Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều
Thời gian
Tôi ngồi bế con gái tôi
Cả hai cùng ốm
Trò chuyện với nhau bằng những cơn ho
Tiếng bẻ củi vang lên
Ngọn lửa gần gũi và linh thiêng cựa mình thức dậy
Có bước chân vô hình đang đi quanh đống lửa
Làm những làn tro ấm khẽ bay lên
Xa hơn nữa… một mùa thu thắm đỏ
Con rắn nâu bò qua vườn trên lớp lá vàng cong
Xa hơn nữa… tôi khóc cùng mùa hạ
Khi thấy có một tôi đâu đó quanh vườn
Xa hơn nữa… và, xa hơn nữa
Là nơi tôi ngồi trước lửa
Một cơn sốt ngồi ôm một cơn sốt
Những tiếng ho bình đẳng vỡ làm đôi
Âm nhạc
Những chiếc kèn bụi bặm và méo mó là của con
Những chiếc trống da mặt đã bơ phờ là của con
Những chiếc nhị còng lưng từ năm một tuổi là của con
Tất cả dâng lên thẳm xa, mê đắm
Mẹ ơi, con nhìn thấy bà nội con sau khói mỉm cười
Cỗ xe tang trôi mãi vào cơn mê
Những con rồng gỗ vảy vàng bay lên trong tiếng kèn, tiếng trống
Con nhón gót, cỏ may biền biệt trắng
Có ai khẽ khàng bế mãi con lên
Con muốn lẩn vào khăn áo đám ma quê
Con muốn đắp lên cơn ho của con tàn hương thơm và ấm
Con nhìn thấy bà nội mặc áo tơ tằm ngồi giữa ngàn ngọn nến
Bà rót một bình nước mưa trong để đợi con về
Chiếc xe tang rực rỡ - cái đồ chơi của con
Con đang mê mải chơi, mẹ có nghe thấy không, con đang cười khúc
khích
Nỗi cô đơn và con là hai đứa trẻ chán mọi trò dụ dỗ
Chúng con đuổi nhau dưới vòm cong của cỗ xe tang
Chúng con bay theo những lá cờ đuôi nheo và những lá phướn
Về gò đất cuối làng ta trong tiếng hát cầu hôn
Nơi con sẽ mặc áo lụa vàng ngủ trên một lá trầu cay thơm ngát
Nhưng nơi ấy chẳng bao giờ mẹ rửa mặt được cho con
Con yêu những chiếc kèn, những chiếc trống và những chiếc nhị kia
thổn thức
Tất cả cũng yêu con buồn bã, lo âu
Giai điệu cuối cùng của tình yêu này ngân lên và khẽ khàng đặt con
vào mặt đất
Rồi dắt con theo con đường hoa cỏ may nở trắng
Trở về nhà mẹ rửa mặt cho con
Cuối
đông, 1991
Tha phương
Xa
Xa ngơ ngác con đường
Người đi, người đi, người đi.
Vừa bước vừa vấp
Ta khóc trong cỏ gai
Ta khóc trong rơm rạ
Ta khóc thành rêu.
Xa
Xa nhoi nhói con đường
Ai sẽ gọi người, ai sẽ dắt người, ai sẽ thay áo cho người
Ta đau như dễ đứt
Ta buồn như chó ốm.
Quê hương
Khuất khuất sau mây
Quê hương âm âm trong gió
Ta không thể dâng tay gạt hết mưa chiều
Để nhìn cho tỏ mặt.
Chỉ mùi khói phân trâu khô bên đường bén lửa
Ngăn ngắt đằng vào giấc ngủ kẻ tha phương.
1992
Bài hát về cố
hương
Kính dâng làng Chùa của
tôi
Tôi hát bài hát về cố hương tôi
Khi tất cả đã ngủ say
Dưới những vì sao ướt át
Và những ngọn gió hoang mê dại tìm về
Đâu đây có tiếng nói mê đàn ông bên mái tóc đàn bà
Đâu đây thơm mùi sữa bà mẹ khe khẽ tràn vào đêm
Đâu đây những bầu vú con gái tuổi mười lăm như những mầm cây đang
nhoi lên khỏi đất
Và đâu đây tiếng ho người già khúc khắc
Như những trái cây chín mê ngủ tuột khỏi cành rơi xuống
Góc vườn khuya cỏ thức một mình
Tôi hát bài hát về cố hương tôi
Trong ánh sáng đèn dầu
Ngọn đèn đó ông bà tôi để lại
Đẹp và buồn hơn tất cả những ngọn đèn
Thuở tôi vừa sinh ra
Mẹ đã đặt ngọn đèn trước mặt tôi
Để tôi nhìn mặt đèn mà biết buồn, biết yêu và biết khóc
Tôi hát bài hát về cố hương tôi
Bằng khúc ruột tôi đã chôn ở đó
Nó không tiêu tan
Nó thành con giun đất
Bò âm thầm dưới vại nước, bờ ao
Bò quằn quại qua khu mồ dòng họ
Bò qua bãi tha ma người làng chết đói
Đất đùn lên máu chảy dòng dòng
Tôi hát, tôi hát bài ca về cố hương tôi
Trong những chiếc tiểu sành đang xếp bên lò gốm
Một mai đây tôi sẽ nằm trong đó
Kiếp này tôi là người
Kiếp sau phải là vật
Tôi xin ở kiếp sau là một con chó nhỏ
Để canh giữ nỗi buồn – báu vật cố hương tôi./.
1991
Mục lục Trang
1- Sông đáy 7
2- Ban mai 9
3- Tiếng cười 10
4- Cái đẹp 12
5- Xô-nát hoàng hôn biển 13
6- Tháng mười 16
7- Một bài hát tình yêu của làng Chùa 17
8- Chuyển động 19
9- Những ngôi sao 21
10- Mười một khúc cảm 23
11- Những ví dụ 36
12- Cơn mê 39
13- Hai con hải cẩu 40
14- Ám ảnh 42
15- Con gái ơi 43
16- Bầy chó của tôi 45
17- Cánh buồm 46
18- Trong quán rượu rắn 49
19- Bầy kiến qua bàn tiệc 50
20- Trên đại lộ 52
21- Câu hỏi cuối ngày 53
22- Thời gian 55
23- Âm nhạc 56
24- Tha phương 58
25- Bài hát về cố hương 59

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét