đau.Giờ biết huynh cũng thương ta, ta mong chúng ta có thể kết duyên tình cảm.”
Hắn lặng người. Rồi trái tim như mở bung một đoá hoa lửa. Hắn hồi âm:“ À thì ra là vậy! Như vậy thì tuyệt thật” Và thế là, một cuộc tình khởi tự mùa Vu Lan. Ngay ngày 19 tháng 7 âm lịch, hắn đã có một mối lương duyên. Một tình yêu bắt đầu giữa tiếng chuông chùa, giữa sương khuya, giữa hai tấm lòng vừa chạm vào nhau sau bao lẫn tránh.
Cô nhỏ hơn hắn ba tuổi. Một chiều, hắn điện về cho người dì ở quê, khoe về chuyện tình đang có. Nghe xong, dì giật mình bảo: “Bà dì Bảy mày mà biết chắc rầy cho. Người ta nói cách nhau ba tuổi dễ có chuyện không lành. Hai, bốn tuổi thì được, chớ ba tuổi là không nên.” Hắn nghe mà lòng trùng xuống, thoáng hoài nghi. Không biết lời ấy là thật hay chỉ là chút mê tín của người xưa truyền lại. Rồi hắn tự an: “Chắc không sao đâu… Phật pháp gia hộ mà.” Và đúng thật vậy. Mùa Vu Lan qua hai tháng, cả hai vẫn bên nhau trong vui tươi, hạnh phúc đong đầy. Những biệt danh ngây ngô như “Tý hong té”, “Cá heo mỏ hỗn”… chỉ nghe thôi cũng biết tình yêu họ trong trẻo đến nhường nào.
Tình yêu tuổi học trò mà, lúc nào chẳng đẹp…
Nhưng rồi, rầm... như tiếng sét xé đôi bầu trời đang trong. Mẹ cô biết chuyện, cấm tuyệt hai đứa gặp mặt. Cô bị nhốt trong nhà, chẳng được đến chùa học Phật nữa. Hắn buồn như đứt từng sợi dây trong lồng ngực. Hắn ngâm lên một đoạn thơ, như tự an mà cũng như tự than:
“Chim khôn mắc phải lưới hồng,
Ai mà gỡ được ơ đền công lượng vàng.
Tình tan tang tính tình tang,
Đền vàng anh chẳng lấy vàng,
Lòng anh quyết chí… Lấy nàng mà thôi.”
Lòng anh quyết chí lấy nàng mà thôi…Vậy mà, trong đêm vắng, tiếng đàn kìm vang lên từ đâu đó, chạm vào lòng hắn những mảnh vỡ chênh vênh. Bất giác, hắn cất tiếng hò:
“Châm vàng gắn chặt còn rung ơ…
Thương em thiệt nết, mê xa thì tình…
Thương em thương vạn thương hình,
Thương lời ăn tiếng nói ờ…
Mà sợ mình bãi buôi.”
Có lẽ… đã bãi buôi thật rồi.Còn đâu mà hò, mà hát…Tưởng chừng mọi cánh cửa đều khép lại, nhưng lòng người đâu dễ buông. Dù bị cấm cản, dù không thể đến chùa như trước, cô và hắn vẫn tìm được những phút giây vụng lén để nhìn nhau, để giữ cho tình không tắt. Trời đất như se duyên, bởi cả hai học cùng trường. Mỗi buổi sáng, giữa biển người áo trắng, chỉ cần một khoảnh khắc thoáng gặp cũng đủ làm tim hắn đập nhanh như tiếng mõ sớm. Cô thì khép nép nép, mắt tránh người đời, nhưng mỗi lần lén nhìn hắn lại như ánh nắng mỏng manh xuyên qua mây xám. Họ không dám đi chung, không dám sánh vai như bao người yêu nhau ngoài sân trường. Chỉ khi nào trống tan giờ, dòng người đổ ra hành lang, cô mới lách qua đám đông, ghé sát bên hắn một thoáng rồi lại rời đi như gió thoảng.Có hôm cô còn run sợ: “Huynh… mẹ em mà biết, chắc em tiêu mất.”
Hắn mỉm cười đáp nhỏ:
“Không sao đâu, gặp thoáng vậy thôi cũng đủ ấm lòng rồi.”
Thế là đủ, chỉ một câu, chỉ một ánh mắt, chỉ một lần tay chạm tay trong tích tắc, cũng đủ để cả ngày hắn vui như vừa dự một thời kinh viên mãn. Những buổi ra chơi, cô đứng trên lầu hai, hắn đứng dưới sân. Không nói được lời nào, nhưng chỉ cần cô mỉm cười nhẹ, hắn đã thấy như cả một mùa Xuân Phật đang nở trong lòng. Hắn giả vờ cầm sách để che mặt, còn cô thì làm bộ nhìn xuống sân trường, nhưng cả hai đều biết họ đang nhìn nhau. Có lần cô liều đến mức rủ hắn vào thư viện, lấy cớ mượn sách. Cả hai ngồi sát nhau giữa những kệ gỗ im lìm, ánh nắng luồn qua ô cửa bụi mờ. Cô đặt tay lên trang sách nhưng mắt lại nhìn hắn: “Em nhớ huynh lắm.” Hắn khựng lại, trái tim nhói một nhịp. “Anh cũng vậy… Chỉ gặp được vậy thôi mà lòng vui đến lạ.” Những ngày đó, tình yêu của họ giống như ngọn đèn dầu trong gió: nhỏ, yếu, run rẩy… nhưng không tắt. Nó lung linh đủ để sưởi ấm hai người, nhưng lại mong manh đến mức một cái thở mạnh của đời cũng có thể dập tắt. Vậy mà họ vẫn giữ, Giữ bằng ánh mắt, Giữ bằng nụ cười, Giữ bằng những tin nhắn lén lút mỗi tối và giữ bằng lời hứa nhỏ như sợi tơ hồng mà cả hai đều nguyện không để đứt.
Bên cánh gà chánh điện phần 2
Những ngày hạnh phúc nhỏ bé ấy không kéo dài lâu. Một buổi chiều, khi trời vừa sụp tối, mẹ cô vô tình lấy điện thoại để kiểm tra giờ học. Chỉ một cái vuốt màn hình, hàng loạt tin nhắn hiện lên — những câu từ thương yêu, những lời hẹn gặp lén lút, những nỗi nhớ trao qua lại. Gương mặt mẹ cô sầm xuống như trời chuẩn bị giông. Bà đứng lặng vài giây, rồi run lên vì giận. Bà không gọi cô ra hỏi. Bà gọi thẳng cho ông Thiện Chánh trong chùa.
Giọng bà lạnh như thép: “ chú coi lại mấy đứa nhỏ giùm tôi. Nó còn con nít, không biết gì, mà cái thằng đó… nó dụ dỗ con tôi!” Đến khi ông Thiện Chánh nghe xong, ông gọi ngay cho hắn. Điện thoại rung liên tục. Tên “ chú Thiện Chánh” nhấp nháy đỏ trên màn hình. Nhưng hắn… không dám nghe. Hắn biết, chỉ cần bắt máy, mọi thứ sẽ vỡ thành từng mảnh. Không dám đối mặt. Không dám nghe lời trách.Hắn chỉ im lặng nhìn điện thoại rung đến tắt. Nhưng rồi hắn cũng không trốn được. Một lát sau, tiếng xe máy vang lên trước nhà. Đèn xe quét lên tường như ánh đèn pha cắt ngang cuộc đời hắn. Chú trong chùa bước vào, mặt nghiêm, không còn chút hiền từ như mọi khi.
- “Tại sao người ta không thích mà con cứ lấn vô?!”
Hắn cúi đầu, tay run lên.
- “Con làm như vậy rồi ai dám gửi con vô chùa nữa hả? Con biết con làm ảnh hưởng dữ lắm không?”
Mỗi lời như một roi quất vào lưng. Hắn cố mở miệng nhưng cổ họng nghẹn cứng. Không một câu thanh minh. Không một lời giải thích. Vì hắn biết… tất cả đều là thật. Đêm đó, hắn nằm trên giường, ánh đèn vàng hắt lên trần nhà. Trong đầu chỉ có một câu vang mãi: “Phải chăng… mình sai rồi?” Từ ngày ấy, cô và hắn gần như không còn nhắn tin.Không ai dám. Không ai được phép. Chỉ còn ánh mắt... nhưng ánh mắt cũng đủ để đau như kéo cắt. Gặp nhau ở trường, cô nép sau cánh cửa lớp, mắt đỏ hoe. Hắn đi ngang, tim như bị ai bóp lại. Hai người chỉ dám nhìn nhau trong một khoảnh khắc thật nhanh, như nhìn một người đã không còn được chạm tới nữa. Nhưng cũng có một lần… Một lần duy nhất họ hẹn nhau ra sân sau, nơi góc tường cũ mọc đầy rêu. Cô vừa thấy hắn đã bật khóc. Không nói được một lời. Chỉ lao vào ôm hắn, ôm chặt đến mức như sợ buông ra là mất luôn. Hắn siết lại, lần đầu tiên và cũng là một trong những lần cuối cùng, không còn sợ trời đất, không còn sợ ai trách phạt.
Trong vòng tay ấy, mọi đau buồn như được xé bung: Sự cấm đoán, những lời mắng, những dòng tin nhắn bị xóa sạch, những đêm dài nhớ nhung nhưng không dám gửi… Tất cả như hòa thành một tiếng thở dài thống thiết.
Cô nghẹn ngào: “Em nhớ anh…”
Hắn đáp, giọng run run: “Anh cũng vậy… nhưng anh sợ mất em lắm.”
Họ ôm nhau lâu đến mức quên cả thời gian. Trái tim hai đứa đập vào nhau như đánh mõ trong một buổi tụng về khuya — run rẩy, nhưng tha thiết. Rồi họ buông nhau ra, nhìn thật lâu. Không ai nói thêm lời nào. Vì cả hai đều biết: Chỉ cần nói một câu thôi, nước mắt sẽ rơi thêm một lần nữa. Từ sau lần bị chú trong chùa rầy la, lòng hắn cứ như bị ai khuấy lên từng cơn. Ban ngày thì cố gắng tỏ ra bình thường — đi học, đi chùa, làm công quả —
nhưng đêm xuống là tâm trí hắn loạn như đàn chim bị gió quét. Nằm trên chiếc giường tre cũ kỹ, hắn nhìn lên trần nhà tối, tự hỏi: “Mình có sai không? Phật tử thì không nên khởi tâm ái.Người ta đã cấm rồi mà mình cứ tiến tới… có phải là tạo nghiệp?” Ý nghĩ ấy cắn vào tim như gai nhọn. Rồi ngay sau đó, một giọng khác trong lòng lại vang lên: “Nhưng mình thương người ta thật mà… Đâu phải ham muốn, đâu phải đùa vui? Mình chỉ muốn nắm tay người ta, cho người ta bình yên… vậy cũng sai sao?” Hai bên giằng co như hai sợi dây kéo căng. Hắn nhắm mắt, cố niệm “Nam mô A Di Đà Phật” để dập tắt suy nghĩ, nhưng càng niệm thì hình bóng cô lại càng rõ, nụ cười hồn nhiên, đôi mắt long lanh, cái cách cô gọi hắn bằng biệt danh “tý hong té”… lại khiến tâm thức hắn mềm ra như sáp nến. Có những đêm hắn ôm gối và tự vấn: “Mình là người tu, mình nên dứt… Nhưng nếu dứt, cô ấy buồn, mình cũng đau. Phải chăng… tu là buông bỏ tất cả, hay chỉ buông bỏ cái khiến lòng mình ác?” Câu hỏi xoay vòng như bánh xe pháp mà hắn chưa đủ trí tuệ để nắm được.
Hắn nhớ lời thầy từng dạy: “Ái nhiễm là gốc khổ.”
Nhưng hắn cũng nghe một vị huynh khác nói: “Tu nhưng đâu phải cấm yêu. Quan trọng là tâm mình trong sạch.” Hai câu ấy đánh nhau trong đầu, không bên nào thắng. Có lúc hắn tự nhủ:“Thôi, mình buông đi. Buông cho người ta nhẹ, cho mình nhẹ.”
Nhưng ngay giây sau, nhớ đến hình ảnh cô đứng sau góc lớp, mắt ướt mà nhìn hắn, lòng hắn lại nhói, như ai cầm bàn chông đâm vào. “Không được… bỏ người ta lúc này là tệ lắm…” Rồi hắn lại đổi ý. Cứ thế, mỗi tối như một cuộc chiến. Một cuộc chiến không ai thấy, nhưng xé hắn ra từng mảnh. Đến khi không chịu được nữa, hắn lẩm bẩm trong bóng đêm: “Phật ơi… con thương người ta, mà con không biết phải làm sao.”
Giọt nước mắt từ từ lăn qua thái dương. Hắn đưa tay lau, nhưng lau không kịp... bởi sau đó là giọt thứ hai, rồi thứ ba. Giữa cơn mơ màng trong buổi khuya, hắn tự hỏi: “Tình yêu này… là duyên lành hay nghiệp chướng?” Và không ai trả lời. Chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa, lạnh buốt như một lời
nhắc nhở rằng mọi chuyện rồi cũng đến lúc phải chọn. Chỉ là… hắn chưa dám lựa chọn mà thôi.
Sau nhiều đêm trăn trở, đấu tranh giữa chữ “tình” và chữ “tu”, hắn cuối cùng chọn cách đau nhất cho cả hai, buông. Sáng hôm đó, vừa tan học, hắn lẳng lặng ngồi một mình ở chiếc bàn cuối lớp, viết một lá thư. Nét chữ run nhẹ, nhưng câu văn vẫn mềm theo hơi thở: “Duyên chúng ta mỏng như sương sớm. Giờ đây nên dừng bước để lòng bớt khổ. Nếu còn duyên, ắt sẽ gặp lại trong ngày gió thuận. Tạm biệt.” Khi cô nhận lá thư, đứng dưới gốc cây bằng lăng nơi sân trường, đôi vai nhỏ run lên. Nước mắt cô rơi không thành tiếng, chỉ rơi âm thầm như mưa dầm thấm đất. Mà càng âm thầm, càng đứt ruột. Cùng lúc đó, không hiểu sao hắn thấy trong lòng bứt rứt bất thường. Một luồng linh cảm lạ như kéo chân hắn về sân trường. Hắn chạy thật nhanh, vừa đến cổng trường thì nhìn thấy — cô đang khóc. Tim hắn co thắt lại. Hắn đứng sững vài giây, rồi bước đến chầm chậm, hối hận ập vào như sóng dữ. Hắn muốn ôm cô ngay lập tức, nhưng tay lại run, chỉ dám thì thầm: “Em… đừng khóc nữa.” Cô không trả lời, chỉ quay đi lau nước mắt, nhưng càng lau càng tràn. Hắn cuống quýt, vội chạy ra tiệm tạp hoá đối diện mua mấy gói bánh mà cô thích, loại bánh cô từng cười ngây ngô khi ăn. Rồi hắn nhắn cô đến chỗ hẹn cũ: gốc cây sau dãy phòng thực hành, nơi lần đầu họ tỏ lòng nhau. Cô đến. Vẫn đôi mắt đỏ hoe. Hắn đưa hộp bánh ra, giọng khàn lại: “Nếu em muốn dừng lại… thì như trong thư. Còn nếu em còn thương, chỉ cần gật đầu, ta làm lại từ đầu.” Cô im lặng. Chỉ có gió nhẹ lay tà áo. Rồi, cô gật đầu. Một cái gật rất khẽ, mà đánh thức cả bầu trời trong lòng hắn. Nhưng trong cái gật ấy, hắn nhìn thấy cả một biển lo âu. Cô vẫn sợ. Sợ bị bỏ rơi. Sợ bị lừa dối. Sợ khi yêu rồi lại một mình gánh hết đau thương.
Hắn đưa bánh cho cô. Cô bất giác lại cười, một nụ cười của đứa trẻ được dỗ dành bằng món quà nhỏ, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn còn sót lại vệt buồn. Hắn ôm cô. Cô cũng ôm hắn...ôm thật chặt, như thể sợ hắn tan biến. Ôm lâu đến mức hắn phải hỏi: “Sao em ôm anh chặt vậy…?” Cô đưa mặt vào vai hắn, giọng nhỏ như hơi thở: “Vì… em cảm nhận có lẽ đây là lần cuối em được ôm anh.” Tim hắn đau nhói. Và thật vậy ... sau lần đó, họ chẳng bao giờ ôm nhau được nữa. Giữa họ xuất hiện một vết thương vô hình, vết thương của niềm tin bị nứt, của nỗi sợ bị bỏ lại. Cô bắt đầu hoài nghi liệu hắn có thật lòng hay chỉ nhất thời xao động. Còn hắn… lỡ một lần buông tay, nên mãi không xóa được cái bóng "lừa dối" ấy trong lòng cô. Một cái ôm cuối. Một linh cảm đúng. Và một vết thương không bao giờ lành.
Ngày tháng sau đó, tình yêu giữa hắn và cô càng lúc càng mong manh tựa sương sớm bên sông. Hắn cảm nhận rõ những vết nứt nhỏ cứ dần ló ra nơi ánh mắt cô, nơi cách cô lặng im khi nhìn hắn. Những lần gặp nhau thưa dần, những câu nói trở nên dè dặt, còn nụ cười thì phai như nét mực tà tà dưới cơn mưa. Rồi biến cố đến. Gia đình cô quyết định chuyển về quê. Không một lời báo trước, không một buổi gặp trọn vẹn để nói câu "giữ gìn sức khỏe", chỉ là một buổi chiều buồn hiu hắt, cô biến mất như chiếc lá bị gió cuốn về nẻo nào. Ngày cô rời thị trấn, hắn không hay biết. Hắn chỉ biết khi nghe bạn bè nói cô đã đi chơi cùng một người con trai khác trước hôm dọn nhà. Trái tim hắn như bị ai bóp nghẹn. Một câu nói vô tình thôi cũng đủ làm cả bầu trời trong hắn sụp đổ. Tối đó, hắn đi dạo khắp thị trấn. Đi không mục đích, đi như trôi trong làn sương lạnh. Hắn bước tới giữa cầu, tựa người lên lan can cũ. Dưới kia, mặt sông tối đen như đôi mắt không còn giọt sáng. Hắn nhìn xuống… và cảm giác như chính trái tim mình đã rơi xuống đó từ lâu lắm rồi, rơi từ ngày cô nhìn hắn bằng đôi mắt ngập buồn, rơi từ ngày cô bảo “chắc đây là lần cuối ôm anh”. Gió biển thổi qua, mằn mặn. Hắn quay bước trở về chùa. Đi giữa sân chánh điện, hắn khựng lại. Nơi hai người từng đứng nói chuyện lần đầu. Nơi cô từng cười đến nắng chiều cũng sáng hơn. Nơi hắn từng tin Phật sẽ gia hộ để tình yêu được yên lành. Bây giờ chỉ còn gió. Chỉ còn tiếng chuông vọng nhỏ như tiếng lòng day dứt suốt một năm dài đằng đẵng.
Hắn trở lại phòng, ngồi bên ly cà phê đã nguội. Ánh đèn vàng hắt xuống đôi tay mỏi mệt. Hắn chợt nhận ra: một chàng trai chốn thanh tịnh cũng có thể đánh mất cả tuổi trẻ chỉ vì một mối tình nhỏ bé bên cánh gà chánh điện. Điện thoại rung. Là ông Thiện Chánh. Giọng ông vang lên, trầm và quen thuộc:
– Con về sớm nghe, mai còn việc.
Hắn khẽ "dạ".
Rồi đặt điện thoại xuống, hắn khép lại câu chuyện của mình. Không oán. Không trách. Chỉ là một lời cảm niệm lặng lẽ: “Tình yêu của ta… đã đi vào miệt xứ. Nhẹ như gió. Mỏng như khói hương. Và tan bên cánh gà chánh điện.”
S Đ 30/11/2025
NGUYỄN HẢI ĐĂNG
12c3 trường THPT Sông Đốc
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
BÀI MỚI ĐẮNG
Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG
Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...
-
Chuyện của chị Linh giò chả (Truyện ngắn Đặng Xuân Xuyến) * Hôm trước, lâu rồi, chả hiểu duyên cớ gì, chị Linh giò chả tự dưng “bắt ...
-
NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ Tôi lên Cà Mau, hè này coi thi học sinh t.h.p.t tốt nghiệp. Làm giáo viên thì phải coi thi làm nhiệm vụ bắt ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét