GIẤC NGỦ NÀO LÃNG QUÊN
Đêm – tôi thao thức giữa hai bờ thức ngủ
Giấc mộng nào nuôi giấc ngủ xa xôi
Và râu tóc cứ dài ra vô tận
Đêm – tôi chấp chới như con thuyền nghiêng sóng
Vỗ liên hồi vào giấc ngủ hiếm hoi
Mệt phờ phạc khi chào đón ban mai
Đêm – tôi vỗ về giấc ngủ như người đi thăm đó
Có hay không con cá mắc kẹt lờ
Giấc ngủ xanh xao giấc ngủ phập phồng
Sđ 9/9/2015
VU VƠ THÁNG BẢY
Nghiêng chiều chiếc lá vừa rơi
Nghiêng đêm sông cạn đầy vơi nỗi niềm
Nghiêng em về phía anh tìm
Nghiêng đời nhau một nổi chìm bóng mây
Thật thà gió buốt đau cây
Câu thơ manh mỏng ăn mày thế gian
Đốt bao nhiêu giấy hóa vàng
Cũng không xóa được lang thang hồn mình
Sđ 12/9/2015
HÀ NỘI NGÀY MAI XA
Tặng chị Dương Phương vinh
Em đừng nói câu gì cả
Để chiều Hà Nội rót vào tôi lãng đãng sương mù
Hồ Gươm xanh bao lần trong câu hát
Tôi một chiều chếnh choáng mắt em xanh
Sợ quá vội vàng cho lần gặp mặt
Tôi vụng về say đắm em cảm thông
Tôi dạt dào bao suy tư cuộn chảy
Đi cùng đêm bên Tô Lịch cạn dòng
Ngày mai nắng lên nhạt nhòa xa cách
Câu thơ manh mỏng không níu kịp điều gì
Những con đường lặng im thành hoài niệm
Sao em mãi còn xô lệch cả hồn tôi ?
MẺ LƯỚI MÙA XUÂN
Con tàu này lênh đênh khơi xa
Mùa xuân này anh ăn tết biển
Nỗi nhớ em rộn ràng con sóng
Em có nghe cá tôm lao xao
Anh nhớ em nỗi nhớ đất liền
Nôn nao như người ngư phủ say cạn
Biển bạc rừng vàng rồi cũng hết
Anh lênh đênh ngoài hải phận đời mình
Mùa xuân này anh ăn tết biển
Nhớ thiết tha gửi con sóng vào bờừi
Ta sẽ đón mùa xuân muộn nhé
Với em yêu với cả bạn bè
Mẻ lưới này giăng mắc tình thân
Mẻ lưới này trĩu nặng yêu thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét