Tôi đi ra bãi sông. Mưa tháng Hai bay ngào
ngạt. Năm nào cũng vậy, vào những ngày đầu tiên của mùa rau khúc lòng tôi lại
xôn xang lạ kỳ. Trên triền bãi rộng, tôi không phải đi quờ quạng. Bước chân tôi
thênh thang như lướt. Và tôi ngồi xuống, run rẩy chạm những ngón tay mềm và thổn thức lên mặt đất bãi. Ở đấy, tôi
chạm vào những ngọn rau khúc. Lòng tôi không kìm được. Tôi khóc.
Bảy
năm về trước, cũng trên triền bãi ngây ngất mưa tháng Hai, tôi đã khóc. Tôi đã
khóc trong hạnh phúc của tình yêu. Tôi đã tựa vào anh trong mưa hoàng hôn đến
ngạt thở. Đó là ngày rau khúc đang đẻ nhánh râm ran suốt triền bãi của khúc
sông làng.
“Anh
có nghe thấy gì không?”
“Tiếng
em thở”
“Không
phải thế. Anh nghe lại đi”
Anh
không nói, lắc lắc đầu.
“Tiếng
rau khúc đang đẻ nhánh”
Anh
ôm tôi chặt hơn. Đầu tôi ngọ nguậy trong ngực anh như một con sâu.
“Mùa
rau khúc sang năm anh xin cưới em”
“Sang
năm à? Làm vợ rồi em sẽ không được đi hái rau khúc nữa”
“Sao
lại thế. Em nghĩ anh cấm em à?”
“Không.
Nhưng…”
Nói
đến đó, tôi bật cười khúc khích, chắc anh không hiểu được ý nghĩ của tôi. Lấy
anh, tôi sẽ trở thành người vợ. Rồi tôi sẽ mang thai, sẽ sinh nở. Tôi thường
nghĩ, sứ mệnh lớn nhất của người đàn bà là mang thai và sinh nở, và đó cũng là
niềm kiêu hãnh của họ.
Tôi
biết anh từ những ngày thơ ấu. Vào mùa rau khúc, trẻ con trong làng thường tập
trung ở những nơi có nhiều rau khúc. Chúng tôi hái rau từ đầu mùa đến cuối mùa
để làm bánh. Khu triền bãi sông và cánh đồng trong làng tôi thường có hai loại
rau khúc: khúc nếp và khúc tẻ. Chúng tôi chẳng bao giờ hái khúc tẻ. Những cây
khúc tẻ to, giống như ngọn cúc tần, thân mọng vì chứa nhiều nước. Khúc tẻ làm
bánh ăn nhạt và không thơm. Chúng tôi chỉ hái những ngọn khúc nếp. Những cây
khúc nếp thường mọc từng đám dày như rêu. Ngọn khúc nếp nhỏ li ti, phủ một lớp
lông trắng như mốc. Tôi thường có thói quen áp sát mặt vào rá rau khúc và hít
thật sâu vào ngực cái hương rau khúc nếp. Hương khúc nếp như lan toả vào máu
thịt tôi. Mùi hương khúc nếp mang cái đậm đà của đất phù sa, cái thanh tao của
khí xuân sông Đáy và cái gần gũi của ký
ức những mùa rau và những chiều đồ bánh.
Ngày
nào đi hái rau, tôi cũng thường giấu một chiếc bánh khúc cho anh. Nhà anh cũng
làm bánh khúc, nhưng tôi muốn thế. Và chiều nào, tôi cũng cố hái thật nhiều để
trước khi về dúi vào chiếc rổ gãy vành của anh một nắm rau. Ngày ấy anh là một
cậu bé bằng tuổi tôi, nhưng yếu đuối và ngơ ngác lắm. Cái rổ rau của anh lúc
nào cũng lẫn đầy khúc tẻ. Tôi thường ngồi lại nhặt bỏ những ngọn khúc tẻ giúp
anh. Những lúc như thế, anh cứ luẩn quẩn quanh tôi và nói: “Khúc tẻ cũng tốt
chán, như thế càng được nhiều”. Tôi lườm anh: “Thế thì về lấy rau chuối mà làm
bánh, tội gì nhặt rau khúc nếp cho rát ngón tay”.
Rồi
cứ sau mỗi mùa rau khúc, chúng tôi lại lớn lên. Khi ở tuổi mười bảy, tôi vẫn đi
hái rau khúc. Người làng tôi làm bánh lúc đó không phải là đói, mà như một
phong tục. Bánh khúc được đồ với gạo nếp và đem biếu nhau như một thứ đặc sản.
Những
năm học cuối cùng ở phổ thông trung học, anh bỏ hẳn việc đi hái rau khúc. Gia
đình anh bắt anh vùi đầu vào sách vở. Nhưng đôi lúc anh cũng đi ra bãi sông xem
chúng tôi hái khúc. Vẫn như ngày xưa, anh thường quanh quẩn bên tôi. Câu chuyện
giữa chúng tôi không phải là khúc nếp hay khúc tẻ. Chúng tôi nói chuyện vu vơ.
Trong cái mênh mang của mưa tháng Hai, của hương khúc nếp, lòng tôi dâng lên
một niềm xốn xang lạ. Tôi như vụt trút bỏ gương mặt, thân thể và cả mái tóc của
một cô bé. Tôi chợt hiện lên trên cánh đồng rau khúc trong mưa hoàng hôn là một
thiếu nữ đẹp. Tôi thấy anh thường lẫn giữa khúc nếp, khúc tẻ, nhưng anh lại là
người sớm nhận ra sắc đẹp của tôi đang giấu sau chiếc khăn sợi nâu cũ kỹ và
những bộ quần áo may vụng của ông thợ may thọt chân trong lòng.
“Sao
hồi này em không mang bánh khúc cho anh nữa?”
“Anh
còn thiết gì đến bánh khúc”
“Anh
không đi hái rau khúc vì con trai lớn từng này cắp rổ đi hái khúc buồn cười
lắm. Nhưng làm sao anh bỏ được bánh khúc, nhất là… bánh của em”.
Tôi
không nói được gì. Tôi lúng túng. Tôi cảm thấy ngạt thở trong khoảnh khắc. Tôi
hái lẫn cả khúc tẻ và những cây cỏ khác.
Rồi
anh vào đại học. Tôi không thi đại học vì tôi học không giỏi, hơn nữa tôi đông
em, bố tôi lại mất sớm. Tôi muốn ở lại làng giúp mẹ tôi nuôi các em.
Đi học, nhưng hai, ba tuần anh lại về thăm gia
đình một lần. Tối thứ bẩy nào về anh cũng sang nhà tôi. Anh vẫn dáng vẻ yếu
đuối và ngơ ngác. Anh vẫn thích quanh quẩn bên tôi, nhưng lúng túng và ít nói
hơn những ngày thơ ấu. Rồi anh thường xuyên viết thư cho tôi. Hầu như mỗi tuần
một lá thư. Có những lần trước khi về trường, anh ghé qua nhà tôi và dúi vào
tay tôi lá thư anh đã viết đêm trước. Tôi biết anh yêu tôi. Tôi đợi một lời tỏ
tình của anh. Đêm đêm tôi hay ngắm trộm mình trong gương. Tôi biết tôi đẹp.
Nhưng tôi không hề một chút tự tin trong tình cảm của tôi. Tôi âm thầm đợi anh.
Càng đợi anh như thế, tôi càng đẹp lên. Bùn đất đồng ruộng và công việc nhà
nông vất vả không cản được sắc đẹp của tôi.
Rồi
mùa rau khúc khi anh là sinh viên năm thứ nhất, anh nói anh yêu tôi. Tôi nhìn
anh và thấy anh hình như yếu đuối và ngơ ngác hơn bao giờ hết. Nhưng đôi mắt
anh lại đốt cháy tôi giần giật. Và tôi đã khóc vì hạnh phúc. Chúng tôi đã hôn
nhau trên bãi sông mùa rau khúc vụng về mà điên dại. Hôm đó chúng tôi dìu nhau
đi mê man dọc triền bãi sông làng. Tôi mang tất cả tuổi mười tám quấn chặt lấy
anh.
Suốt
một năm trời sau đó tôi sống như mơ. Năm ấy mùa rau khúc kéo dài bất tận. Đêm
đêm tôi nghe rau khúc đẻ nhánh rì rầm quanh tôi. Nhưng số phận thật nghiệt ngã.
Tôi mắc một chứng bệnh hiểm nghèo và không nhìn thấy gì nữa. Quanh tôi chỉ màn
sương đục. Anh trở về gặp tôi. Chúng tôi ôm nhau khóc. Anh cùng gia đình tôi chạy
chữa cho tôi mọi cách. Nhưng tất cả mọi phương pháp điều trị hình như vô vọng.
Đêm đêm tôi ngồi khóc một mình. Tôi thương mẹ tôi, thương anh, thương các em
tôi và thương chính tôi. Hạnh phúc tan biến trong tôi. Trước mắt tôi hun hút
vực thẳm của thất vọng. Anh vẫn đi về đều đặn như xưa và đến thăm tôi. Anh vẫn
quanh quẩn bên tôi. Và khi không nhìn được anh nữa, tôi lại thấy anh cứng cáp
hơn bao giờ hết.
Và
một chiều của mùa rau khúc sau đó, anh dắt tôi ra bãi sông. Tôi bước đi lặng lẽ
bên anh. Làng đã thưa người hái rau khúc. Tôi ngồi xuống và run rẩy hái những
ngọn khúc nếp li ti. Hương khúc nếp dâng lên. Anh cầm tay tôi và kéo vào lòng.
Những lúc một mình tôi kiên quyết với ý nghĩ xa lánh anh. Nhưng lúc đó tôi yếu
đuối. Tôi gục vào ngực anh.
“Anh
đã nói với em - Anh thì thầm - Anh sẽ cưới em trong mùa rau khúc này. Thế
nhưng…”
“Em
hiểu, em hiểu”
Tôi
nói và vùng ra khỏi vòng tay anh.
“Anh
không thể cưới em được. Mà em… em… em cũng không thể. Số phận em coi như đã kết
thúc”.
”Không,
em không hiểu anh. Hãy nghe anh, anh muốn nói về bệnh tật của em. Chúng ta
không thể tổ chức lễ cưới năm nay. Mùa rau khúc sang năm anh sẽ xin cưới em…”
“Không
có ngày đó - Tôi khóc - Không bao giờ có ngày đó. Anh đừng nói gì nữa”.
“Em
không tin anh sao. Anh muốn sống với em”
Anh
nói như gào lên. Anh ôm ghì tôi vào lòng. Anh hôn tôi. Tôi quên đi mọi đắng cay
và thất vọng. Tôi hôn anh như một con điên. Tôi vùi mặt vào ngực anh và hít thở
mùi mồ hôi của anh. Tôi còn nhớ, lần đầu tiên tôi vùi mặt mình vào ngực anh. Và
suốt những ngày tháng sau này, lúc nào tôi cũng thấy mùi mồ hôi anh. Tôi nhớ
điên nhớ dại mùi mồ hôi ấy. Tôi tìm mọi cách để chạy trốn anh. Nói đúng hơn là
tôi chạy trốn khỏi tình yêu của tôi đối với anh.
Sau
khi tốt nghiệp đại học, anh rối rít đạp xe về thăm tôi và một lần nữa xin cưới
tôi. Lần ấy, tôi đã nổi giận với anh. Tôi biết đó là ngày tôi yêu anh đến tuyệt
vọng. Tôi đâu ngờ, sau lần ấy, anh bỏ làng ra đi. Mấy tháng sau tôi nhận được
thư anh. Người đưa thư cho tôi lại là người đã theo đuổi tôi từ hồi tôi còn học
năm cuối cùng phổ thông trung học. Bây giờ hắn làm công tác văn xã của xã. Sau
này cứ có thư của tôi là hắn lại cầm đến cho tôi. Cứ một tháng anh lại viết cho
tôi một lần từ một lâm trường tỉnh Cao Bằng. Có lần tôi đã nói với hắn khi hắn
mang thư đến cho tôi.
“Lần
sau anh để bưu tá họ mang thư đến. Em không dám phiền anh”.
“Được
mang thư cho em là anh hạnh phúc lắm rồi. Em hiểu cho anh, từ ngày xưa…”
Tôi
biết định nói gì. Hắn cũng là một gã thanh niên sáng sủa. Nhưng không bao giờ
tôi linh cảm thấy hắn là một người đáng tin.
Những
lần đưa thư đến cho tôi, hắn ngồi lại rất lâu. Tôi cảm thấy hoảng sợ. Tôi không
nhìn được hắn, nhưng tôi biết hắn đang nhìn chòng chọc vào cơ thể tôi. Tôi cảm
nhận thấy những ý nghĩ đểu cáng của hắn. Nhưng tôi không đủ can đảm đuổi hắn
hay nói một câu gì đó tương tự. Thế rồi một chiều, hắn vồ lấy bàn tay tôi và
cầu xin tôi cho hắn tình yêu. Hắn nói tôi yêu đằng đẵng suốt mấy năm rồi. Hắn
nói lúc nào hắn nói lúc nào hắn cũng canh cánh hình bóng của tôi, rằng hắn chưa
muốn lấy vợ vì chờ đợi tôi, rằng hắn mơ thấy tôi đẻ cho hắn một đứa con. Nghe
đến điều ấy, lòng tôi uất sôi, tôi thấy kinh tởm. Tôi hắt cả bát nước về phía
hắn. Tôi nghe thấy hắn nhổ phì phì. Và sau đó là giọng cười khùng khục của hắn.
Nhưng trước khi về, hắn lại dịu dàng nói với tôi:
“Anh
yêu em và chờ em mãi mãi”
Câu
nói ấy làm tôi rùng mình. Tôi cảm thấy yếu đuối đến không thể gượng dậy. Và khi
hắn về rồi, tôi ngồi khóc hu hu như một đứa bé.
Một
ngày tôi nhận được thư anh, cũng lại do hắn mang đến. Mừng quá vì có thư, tôi
lại đon đả mời hắn uống nước. Hắn lại ngồi lặng lẽ nhìn tôi. Đêm đến, đứa em
gái tôi lại đọc cho riêng tôi nghe lá thư của anh. “Em ơi, anh đã tìm thấy
người chữa bệnh cho em. Mấy năm nay anh lên Cao Bằng làm việc cũng vì mục đích
ấy. Anh học tiếng dân tộc để có thể nói chuyện với họ, từ đó mà dò hỏi các loại
thuốc có thể chữa cho em. Anh đã tìm thấy một bà già người dân tộc chữa thuốc lá
rất giỏi. Bà ấy đã chữa khỏi cho nhiều người có tình trạng bệnh giống em. Nhưng
em phải lên đây, ở cùng với bà ấy. Vì ngoài việc dùng lá, bà ấy phải áp dụng
nhiều phương pháp khác trong đó có cả vấn đề môi trường nữa. Mấy đêm nay anh
không ngủ được, anh nghĩ một ngày gần đây, em sẽ khỏi bệnh. Anh sẽ về đón em
sớm. Và trong lá thư này, anh phải nói với em một điều, anh làm điều này chỉ để
trả lại đôi mắt của em, để em lại được nhìn thấy mẹ, thấy các em của em, thấy
làng xóm, thấy những mùa rau khúc của làng ta, chứ không phải để xin cưới em…”
Tôi
đã ấp lá thư của anh lên ngực suốt đêm. Đêm ấy, trong bóng tối tôi như nhìn
thấy tất cả. Tôi nhìn thấy tuổi thơ anh trên cánh đồng rau khúc - một cậu bé
yếu đuối và ngơ ngác kéo lê chiếc rổ rách gãy vành và hay hái lẫn cả rau khúc
tẻ. Tôi nhìn thấy đôi mắt anh đã từng đốt cháy trái tim tôi.
Thế
rồi anh đã về. Giọng anh có hơi khác đi một chút. Nhưng tôi nhận ra ngay khi
anh thì thầm gọi tôi. Tôi buông chiếc rổ đang đan nhào đứng dậy lao về phía
anh. Hàng ngày tôi ở nhà đan rổ rá cho mẹ tôi đi chợ bán kiếm thêm đồng bạc cho
gia đình, và lo cơm nước cho cả nhà. Mẹ tôi suốt ngày ở ngoài đồng, các em tôi
một buổi đi học, một buổi ở ngoài đồng trừ lúc ốm đau.
“Anh
… ơi…”
Tôi
quờ tay ôm lấy anh và tức tưởi kêu lên.
“Anh
đã về đây rồi”
Giọng
anh nhỏ và chậm hơn xưa.
“Anh
hãy tha thứ cho em”.
“Anh
yêu em. Anh chỉ muốn… đêm nào anh cũng thích mơ thấy em…”
Anh
vừa nói vừa dìu tôi vào nhà. Anh ôm tôi đến tức ngực. Anh vuốt ve tôi. Anh hôn
tôi. Tôi ghì chặt cổ anh và hôn khắp mặt anh. Tôi thấy tóc anh để dài hơn, và
anh béo hơn tôi tưởng.
“Sao
tóc anh dài thế?”
“Ở
miền núi lạnh, anh không muốn cắt tóc”
“Anh
béo lên nhiều quá”
“Ăn
và ngủ gì mà chẳng béo”
“Anh
lại hút thuốc nữa chứ. Ngày xưa anh có hút đâu”
“Anh
buốn nhớ em, cô đơn thì hút thuốc”
“Mà
giọng anh giờ nghe là lạ”
“Ở
với người dân tộc, học tiếng dân tộc sao mà chẳng pha giọng”
“Anh
hư đi nhiều đấy”
Tôi
hỏi, anh trả lời. Tôi ôm riết lấy anh hạnh phúc và cuồng nhiệt.
“Anh
sẽ đưa em đi chữa bệnh”
“Anh
tốt với em quá, và gia đình em mang ơn anh”.
“Ơn
huệ gì, anh yêu em mà. Trên đường về qua cánh đồng anh gặp mẹ em. Anh đã nói
với bà mọi chuyện và xin cưới em luôn”.
“Anh
- Tôi khẽ kêu lên - Mắt em không khỏi thì sao?”
“Khỏi
hay không, quan trọng gì. Anh yêu em… Anh yêu em… yêu”
Giọng
anh gấp gáp, lạc đi. Anh hôn tôi cuồng nhiệt. Tôi như mê đi, vừa sung sướng,
vừa hoảng sợ. Tôi chưa bao giờ thấy anh như thế. Bởi càng xa lánh anh, tôi càng
yêu anh. Tôi cảm thấy những lần xua đuổi anh là tôi có tội. Tôi muốn bù đắp cho
anh. Và tôi quên đi mọi hoảng sợ, quên đi mọi khoảng cách. Tôi đắm chìm vào
cùng anh.
Khi
tỉnh lại tôi đã khóc, khóc vì hạnh phúc và sợ hãi những giây phút vừa trôi qua.
Lúc đó, tôi thấy đời tôi đã gắn liền vào đời anh. Tôi sẽ làm một người vợ không
kém cỏi của anh, dẫu rằng đôi mắt tôi có thể không được chữa khỏi. Nghĩ vậy,
tôi kêu lên gọi anh và vùi mặt vào ngực anh và hít thật sâu mùi mồ hôi của anh.
Tôi hít một lần, hai lần, ba lần và chợt giật mình kinh hãi. Tôi nhận thấy
không phải mùi mồ hôi anh. Tôi run rẩy và một cảm giác tê lạnh từ đâu ùa đến
làm tôi choáng váng. Tôi hít thật sâu mùi mồ hôi của người đàn ông đang nằm bên
cạnh tôi một lần nữa. Linh cảm mạnh mẽ trong tôi vừa loan báo cho tôi một tin
dữ. Mắt tôi sầm tối, trong khoảng tối đen hơn bao giờ hết, tôi thấy mặt hắn
hiện lên. Hắn vẫn mang thư cho tôi. Hắn vẫn nhìn tôi thèm khát. Tôi chợt rú lên.
Hắn lồm cồm ngồi dậy.
“Sao
thế em?” Hắn hỏi tôi.
Tôi
oà khóc. Tôi nhận ra giọng anh. Nhưng con người mang giọng nói của anh lại
không phải là anh.
“Đồ
khốn nạn. Mày giết tao rồi”
Tôi nghe tiếng hắn vội vã mặc quần áo
và vội vã rời khỏi nhà tôi. Tôi cứ nằm trên nền nhà và khóc cho đến khi trời
sẫm tối. Đêm ấy tôi không ngủ, tôi khóc đến lên cơn sốt. Tôi nghĩ đến cái chết.
Nhưng tôi muốn đợi anh về để nói với anh một câu. Và lúc đó, tôi mới nhớ đến
những gì của kẻ đã lừa tôi. Hắn là một kẻ có biệt tài bắt chước được tiếng của
người khác. Khi còn đi học, hắn từng lẻn vào phòng hiệu trưởng và bắt chước
giọng ông nói trên loa phát thanh nhà trường thông báo ngày giỗ mẹ ông và bắt
các học sinh mang đồ lễ đến. Thậm chí, hắn còn bắt chước giọng bố hắn lợi dụng
ngõ tối để quát mắng mẹ hắn vì bà thường chì chiết hắn về tội lười học và hay
ăn cắp tiền... Mỗi lần thấy thư của tôi, hắn đều nhận mang về. Hắn bóc thư anh
gửi cho tôi, nên hắn biết mọi chuyện giữa chúng tôi. Cuối cùng, hắn đã dùng tài
nhại giọng để chiếm đoạt tôi.
Sau
chiều ấy, tôi ốm liên miên. Và cũng thời gian ấy, anh thu xếp công việc về đón
tôi. Gặp anh tôi chỉ biết khóc và xin anh tha tội. Anh hiểu lầm ý tôi nên tôi
càng đau đớn. Nhưng tôi không đủ can đảm nói thật với anh.
Một
chiều trước ngày anh trở lại Cao Bằng. Tôi nhờ anh đưa tôi ra triền bãi sông
làng. Đó là một ngày của mùa rau khúc. Anh luôn luôn chọn mùa rau khúc để tỏ
tình hoặc về thăm tôi. Tôi đi bên anh buồn đau nhức nhối. Tôi ngồi xuống và quờ
tay tìm một đám khúc nếp. Tôi vò nát những ngọn rau khúc li ti và đưa lên mũi.
Và hình như tôi đã đánh mất khả năng nhận biết hương của khúc nếp hay là của
khúc tẻ. Điều đó làm tôi càng thêm đau đớn.
“Em
đừng quá buồn phiền. Trước hết em hãy nghe lời anh chữa cho khỏi bệnh. Anh tin
rằng mắt em sẽ khỏi. Em sẽ lại nhìn thấy…”
Tiếng
anh thì thầm bên tôi như âm điệu của mưa Giêng, Hai. Lòng tôi cảm thấy cay đắng
và nhục nhã vô cùng.
“Chữa
khỏi mắt để mà làm gì nữa hở anh? Khi lòng em chẳng nhìn đúng cái cần nhìn. Anh
hãy đi đi. Hãy quên em đi. Vĩnh biệt anh”.
Và
bây giờ, lại một mùa rau khúc sinh sôi. Tôi đã xa anh một năm rồi. Một năm qua
anh thường xuyên gửi thư cho tôi. Không đưa được tôi lên Cao Bằng chữa bệnh,
anh gửi thuốc về cho tôi. Nhưng tôi đã cự tuyệt uống thuốc. Tôi trừng phạt tôi.
Nếu tôi uống thuốc khỏi mắt, tôi sẽ nhìn thấy anh, tôi sẽ phải nhìn thấy kẻ đã
lừa tôi. Nghĩ đến điều đó, lòng tôi không chịu nổi.
Và
giờ đây, lòng tôi băng giá hơn, cũng vì thế mà thanh thản hơn. Mùa rau khúc năm
nay sẽ là mùa rau khúc cuối cùng tôi tìm đến trên cánh bãi. Làng tôi đã trù phú
lên nhiều. Người hái rau khúc vẫn còn tuy có ít hơn xưa. Họ hái rau khúc làm
bánh như một phong tục, như sự hồi tưởng của ký ức. Tôi nghe tiếng trẻ đi hái
khúc lao xao. Có tiếng một đứa trẻ mắng một đứa trẻ khác, chắc là em nó, đã hái
lẫn cả những ngọn khúc tẻ. Tôi đứng lặng lắng nghe và lòng cũng xốn xang một
niềm vui nho nhỏ khi nghe tiếng bầy trẻ. Tôi cầu mong những cô bé làng tôi lớn
lên mãi cùng những mùa rau khúc thiêng liêng của xứ sở mình. Và chúng sẽ hiện
dần lên trong những mùa rau khúc thanh tao, ấm áp và lộng lẫy.
Lúc
này, chợ tôi lại nhớ đến anh. Và có lẽ bây giờ, cái điều tôi yêu nhất ở anh là
anh luôn luôn hái lẫn những ngọn khúc tẻ. “Hãy tha thứ cho em một lần nữa”. Tôi
thì thầm “Những mùa rau khúc từ nay không thuộc về em nữa”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét