Tặng
Lily Bowen
Những ngọn gió thổi qua ngôi nhà trong đêm và biến mất
lúc ban mai
Lily mở cửa lớn lên, tóc dài bất tận trong ký ức
Tôi, người đàn ông lạ đến ngồi xuống chiếc ghế trong ngôi
nhà cô bé
Dưới vòm trời đang tối, dần thẫm đen, một ngôi sao mọc
lên.
Lily , sau cánh cửa ngôi nhà, nhìn người đàn ông lạ, cả
hai không nói
Đã mười năm trôi đi, gió vẫn thổi trên mái nhà, và cha cô
Đã lo âu, đã sợ hãi, đã hạnh phúc và hy vọng những ban
mai của mười năm
Người chiến binh sợ con đường đến cô đơn hơn sợ con đường
đến cái chết
Lặng lẽ dựng ngôi nhà cho ký ức bên bờ biển Ai-len
Lily, lý do những con cua tìm đường về cố hương - thế
giới nước
lý do của hoà bình, của bữa tối chủ nhật, chúng tôi ngồi
bên nhau
Những bông tuyết đang rơi trong mùa xuân như đêm Giáng
sinh
Lily , lý do của vẻ đẹp của những bông tuyết muộn ở
Boston
Và lúc đó, trong một khoảng khắc, nếu cô cất tiếng gọi họ
tên người đàn ông lạ
Ngay lập tức tôi sẽ biến thành một cậu bé chạy băng ra
ngoài dưới bầu trời
Đang bay những bông tuyết cuối cùng để giành từ Giáng
Sinh năm trước.
cầu nguyện ở
thánh đường Thomas More
Hỡi Đấng tối cao, xin Người hãy
ban tình yêu cho những lời cầu nguyện của chúng con cho hoà bình, hoà bình
trong trái tim chúng con, hoà bình cho mọi sự sáng tạo…
(trích lời cầu nguyện trong thánh đường Thomas More,
5/2003)
Sông Iowa chảy dưới cây cầu im lặng trong bóng tối
và tiếng những cây thông, những đám cỏ ven bờ.
Đôi thiên nga bồng bềnh những bóng trắng trên sóng.
Những con cá ngủ và trôi nghiêng trong dòng nước chảy ấm
dọc bờ sông, những bông hoa đầu tiên của mùa hạ
toả sáng bởi những ngôi sao tháng Năm. Và phía bờ sông
trong thánh đường Thomas More, những người thiên chúa
giáo,
những người hôì giáo, phật giáo đang cất tiếng nguyện cầu
cho thế gian và một người đàn ông xa lạ không thuộc những
câu kinh,
không biết làm lễ, đứng khuất trong góc tối thánh đường
như thiếp ngủ.
Thế gian những dòng sông chảy những cây thông
thì thầm, những đứa trẻ khóc, những chàng trai chết,
những đàn bà
sợ hãi, những ô cửa chạy trốn vào những hốc mắt.
Thánh đường Thomas More ngọn nến run rẩy. Những ngôi
sao
xa xôi. Một con đường ngập máu một bàn tay nhỏ
bám chặt những ngọn cỏ như bám tóc người mẹ.
Thế gian vẫn trôi một nửa trong bóng tối. Một con chim
trong lùm cây không ngủ đều đều tiếng kêu buồn bã.
Những người thiên chúa giáo, những người hồi giáo,
phật giáo vẫn rì rầm
lời nguyện cầu và người đàn ông xa lạ vẫn đứng
trong góc tối thánh đường đôi mắt khép lại như thiếp
ngủ.
Đêm đầu hạ hoa nở sáng hơn ngọn nến, máu chảy đen hơn
bóng đêm dọc hai bờ sông. Nhuộm tối bầy thiên nga. Một
viên đạn
bắn thủng mặt sông đâu đó làm thức giấc bầy cá. Một
xác chết bồng bềnh
trôi từ một dòng sông đến một dòng sông khác mặt úp
xuống nước
như đang nguyện cầu từ những ngọn đồi phía đông đến bờ
biển phía tây.
Và đang trôi thánh đường Thomas More trong dòng chảy
sông Iowa
xa dần, xa dần…về miền đất những ngôi sao.
Lời nguyện cầu giờ đã ngưng, những ngọn đèn lần lượt
tắt.
Người đàn ông
vẫn đứng trong bóng tối bất động và nguyện cầu trong im lặng
Như đứng đó nguyện cầu từ khi thánh đường chưa được
dựng lên.
tuyết lúc
nửa đêm
Bản thánh ca từ trời cao vang trên những ngọn đồi,
dọc bờ sông, trên những ngọn cây, bên hàng rào gỗ
trên con đường chạy qua khu vườn, bên những ô cửa sổ
bản thánh ca của tuyết, bấy giờ lúc nửa đêm.
Như không bao gìơ khác, như vĩnh viễn, mỗi bông tuyết
mang theo một ngọn nến nhỏ, mang theo một lời hát
mang theo một giương mặt thánh thiện, một cuốn sách,
một hơi thở
trở về đêm lễ hội của Thiên đường trên những ngọn đồi
ngoại ô
Có tiếng cỗ xe bạch mã trôi theo con đường ven chân
đồi
Trên những cành cây khẳng khiu khúc khích tiếng cười
các hài đồng
Một con chó thức giấc không sủa, im lặng nhìn ra
Máu thức tỉnh và chảy, dưới tuyết, dưới bộ lông thú,
và chảy.
Một hơi thở lớn phả ấm những quả đồi, đâu đấy thầm thì
giọng nói
bên những ô cửa, bấy giờ lúc nửa đêm, lộng lẫy tuyết
bay.
Vẫn những ngôi nhà ấy, những con đường ấy, những hàng
cây ấy
Giờ mang một hình ảnh mới. Tất cả dấu vết chết chóc
được xoá đi.
Người đàn ông tha phương không ngủ nhìn tuyết nghĩ về
một thế giới mới
Máu thức tỉnh như những dòng sông và chảy, dưới tuyết
, dưới làn da người, và chảy.
ban mai
Cánh cửa mùa hạ vừa mở, ban mai tràn ra
Thế gian như buổi đầu tiên, những dòng sông cất tiếng
Trên cánh đồng bất tận nàng đang bước
Những ngọn gió tháng Năm kiêu hãnh bên nàng
Da thịt nàng là buổi hừng đông, tóc nàng lấp lánh
Ta không thể tin đêm qua nàng thiếp ngủ bên ta
Bầy sói của đêm đen gầm gừ quanh nàng không làm nàng
thức giấc
Nàng ngủ và giương mặt vẫn toả sáng một ngọn đèn
Nàng đang lướt trên mặt nước những đầm hồ, những dòng
sông
Giọng nàng vang lên giọng thiên nga đánh thức những
bông hoa mùa hạ
Ta là cái cây mọc giữa cánh đồng đầm đìa ánh sáng
Nàng tràn ngập ta bằng cả những mơ hồ.
Tất cả giờ đây mang giương mặt của nàng
nồng thơm trong hơi thở nàng, rực ấm trong da thịt
nàng
Nhưng tất cả sẽ chết nếu đêm đêm nàng không trở lại
trong những giai điệu diệu kỳ trên chăn gối của
ta.
nhà thơ
tặng Nguyễn Quyến
Ngồi cúi đầu trong chiếc ghế gỗ bạc sơn chàng im lặng
như chết
ánh tà dương dần dần biến mất trên những ô cửa
Chàng co người lại, thân thể chàng biến thành một
cái tai
Chàng run rẩy trong đời sống của thính giác bí ẩn
Thế gian không có gì phân cách và mọi âm thanh
Chàng đều nghe thấy bằng cái tai rộng lớn của cô đơn
Cả tấm lưng nằm xuống, thiếp ngủ
Và tiếng dừng lại của hơi thở
Có quá nhiều kẻ quanh chàng mang theo trên đầu
Những cái tai điếc như đồ trang sức
Chàng từng mắc sai lầm khi gào to: Các ngươi hãy
lắng nghe
Và sự thật đã nhạo báng chàng
Chẳng có gì an ủi nổi chàng kể cả cái chết
Nhưng chàng vẫn phải sống, đôi lúc phải rúm người
lại
Trước thách thức của đám người giống những chiếc
quần rách
Sứ mệnh của chàng không phải là kẻ đuổi ruồi
Chàng trở thành kẻ điên khùng của thế giới câm ngọng
Và luôn luôn mang gương mặt của đứa trẻ đau ốm
Nhưng đêm đêm đầu chàng lắc lư một quả chuông lớn
Tiếng nó làm rung những vòm cây và những ngọn đồi
những cái
cây ở Dedham
Một cái cây nói
Một cái cây còn ngủ
Một cái cây ngồi chống cằm
Một cái cây đang chạy
Một cái cây lắc lư hát, rồi đến
một cái cây nhảy múa
Và trung tâm thành phố, một cái cây
công dân của ngoại ô Dedham
đang đi dọc vỉa hè
Một cái cây đứng cạnh ghế đá
trong công viên quảng trường Washington
ở New York
Vẫn một cái cây Dedham
tiến về bảo tàng thành phố
Trên bờ biển Berkley
Rền vang sóng
Một cái cây đối thoại với biển cả
Một cái cây cúi đầu trong gió cát
Một cái cây đi lên đỉnh đồi
Những công dân của Dedham
Trong hoàng hôn kỳ vỹ.
Đã sinh thêm một cái cây
không hồ sơ trong bệnh viện thành phố
không hề được ghi nhớ
trong kế hoạch tranh cử Thống đốc bang
một công dân diệp lục vĩnh viễn ra đi
không bản Kinh nào vang lên
không ai nhận ra một đám mây chết
trên mái nhà mình
nhựa cây chảy mãi
không có bản đồ cuộc hành trình
của những cái cây Dedham
Những trang sử thành phố
Trống rỗng những cái cây
Và đâu đấy qua ô cửa sổ
Căn phòng của một người đàn bà
nằm chờ một người đàn ông
Bóng một cái cây chầm chậm lướt qua
Rồi mất hút trong quên lãng.
Ký ức những cái cây Dedham
Thức dậy trong những tối mùa đông
Và thông điệp viết trên lửa
Trong những lò sưởi đêm Giáng sinh
Những công dân diệp lục Dedham
đêm đêm vẫn diễn vở kịch
về một lịch sử ít người biết đến
của vùng đồi ngoại ô Massachusetts.
Lúc gần sáng
những con chim giật mình trong mơ
kêu hoảng hốt
kinh hãi bay lên
để lại bên dưới một lỗ thủng khổng lồ
không ai nhìn thấy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét