Những ví dụ
Kính dâng
những người vợ liệt sĩ làng tôi
Thời gian cứ lặng lẽ chảy vào
chiếc bình gốm cổ khổng lồ. Những người đàn bà góa bụa làng tôi như những con
cào cào áo nâu khuất dần sau cỏ. Từ chân trời xa chạy về những ngọn gió loang
lổ màu đỏ. Những ngón tay của gió như điên cuồng, như kiệt sức bới rối tung
từng đám lá cỏ gai. Tôi đứng trên con đường cuối làng khóc run lên như đứa trẻ
mất mẹ. Tôi làm sao lật hết từng lá cỏ trên đất đai rộng lớn nhường kia, để tìm
lại những người đàn bà góa bụa…
Những người đàn bà góa bụa
làng tôi gồng gánh trên vai, trên những con đường mòn như cột sống dị tật của
ngàn đời vất vả. Họ mộng du qua những cơn gió hồng hoang nổi lên lúc mặt trời
lăn vòng cuối cùng vào bóng tối. Họ mộng du trong những cơn mưa tiền sử lúc
bình minh vừa vực dậy sau một cơn sốt đêm và tôi như kẻ mắc bệnh tâm thần đứng
đếm họ. Tôi đếm từng ví dụ.
Những người đàn bà góa bụa
làng tôi - những ví dụ - chân không giày không đẹp. Họ trách con đường dẫn đến
những đêm trăng. Bầu vú họ mệt mỏi nằm ngoẹo đầu và trở lên ngễnh ngãng, không
còn nghe được tiếng gọi đàn ông nồng mùi thuốc lào và ruộng bùn ngai ngái,
trong những đêm gió từng đôi quấn nhau qua vườn hổn hển. Chỉ tiếng chuột nhắt
cắn thóc trong những chiếc áo quan gỗ gạo đóng sẵn làm họ thức giấc. và họ nằm
lo âu trong tiếng mọt cắn gỗ vọng ra từ cỗ áo quan.
Thời gian cứ lặng lẽ…lặng lẽ
chảy ào vào chiếc bình gốm cổ khổng lồ. Những người đàn bà góa bụa làng tôi như
những con cào cào áo nâu cứ khuất dần… khuất dần sau cỏ. Tôi như kẻ mắc bệnh
tâm thần đứng khóc. Tôi khóc vì những ví dụ đã vĩnh viễn ra đi.
Và đến khi tôi không còn gì
để đếm. Những người đàn bà góa bụa làng tôi từ sau cỏ trở về. Họ đi trên ánh
trăng gồ ghề dọc con đường phơi đầy rơm rạ tháng mười. Mái tóc đẫm hương lá
bưởi của họ chảy lênh láng trong trăng. Bầu vú họ vươn về phía ngọn lửa giới
tính vừa nhóm lên đâu đó. Sau bước chân họ, sau tiếng kẹt cửa trong khuya là
bài hát. Bài hát vút lên xuyên qua đỉnh đầu những người mắc bệnh tâm thần mất
ngủ nhìn trăng. Những người mắc bệnh tâm thần mất ngủ nhìn trăng mở cửa và bước
ra khỏi nhà. Họ cùng bài hát kia đi mãi, đi mãi, và đi mãi, về nơi không có
những Ví Dụ bao giờ.
Làng chùa, một đêm trăng,1992.
Cơn mê
Tặng John
Baca, cựu binh Mỹ trong chiến tranh Việt Nam
Con chó liếm mãi, liếm mãi lên ngực anh
Lưỡi nó như ngọn lửa nhỏ mang cái ấm của hơi nước
Sự dịu dàng của chó làm anh bật khóc
Tiếng súng bắn ra từ đầu cơn mê
Cuối cơn mê là Cửu Long Giang
Những người dân chài quấn khăn rằn thả lưới
Hoàng hôn xõa đôi cánh vàng khe khẽ xuống dòng sông
Những viên đạn - bầy chuột cống trụi lông
Chạy rúc vào những ngôi nhà lá dừa
Cắn tung những tấm lưới phơi trên bãi
John baca sằng sặc
Bóp trong tay những con chuột răng vàng ám khói
Những con chuột trụi lông trơn tuột
Trườn qua kẽ tay run rẩy của anh
John baca tắt lặng
John baca đã bóp cò hai mươi năm về trước
Đạn vẫn bay đến bây giờ
Con chó liếm mãi, liếm mãi,
Liếm mãi, liếm mãi, liếm mãi…
Hai con hải
cẩu
Họ là Hu-li-ô và Các-men
Hay là Hô-sê và Ma-ghết-ta
Họ từ Ê-ti-ô-pi hay từ Tan-da-nia
Hay từ Công-gô hay từ đâu đến
Trên bờ biển đêm trăng
Họ nằm xoãi bên nhau
Như hai con hải cẩu hiền lành
Bị sóng đánh dạt lên bờ
Nằm tựa vào nhau mệt mỏi
Màu da đen của họ ánh lên trong đêm trăng
Họ không nói gì
Nằm bên nhau im lặng
Có phải họ đang nghe tiếng biển đêm rền rĩ
Hay họ mải hôn nhau
Hay họ khóc thầm
Bụi nước biển tung lên phủ kín người họ
Hai con hải cẩu ướt át
Như đang hạnh phúc
Như đang khổ đau
Họ có còn thức không
Hay đã ngủ thiếp rồi
Sau chặng bơi dài trên biển
Sóng vẫn lớp lớp đổ trắng lên bờ
Biển đang gọi họ về với biển
Hay đang đuổi họ đi
Đêm
trăng bờ biển Cuba, 1988
Ám Ảnh
Tấm mạng nhện giăng nơi cửa sổ phòng tôi không có mưu mô độc ác gì
Mỏng như hơi thở con tôi phả vào mặt kính
Nó dịu dàng đỡ những giọt sương đêm
Như tấm võng của bà mẹ đỡ đứa con
Ru êm ái trong ban mai màu ngọc
Nhưng đời tôi phải chăng đã gặp những lọc lừa
Nên tôi sợ và tôi nghi ngờ
Rằng ý nghĩa tôi sẽ mắc vào tơ nhện
Con nhện già lao ra từ một khe cửa sổ
Vồ lấy ý nghĩ của tôi
Phủ lên đó một lớp nhựa độc màu trắng
Như người ta phết bơ lên lát bánh mỳ
Khi ý nghĩ của tôi tê cứng
Nó sẽ ăn ngon lành
Như kẻ ăn mày ăn lát bánh mỳ phết bơ béo ngậy
Vừa ăn nó vừa gãi những cái chân dài lên từng sợi tơ mảnh
Như thằng du côn vừa uống rượu vừa gẩy đàn
Sự nghi ngờ đã lây lan, sự căm thù đã lây lan
Nhưng mãi mãi tấm mạng nhện kia không có mưu mô độc ác gì
Mỏng như hơi thở của con tôi phả vào mặt kính
Tháng
tư năm 1991
Con gái ơi
Cho con gái Tuyết Ngân
Con mặc chiếc váy mỏng như khâu bằng những tấm hoa tầm xuân
Con đi đôi giày nhỏ như làm bằng hai chiếc kén tằm vàng
Trên con đường trước nhà ta đầy đá
Con chạy ra đón cha
Hai bên đường những cánh bướm còn non
Bay như dính vào không gian
Đó là chim bồ câu tí hon
Trong miền riêng của con trong trắng
Niềm xúc động trong cha dâng lên đến tận cùng
Làm buốt chân tóc trên đỉnh đầu cha
Những sợi tóc tơ con ròng ròng từng sợi nước
Mát rượi chảy chàn từng ống xương cha
Con gái của cha ơi
Cha nghe thấy có tiếng cười lạ
Cha nghe thấy có tiếng người lạ
Dẫu không gọi tên con cũng không gọi tên cha
Mà sao cha sợ run lên
Cha mở đời cha như mở một tấm lót
Bọc lấy con và bế con lên
Chỉ như thế cha mới có thể nhắm đôi mắt lại
Hôn dịu dàng lên mái tóc con
Chỉ như thế chiều nay con mới không òa khóc
Bầy chó của
tôi
Làng quê ơi, bao năm xa cách
Đêm nay ta trở lại làng
Trời sắp bão oi nồng cơn sốt
Bên ngọn đèn hạt đỗ
Tôi ngồi nghe
Tiếng chó khuya sủa chớp cuối chân trời
Bao năm rồi
Tôi lớn lên trong ngõ của tôi
Đã bao năm
Cứ đên xuống
Bầy chó ngửa mặt lên trời
Sủa cay đắng, thảm sầu, man rợ
Bầy chó ơi, sủa vào đâu
Sủa vào trăng?
Sủa vào ngọn đèn dầu?
Hay sợ đêm mà sủa vào bóng tối
Hay sợ nhau mà sủa vào nhau
Bầy chó gầy, bẩn thỉu, ốm đau
Ngày lùng sục kiếm ăn
Liếm cả vào dao sắc ngọt
Lưỡi bị cứa máu trào ra ở đó
Con đến sau lại liếm máu bầy mình
Chó ơi, đừng sủa nữa
Gió đêm thành gió dại rồi
Ai ném vầng trăng ra khỏi sự bình yên
Lao rồ dại trong mây trời xứ mẹ
Trong ngõ nhỏ đêm nay
Tôi nghe chó sủa
Tôi thổi tắt đèn
Chó sủa vào tôi.
1989
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét