Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

ĐOẠN CUỐI CHO EM - TRẦN ĐỨC TÍN


ĐOẠN CUỐI CHO EM
Đi đi, để biết đời giông bão
Mệt nhoài rồi hãy về lại với anh
Kể anh nghe những giấc mộng tan tành 
Chân lạc lõng giữa phương trời xa lạ... 
Em cứ đi, để có lần gục ngã
Nước hoen mi dài em cần một bờ vai
Trong tận cùng của trống vắng tên ai
Em mới biết, đôi tay cần thiết nhất!
Em đã có nhưng rồi em đánh mất
Dĩ vãng nào không sầu úa mênh mang
Hãy cứ lang thang, để thấy đời rồ dại
Rồi trở về khi em đủ đắng cay...
Anh vẫn đây, ru nốt giấc mộng thường
Mang mặn đắng đẫm thêm màu sương trắng
Anh ngâm vang khúc ca dòng biển mặn
Sóng cuộn trào, gào thét phía không em!
Anh đã thôi lãng du, tít tấp con đường dài
Vì đã đủ đắng cay để trầm lặng
Thôi không khóc vì biết đời ngang trái
Nên chỉ cần êm ái một bàn tay!
Đêm nay nữa, cố chuốt cho mình say
À, chẳng phải
Là sầu trong anh mới phải
Em đi đi
Đừng quay nhìn ái ngại
Anh say rồi, chẳng giữ nổi một vòng tay!
Sông Đốc - 28/12/2017.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...