Tôi đi ba bề núi
Để đến ba bề biển
Ôi bình nguyên lọt thỏm giữa miền Trung
Và đồng bằng ở tận cùng mũi đất
Sông Đốc chém anh một vết thương lòng
Đến bao giờ nguôi
Những kỉ niệm quê hương như bầy ngựa hoang
Lồng lộn và dày vò anh
Tôi đi từ một bờ biển biếc
Để đến nơi có biển Đông biển Tây
Để nhận ra ta bồng bột
Để hiểu đời có luật trả vay
Muốn trở thành mặt trời chói sang
Phải sống sót sau mũi tên Hậu Nghệ.
VỚI EM XƯA VÀ NAY
Ơi quê hương khi xa mới nhớ
Tôi thèm gần gũi để nhớ nhiều hơn
Phố cổ ba dòng sông sương khói
Gương mặt em chiều lấp loá thực – mơ
Người nhắc gương soi, người hong mái tóc
Tôi - nụ cười khoả lấp nguồn cơn
Cơm áo - tháng năm - thời gian vụng trộm
Nhận mặt nhau tóc rối lòng hơn
Ơi chiều nay! Sau bao ngày rong ruổi
Hăm mốt nhịp cầu khúc khuỷu lòng tôi
Xin tâm thản nhiên mặt hồ lặng song
Để tôi bên đời lẻ bóng núi soi.
ĐỪNG NHÌN ANH GIỐNG NGƯỜI TA
“ví dầu tình bậu muốn thôi
Bậu gieo tiếng dữ để rồi bậu xa “
Đừng nhìn anh giống người ta
Anh thì nữa Phật nữa Ma nữa Người
Nửa cười khóc giống đười ươi
Nửa vui trăng gió nữa hời hợt em
Anh còn có một bóng đêm
Một son môi một dáng em để hồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét