Khi chiếc máy
bay của Hãng hàng không Pháp rời khỏi đường băng sân bay Tân Sơn Nhất và hòa
vào bầu trời vô tận, anh nhìn về một phía xa xôi trên mặt đất và nghĩ sẽ chẳng
bao giờ trở về ngôi nhà của mình nữa. Ngôi nhà ấy anh đã sinh ra và lớn lên.
Một ngôi nhà cổ kính yên bình bên bờ biển Nha Trang. Trước khi đến Mỹ theo
chương trình đoàn tụ, những người trong gia đình anh đã bàn bạc rất nhiều về
việc bán ngôi nhà. Nhưng anh cương quyết giữ ngôi nhà cho dù anh biết khó có
ngày anh trở lại sống trong ngôi nhà ấy nữa. Đêm cuối cùng trước khi rời Việt
Nam, anh không ngủ. Anh ngồi im lặng lắng nghe tiếng sóng từ bờ biển vọng về.
Cuối cùng, anh gọi người giúp việc cho gia đình anh đã gần chục năm. Anh đưa
cho ông chùm chìa khóa ngôi nhà và bảo ông hãy trông coi ngôi nhà và khi nào có
thể thì ông cứ bán ngôi nhà đi. Người giúp việc cầm chùm chìa khóa không nói
câu gì. Đêm đó, anh đi lang thang trong và ngoài ngôi nhà. Ký ức của mấy chục
năm trước về ngôi nhà tràn ngập lòng anh. Anh đứng nhìn ngôi nhà trong đêm với
ô cửa sáng đèn nơi phòng ngủ của anh và khẽ nhói lòng khi nghĩ rằng anh sẽ
không còn được sống trong ngôi nhà ấy nữa. Rồi anh sẽ trở về, nhưng anh có thể
chỉ đi qua ngôi nhà và đứng từ xa nhìn vào như một kẻ xa lạ. Ngôi nhà sớm hay
muộn cũng sẽ thuộc về người khác. Anh chưa bao giờ có ý nghĩ buồn bã ấy. Nhưng
anh không thể làm khác được. Ba má anh đã định cư ở Mỹ hơn mười năm rồi. Và
cũng hơn mười năm anh chưa được gặp lại ba má và hai người em của anh. Khi ba
má và hai người em của anh rời khỏi Việt Nam là lúc anh đang cùng nội anh đi
thăm một người ruột thịt ở Vĩnh Long. Anh không thể đi cùng họ được. Anh ở lại
cùng nội trong ngôi nhà ven bờ biển. Anh chỉ chịu ra đi khi nội anh mất.
Sau những ngày
tháng thỏa mãn nỗi nhớ thương ba má và anh chị em sau hơn mười năm cách biệt,
anh bắt đầu cảm thấy trống vắng. Một nỗi trống vắng vừa mơ hồ vừa cụ thể. Nhưng
việc học hành trong mấy năm đầu đến định cư ở Mỹ đã cuốn anh đi. Sau khi ra
trường, anh kiếm được một công việc khá thích hợp. Ngày ngày lái xe đến sở.
Công việc làm anh không có lúc nào rảnh để nghĩ đến những điều khác. Nhưng đêm
đêm, anh lại rơi vào nỗi trống vắng. Ngôi nhà của ba má anh ở Mỹ là một ngôi
nhà đẹp với một khu vườn khá rộng bao quanh ngập tràn hoa nở vào đầu hạ. Những
ngày nghỉ, anh thường ngồi uống cà phê và đọc sách dưới tán cây anh đào trong
vườn. Những lúc như thế, anh lại nghĩ về ngôi nhà cổ kính của gia đình anh bên
bờ biển Nha Trang. Nhất là vào những buổi chiều, tiếng chuông gió treo trước
cửa nhà vang lên mỗi khi có một ngọn gió thổi qua. Tiếng chuông gió làm lòng
anh xao động đến muốn khóc. Đã hai lần anh tháo bỏ chiếc chuông gió. Nhưng rồi
anh lại treo lên. Tiếng chuông gió và tiếng xào xạc của tán lá anh đào luôn
luôn mang anh trở lại ngôi nhà bên bờ biển. Lúc đó, tất cả ký ức về một cuộc
sống của anh trong ngôi nhà đó gần ba mươi năm thức dậy đầy đủ như không hề mờ
đi một chút gì. Và những lúc như thế, anh lại gọi điện về cho người giúp việc.
Người giúp việc lúc nào cũng như reo lên khi nghe thấy giọng anh. Rồi ông kể
một cách chậm rãi chẳng hề quan tâm đến cái hóa đơn nói chuyện điện thoại quốc
tế mà anh sẽ phải trả hàng tháng. Ông kể về tất cả những gì có trong ngôi nhà
đó. Có lúc ông phàn nàn về cây mai ở góc vườn chậm ra hoa trong mùa xuân hay
bầy chim về làm tổ nhiều hơn trong khu vườn nhỏ. Ông kể cho anh về những đêm
biển động. Gió biển làm những một cánh cửa sổ nào đó kêu lạch cạch suốt đêm. Và
lần nào cũng vậy, đến gần cuối cuộc nói chuyện, người giúp việc lại hỏi anh đã
quyết định bán ngôi nhà chưa vì có rất nhiều người đến hỏi mua. Mỗi lần như
thế, anh lại im lặng rất lâu và lại nói với người giúp việc hãy giữ ngôi nhà đó
đợi anh trở về. Ba má anh cũng luôn bàn với anh về việc bán ngôi nhà vì anh là
đứa con lớn nhất nhà của họ và vì ba má anh cũng muốn mua thêm một ngôi nhà
khác cho đứa em trai của anh. Với giá một ngôi nhà đẹp như ngôi nhà của gia
đình anh ở bên bờ biển Nha Trang thì ba má anh có thể mua một ngôi nhà khá đẹp
ở bang anh đang sống. Nhưng khi thấy anh im lặng thì ba má anh cũng không bàn
gì thêm nữa.
Nhưng rồi đến
một ngày, anh thấy cũng cần phải bán ngôi nhà. Công việc anh đã ổn định ở Mỹ và
anh cũng phải nghĩ tới việc đã lập gia đình riêng. Vài ba năm anh mới có thể về
thăm đất nước. Anh biết anh sẽ phải sống và chết trên xứ người như bao người
Việt khác. Số phận đã như vậy. Anh có
thể thức trắng một đêm để nhớ về ngôi nhà bên bờ biển Nha Trang và lắng nghe
tiếng sóng biển dội về trong tâm tưởng nhưng anh không thể trở về để sống trong
ngôi nhà ấy được. Trước kia anh thường nghĩ đến việc anh đã rời xa ngôi nhà ấy
và thấy đó như là một cái lỗi không tha thứ được. Nhưng giờ đây, anh đã tìm
cách để biện minh cho việc đó. Nội ngoại anh đã mất, ba má và các em anh thì
không có ý định trở về sinh sống tại Việt Nam. Lúc mới đến Mỹ định cư, nghe ba
má và các em nói vậy, anh đã tranh cãi với họ đến mức căng thẳng. Nhưng sau
nhiều năm sống ở Mỹ, anh thấy họ có lý và anh hoàn toàn thông cảm. Bởi chính
anh cũng không thể thực hiện được những ý muốn của mình. Lúc đầu anh nghĩ sẽ về
Việt Nam hàng năm và sống trong ngôi nhà ít ngày. Nhưng chính anh cũng khó thực
hiện được mong ước đó. Đường đi quá xa và công việc cũng không cho phép anh làm
điều ấy.
Rồi phải sau sáu năm định cư ở Mỹ, anh mới thu
xếp trở về Việt Nam được. Lần này trở về, anh quyết định bán ngôi nhà. Anh đã
bàn bạc với ba má và các em chuyện đó. Ba má anh hiểu tâm trạng anh và nói anh
chụp ảnh kỹ lưỡng ngôi nhà để họ có thể mua một mảnh đất ở Mỹ và dựng một ngôi
nhà như ngôi nhà ở Nha Trang để anh và chính họ có cảm giác không phải rời xa
ngôi nhà xưa của mình.
Khi anh bước
đến trước cửa ngôi nhà sau nhiều năm xa cách thì một cảm giác rất lạ như một
con sóng ùa đến phủ ngập người anh. Khi còn nhỏ, ba má anh đã đưa anh đi tắm
biển. Lần đầu tiên anh bị một con sóng tràn tới phủ ngập. Anh kêu lên trong sự
hoảng sợ và phấn khích lạ lùng. Người giúp việc chạy như cuống cả đôi chân ra
đón anh. Anh ôm lấy ông như ôm một người thân yêu đã xa cách cả trăm năm. Người
giúp việc lập cập mang đồ cho anh vào nhà. Ông dẫn anh đến căn phòng của anh.
Bước vào căn phòng, anh dừng lại nhìn lướt qua tất cả và xúc động đến lạnh
người. Tất cả vẫn nguyên vẹn như những ngày anh đang sống trong ngôi nhà đó.
Không có gì thay đổi. Người giúp việc như hiểu được những gì đang diễn ra trong
con người anh đã nói với anh rằng ông đã giữ nguyên tất cả vì ông biết anh rất
nhớ ngôi nhà và anh sẽ trở về. Anh xúc động ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa
sổ nhìn ra phía biển. Biển xanh biếc và bất tận. Phía đường chân trời lớp lớp
mây trắng. Khi anh đang ngắm nhìn những cánh buồm trên biển qua ô cửa sổ thì
một cô gái bưng khay trà vào mời anh. Anh sững sờ nhìn cô gái. Một cô gái đẹp
với đôi mắt to, đen thẳm. Nhận ra sự ngỡ ngàng của anh, cô mỉm cười và giới
thiệu cô là con gái của người giúp việc. Cô đang học năm cuối cùng Đại học Thủy
sản. Khi nào rảnh rỗi, cô lại đến giúp cha dọn dẹp ngôi nhà. Anh lúng túng mời
cô ngồi uống trà. Cô mỉm cười xin phép đi chuẩn bị bữa tối.
Khi bữa tối
được dọn ra, anh lặng đi vì xúc động. Trên bàn là những món ăn mà anh yêu thích
từ khi còn trẻ. Anh cầm đũa nhưng chỉ nhìn những món ăn. Người giúp việc cười và
nói rằng ông đã sai đứa con gái út của ông nấu những món ăn mà anh thích. Sau
bao năm rời xa mảnh đất này, anh thực sự chưa bao giờ có được một bữa tối đặc
biệt đến như vậy. Sau bữa tối, họ uống trà ngoài vườn ngay trước hiên nhà. Lúc
này anh mới có dịp nhìn kỹ gương mặt cô gái. Anh không bao giờ hình dung nổi
một ngày nào đó lại có một cô gái đẹp và có một chút gì đó bí ẩn hiện diện
trong ngôi nhà của anh. Lúc này, anh mới dần dần nhớ lại cô bé. Trước kia, thi
thoảng người giúp việc đưa cô bé đến nhà. Cô thường ngồi ở hiên nhà đọc sách.
Anh chỉ nhớ vậy chứ chẳng hề để ý đến cô. Chỉ mới ít năm, cô đã vụt lớn lên và
hiện ra trước mắt anh như một cô tiên hiện ra trong chuyện cổ tích. Vừa uống
trà, anh vừa hỏi cô đủ thứ chuyện. Người giúp việc xin phép đi nghỉ sớm. Ông
muốn để cho hai người nói chuyện tự nhiên. Buổi tối, gió từ biển thổi về nhiều
hơn. Những tán cây trong vườn khua vang. Có lúc, cả hai người im lặng rất lâu.
Cả hai đều nhìn ra phía biển, nơi có những ngọn đèn của những chiếc thuyền câu
lấp lánh. Gương mặt cô gái trong đêm giống như một ngọn đèn tỏa trong bóng tối
của khu vườn. Anh thấy lòng mình náo động lạ thường.
Tất cả những gì
trong ngôi nhà như anh từng biết vẫn còn nguyên vẹn. Anh có cảm giác như vừa mới
rời xa ngôi nhà hôm qua. Sự nguyên vẹn của ngôi nhà đã làm toàn bộ ký ức sống
lại một cách mãnh liệt hơn bao giờ hết. Và ý nghĩ trở về bán ngôi nhà thực sự
làm anh hoảng hốt. Một buổi tối, anh bước ra hiên nhà và chợt như nhìn thấy nội
anh đang ngồi uống trà ngoài vườn và vẫy tay gọi anh. Anh bàng hoàng. Không
phải một giấc mộng. Không phải trí tưởng tượng. Hình như đó là một sự thật. Anh
đã ngồi trên hiên nhà nhìn ra khu vườn cho đến khuya. Và anh thấy, chưa có nơi
nào trên thế gian này lại làm anh thổn thức như trong chính ngôi nhà bên bờ
biển Nha Trang này.
Trong những
ngày anh ở Nha Trang, cứ buổi chiều cô gái lại đến giúp cha nấu bữa tối và dọn
dẹp. Một buổi chiều, anh rủ cô gái đi ra bờ biển. Hai người đi bên nhau bên mép
sóng. Nhiều lúc, gió biển thổi tung mái tóc dài của cô và có những sợi tóc dài
của cô phất lên mặt anh. Anh kể cho cô nghe những ngày anh lang thang trên bờ
biển này trước khi anh đến Mỹ định cư. Họ cứ đi mãi cho đến khi mặt trời chìm
xuống đường chân trời phía biển xa. Một buổi chiều, khi họ đang lang thang dọc
bãi biển thì trời đổ mưa. Cơn mưa giông ập đến quá nhanh. Anh nắm tay cô chạy
mưa. Họ gặp một chiếc thuyền câu úp trên bãi. Anh kéo cô chui vào đó. Mặt biển
đã trở nên mù mịt. Sóng dữ dội ập từng đợt vào bờ. Mưa gió gào rít quanh chiếc
thuyền câu. Trời tối nhanh. Mưa vẫn chưa dứt. Bóng tối đã tràn vào kín chiếc
thuyền. Anh hỏi cô có sợ không. Cô im
lặng. Nhưng anh nhận ra một nụ cười quyến rũ trên gương mặt cô. Anh cảm thấy
ngực mình như ngạt thở. Anh run rẩy chạm vào những ngón tay cô và hỏi cô có
lạnh không. Cô không nói gì. Anh nắm chặt bàn tay cô. Những ngón tay mền mại
của cô ngoan ngoãn nằm trong bàn tay anh. Rồi cô khẽ hỏi bao giờ anh đi và anh
có trở về nữa không vì cô nghe cha cô nói anh về để bán ngôi nhà. Anh nói với
cô ý định là như vậy nhưng đến lúc này anh không biết nữa.
Họ trở về nhà muộn. Người giúp việc vẫn chờ
hai người bên bàn ăn. Ông nhìn hai người. Đôi mắt ông ấm áp. Suốt đêm đó, anh
không ngủ được. Anh ngồi bên cửa sổ nghe tiếng sóng vọng về cho đến gần sáng.
Anh đã nghĩ về cô suốt đêm. Hai ngày tiếp theo cô gái không đến. Anh bồn chồn.
Anh thấy lúng túng vì nghĩ rằng người giúp việc đã biết được anh đang nghĩ gì
trong đầu. Nhưng không thể im lặng mãi được, anh hỏi người giúp việc vì sao cô
con gái ông không đến. Người giúp việc nói cô gái có công chuyện ở trường.
Khi cô gái quay
trở lại, anh mừng khôn xiết. Anh chạy ra cổng giúp cô mang mấy túi đồ cô mua để
nấu ăn vào bếp. Cả buổi chiều hôm đó, anh luẩn quẩn bên cô trong bếp giúp cô
nấu ăn. Đêm đó, trước khi chào anh ra về, cô nhìn anh và hỏi bao giờ thì anh
đi. Anh nói với cô anh sẽ trở lại Mỹ khi nào anh chẳng còn gì ở đây để nhớ nữa.
Đêm đó, anh thức suốt đêm viết thư cho cô. Đã bao nhiêu năm rồi anh mới viết
một lá thư trên những tờ giấy màu trắng ngà. Anh nói với cô tất cả. Anh đã yêu
cô và anh không muốn rời bỏ ngôi nhà này nữa. Anh nói việc anh bán ngôi nhà hay
không và anh có trở lại Mỹ hay không là phụ thuộc vào cô. Hôm sau, anh đã nhét
bức thư vào túi cô khi tiễn cô ra cổng. Hai người đứng nhìn nhau im lặng rất
lâu. Và anh thấy những đợt sóng khổng lồ đang đổ xuống phủ ngập anh. Tối hôm
đó, ba anh gọi điện từ Mỹ về cho anh và hỏi anh sao vẫn chưa về Mỹ và đã bán
được ngôi nhà chưa. Anh đã ở lại Việt Nam quá thời gian anh hẹn với ba má anh
trở lại Mỹ. Anh nói với ba anh là cho anh thêm một ít ngày nữa. Anh biết rằng anh đang đợi câu trả lời của cô.
Câu trả lời ấy sẽ quyết định số phận anh và số phận ngôi nhà.
Những ngày sau,
cô gái vẫn đến như thường lệ để giúp ba cô dọn dẹp và nấu ăn cho anh. Nhưng cô
không nói gì. Nấu ăn xong, cô xin phép đến thư viện buổi tối vì đang phải đọc
tài liệu chuẩn bị viết khóa luận tốt nghiệp. Anh thấy lo lắng khi nghĩ có thể
những gì anh viết trong lá thư anh gửi cho cô đã làm cô phiền lòng. Đêm đêm,
anh ngồi uống cà phê một mình buồn bã nghĩ rằng có lẽ anh chẳng còn lý do nào
để ở lại nữa. Nhưng một buổi sáng thứ Bảy, từ bãi biển trở về, anh nhìn thấy
một mảnh giấy nhỏ gấp đôi để trên bàn trong phòng ngủ của anh. Anh hồi hộp bước
đến cầm tờ giấy và mở ra. Một ngọn sóng lớn chưa từng thấy đổ xuống trùm ngập
lòng anh. Anh ngạt thở. Mảnh giấy chỉ vẹn vẹn mấy chữ “ Hãy ở lại với em”.
Anh lao vào các
căn phòng của ngôi nhà. Anh mở tung tất cả các cửa. Mặt trời đã lên rực rỡ và
huy hoàng trên biển. Nắng ngập tràn những căn phòng. Gió biển thổi vào khu vườn
buổi sớm làm tất cả những chiếc lá khua vang như những chiếc chuông nhỏ. Khi
anh trở lại căn phòng của mình thì cô gái đã ở đó. Cô đang cắm những bông hồng
vào chiếc bình gốm trên bàn. Anh bước đến sau cô. Cô ngừng tay cắm hồng. Cả căn
phòng lúc đó ngập tràn hơi thở của hai người và hương hoa hồng ngào ngạt.
Đêm đó, anh mở
điện thoại và soạn một tin nhắn cho ba má: “ Con không bán ngôi nhà. Con sẽ ở
lại đây. Con yêu ba má”. Khi tin nhắn được gửi đi, anh thấy cuộc đời mình đã rẽ
sang một con đường khác. Anh đã chọn con đường đó và anh thấy hạnh phúc. Anh mở
mảnh giấy cô viết cho anh và đọc đi đọc lại nhiều lần dòng chữ ngắn ngủi đó.
Anh pha một ấm cà phê đặc và ngồi uống cà phê đợi trời sáng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét