tập
thơ
SỰ MẤT NGỦ CỦA
LỬA
NHÀ XUẤT BẢN
LAO ĐỘNG – 1992
Sông Đáy
Sống Đáy chảy vào đời tôi
Như mẹ tôi gánh nặng rẽ vào ngõ sau mỗi buổi chiều đi làm về vất
vả
Tôi dụi mặt vào lưng người đẫm mồ hôi mát một mảnh sông đêm
Năm tháng sống xa quê tôi như người bước hụt
Cơn mơ vang tiếng cá quẫy tuột câu như một tiếng nấc
Âm thầm vỡ trong tôi, âm thầm vỡ cuối nguồn
Tỏa mát xuống cơn đau tôi là tóc mẹ bến mòn đứng đợi
Một cây ngô cuối vụ khô gầy
Suốt đời buồn trong tiếng lá reo.
Những chiều xa quê tôi mong dòng sông dâng lên ngang trời cho tôi
được nhìn thấy
Cho đôi mắt nhớ thương của tôi như hai hốc đất ven bờ, nơi những
chú bống đến làm tổ được giàn dụa nước mưa sông.
Sông Đáy ơi! chiều nay tôi trở lại
Những cánh buồm cổ tích đã bay xa về một niềm tức tưởi
Em đã mang đôi môi màu dâu chín sang đò một ngày sông vắng nước
Tôi chi gặp những bẹ ngô trắng trên bãi
Tôi nhớ áo em tuột rơi trên bến kín một trăng xưa.
Sông Đáy ơi, sông Đáy ơi…chiều nay tôi trở lại
Mẹ tôi đã già như cát bên bờ
Ôi mùi cát khô, mùi tóc mẹ tôi
Tôi quì xuống vốc cát ấp vào mặt
Tôi khóc.
Cát từ mặt tôi chảy xuống dòng dòng.
Sông Đáy, 1991.
Ban Mai
Bóng tối đêm gần sáng như một con mèo nhung khổng lồ bước đi uyển
chuyển
Cái đuôi mềm của nó chạm vào tôi làm tôi tỉnh giấc
Tôi cựa mình như búp non mở lá
Ý nghĩ mỉm cười trong vắt trước ban mai
Những xôn xao lùa qua hơi ẩm
Vọng về từ cánh đồng rộng lớn mờ sương
Tiếng bánh xe trâu lặng lẽ qua đêm
Chất đầy hương cỏ tươi lăn về nơi hừng sáng
Ơi… ơi…ơi, những con đường thân thuộc
Như những ngón tay người yêu lùa mãi vào chân tóc
Ai gọi đấy, ai đang cười khúc khích
Tôi lách mình qua khe cửa, ơi… ơi…
Người nông dân bế tôi lên và đặt vào thùng xe
Dưới vành nón của người cất lên trầm trầm giọng hát
Như tiếng lúa khô chảy vào trong cót
Như đất ấm trào lên trong lóe sáng lưỡi cày
Chiếc bánh xe trâu một nửa đã qua đêm
Một nửa thùng cỏ tươi còn trong bóng tối
Và sau tiếng huầy ơ như tiếng người chợt thức
Những ngọn ban mai mơn mởn rướn mình
Tháng giêng, 1992.
Tiếng cười
Khác với người say rượu
Cha thường dời nhà vào lúc nửa đêm
Đom đóm bay quanh cha
Như từng vòng dây thép nung đỏ
Quấn vào và đứt tung ra
Tiếng chó kia rộ lên từ xóm nhà ta đến đầu làng
Cuối tiếng chó là bến sông quê và con đò cô độc
Cha đã mang tuổi hai mươi lên đò không ngoảnh lại
Mẹ con đứng vùi chân trong cát
Nước mắt buồn bay ướt một triền sông
Bao năm sau cha trở về trắng tóc
Đêm đêm ngồi hút thuốc lào
Tiếng điếu rít lên muốn khoan thủng nỗi buồn
Khoan vào phận con buốt nhức
Cha ơi cha
Bốn anh em con không phải là đích cuối cùng của đời cha
Chỉ là bốn cột số trong nỗi buồn cha dằng dặc
Bởi thế cha lại mang tuổi bảy mươi của mình về bến cũ
Cha lại bước lên đò
Con đò chao đảo
Có phải chân cha già yếu
Hay con đò hoảng hốt run lên
Tiếng chó lại rộ lên từ đầu làng về ngõ nhà ta
Tóc cha trắng một tiếng cười ngửa mặt.
Làng
chùa, 07/1991
Cái đẹp
Trên con đường gồ ghề
Gió lạnh gào thét
Con bò cắm mặt bước
Kéo chiếc xe nặng nề
Người đàn ông chân đất
Cúi rạp đẩy xe
Và trên đống đá thùng xe
Người đàn bà ngồi im lặng
Chiếc khăn trùm đầu
Bọc một gương mặt đẹp
Gió lạnh lồng lộng bốn phía chân trời
Con bò nguyền rủa con đường quá dài
Người đàn ông nguyền rủa con bò đi quá chậm
Người đàn bà lặng lẽ quàng lại khăn
Che bớt gương mặt.
Mùa đông 1991
Xô – nát hoàng hôn trên biển
Mặt trời đang lăn về cuối biển
Qua mỗi vòng lăn cơn khát người dịu đi
Ta từng bước về với biển
Cát nóng bỏng mải miết chảy qua cổ họng ta
Ta nuốt từng vốc sa mạc vào ngực
Những con sóng hoàng hôn xõa tóc trắng chạy về
Phút cuối cùng kêu lên đập ngực mình vào đá
Những con sóng triệu năm điên cuồng, mệt mỏi
Ta không sao cứu nổi
Cái chết những con sóng buồn ngay ở trước chân ta
Lăn nhanh, lăn nhanh
Hỡi mặt trời, cơn đau đớn của lửa
Những lá buồm lóe lên ánh sáng thủy thần
Ta nghe tiếng dây buộc chèo xiết rên tóe máu
Những tấm lưới bùng ra như đám cháy
Và bao cuộc chia ly của lũ cá dại khờ
Lăn nhanh, lăn nhanh
Chỉ còn một vòng nữa thôi
Ta nghe tiếng réo ù ù
Cơn đau đớn vĩ đại, nỗi khát khao vĩ đại của lửa
Chỉ còn một – Vòng nữa thôi
Mặt trời sẽ chạm vào biển
Đó là lúc lòng ta đau đớn nhất
Đó là lúc ta không sao chịu nổi
Lúc có một bài ca lưu lạc trở về
Bài ca của những con thuyền vỡ
Bài ca của những tấm lưới rách
Bài ca của những phận người rơi vào đáy biển
Rơi như một chiều đang buồn ngủ
Không đau khổ và không ân hận
Lăn nhanh, lăn nhanh
Chỉ còn nửa vòng nữa thôi
Hỡi mặt trời
Ta không sao chịu nổi
Lại một con sóng buồn vừa chết trước ta
Và đâu đó từ những chân trời nước
Từ những bãi tha ma biển
Từ những con đường mòn của bầy cá lạ
Vọng về bài ca hoàng hôn nước
Và lúc này hơn mọi lúc nào
Lúc mặt trời úp mặt vào biển
Ta vẫn bước đi, bước đi
Cát vẫn chảy mải miết qua cổ họng ta
Bầu trời mặt biển trên đầu ta cao mãi
Ta lẫn vào những đàn cá lưu lạc
Vừa bơi vừa ngân lên khúc hát gọi bầy
Cho đến khi ta nằm xuống như một đứa trẻ
Trong mộng mị xa xăm giấc ngủ chiều
Ta thức giấc khi mặt trời chạm vào mặt biển
Và ngoi lên mặt nước
Vây tóc ta bạc trắng
Ta cất tiếng gọi bến bờ của ta bằng tiếng cá
Trong hoàng hôn nước màu huyết dụ
Có một bài ca lưu lạc tìm về
Tháng tư năm 1992
Tháng Mười
Những ngọn khói trẻ chăn trâu đốt rạ trên cánh đồng sau vụ gặt
Thở vào ta hương vị tháng Mười
Sau mỗi gốc rạ khô tiếng gió ngân lên thổi qua những bẹ lá tướp
Ta nghe có người nấp sau ở đó gọi ta, và ta đi, ta đi…
Ta đi qua tháng Mười, ta đi qua tiếng gọi buổi chiều của mẹ
Mây trời vun lên những đống rơm khô
Dấu chân ta xóa dấu chân chú bê vàng lạc mẹ và dấu chân chú bê
vàng xóa dấu chân ta
Khi bóng đêm vụt đứng trước mặt ta, ta vội quay lại tìm dấu chân
mình
Òa khóc.
Ta tin có một mụ phù thủy đã biến ta thành một chú bê
Giờ chẳng còn tháng Mười xưa, chẳng còn ngọn khói xưa, chẳng còn…
Ta đợi mãi đợi mãi một mụ phù thủy
Từ tháng Mười Một bay về để biến ta thành chú bê xưa.
Tháng mười xa quê, năm 1991
Một bài hát
tình yêu của làng Chùa
Chàng ơi,
Đêm đã trải tấm khăn của tình yêu xuống rồi
Sao xanh
Sao xanh
Bay về đồng cỏ
Nụ cười trinh trắng của em
Nước mắt trinh trắng của em
Em đi đôi hài thơm tết bằng cỏ
Em buộc mái tóc dài của mình bằng cỏ
Em đi tìm chàng
Hỡi chàng trai em yêu
Chàng đã không nghe lời em
Chàng không uống sương đêm đọng trên gai cỏ sắc
Chàng không ăn hạt cỏ rụng mùa thu
Bởi thế em mất chàng
em
mất chàng
Sao xanh
Sao xanh
Ngủ êm trên cỏ
Hỡi chàng ơi
Đêm đã trải tấm khăn tình yêu xuống rồi
Hơi thở em cỏ đã ướp đầy hương
Bầu vú em gió núi đã thổi mát rượi
Thế mà em
mất chàng.
(Rút
từ tiểu thuyết “cỏ hoang”)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét