Bữa
cơm tối của người cha tàn tật thường kéo dài đến hai tiếng đồng hồ. My vừa cho
cha ăn vừa dỗ dành ông như dỗ một đứa trẻ ốm yếu. Trong chiếc ghế mây rách có
lót một cái ruột gối cũ, ông run rẩy như một con chim non mới mọc lông măng.
Người cha trêu trạo nhau từng thìa cơm. Trán, cổ và hai thái dương trắng xanh
của ông túa mồ hôi. Đôi môi ông vất vả ngậm thìa cơm như con chim non phải giữ
con mồi khoẻ bằng cặp mỏ mềm mại của mình. Thời gian đầu, cứ mỗi khi bón cơm
cho cha My lại khóc. Người cha cũng khóc không thành tiếng. Hai năm trở lại đây
cô không khóc nữa. Thay vào đó cô nhí nhảnh kể cho cha cô nghe những chuyện đại
loại như cây hoa trà ông trồng giờ đang trổ nụ, những chậu xương rồng nhiều
loại của ông mọc thêm nhiều nhánh, hay buổi sáng nào đó trong vườn nhà xuất
hiện một con chim lạ, giọng con chim rất trong và mảnh như tơ nhện. Cô cứ kể
những chuyện như thế cho tới khi người cha ăn xong thìa cơm cuối cùng. Đặt cái
bát sang một bên, và lúc nào ngay sau đó cô cùng nói với người cha: “Ba đã hoàn
thành nhiệm vụ. Con quyết định tặng Huân chương cho ba”. Người cha cố ngước mắt
nhìn con và cười. Và chỉ có cô mới biết là ông đang cười.
Ngày
nào cũng vậy. Bữa ăn thường kết thúc vào lúc những tia nắng cuối cùng trong
ngày tan biến trong vòm lá bên cửa sổ. Và mảnh trời nhỏ nhìn qua ô cửa sổ ngả
sang màu dâu chín. Hai cha con My ngồi im lặng bên nhau. Cô đặt những ngón tay
gầy và hơi lành lạnh của người cha trong bàn tay nhỏ nhắn của cô. Cả hai cha
con cô ngồi như bất động nhìn về phía mảnh trời nơi có những ngôi sao bé bỏng
và ướt át thướng hiện lên rất sớm vào những đêm không mây.
Bóng
tối của đêm thường bắt đầu ùa kín những góc nhà, rồi sau đó lan vào gầm giường
và gầm bàn ghế. Khi bóng tối đã ùa kín căn phòng thì là lúc hình như hai cha
con nghe rõ hơn tiếng gió đi qua những tán cây ngoài vườn. Trong bóng đêm rộng
lớn và bí ẩn trùm xuống, những tiếng xào xác quen thuộc bỗng trở nên huyền bí
như từ những ngôi sao xa xăm vọng về. Cũng lúc ấy, My thấy những ngón tay của
người cha ấm dần lên. My khẽ ngước mắt nhìn cha. Trên gương mặt bệnh tật của
ông hắt mờ mờ một thứ ánh sáng từ đâu đó. My nhận thấy đôi mắt cha cô như tối
hơn và cũng như rạng rỡ hơn. Những giây phút như thế cô không dám thở mạnh. Cô
biết cha cô đang bước từng bước mê dại trong ý nghĩ lạ lùng về phía vòm trời
kia. Rồi ông khóc. Và chỉ có My mới biết được cha mình đang khóc.
“Ba
đi nghỉ đi ba. Ba ngồi lâu quá rồi”. Cô nói và đứng dậy bật đèn. Ánh sáng tràn
ngập căn phòng. Đâu đó trên tường có bóng một con gián thấy ánh sáng vội chạy
vào một khoảng tối gần đó. My đỡ người cha lên giường và bắt đầu bài xoa bóp
chân tay cho cha theo hướng dẫn của bác sĩ chuyên khoa. Khoảng chín giờ tối cô
buông màn cho cha. “Con chúc ba ngủ ngon”, cô nói và hôn lên trán người cha lúc
nào cũng như lấp dấp mồ hôi. Sau đó cô tắt đèn và đứng một hồi lâu trong bóng
tối bên giường cha. Khi cô quay ra cửa thì giật mình nhận ra có người đang đứng
tựa vào một bên cánh cửa.
“Mẹ
đây”, bóng người nói.
“Mời
mẹ sang phòng bên”, My nói sau một lát im lặng.
“Mẹ
vội. Mẹ muốn nói chuyện với con một chút”, người đàn bà nói
“Có
chuyện gì không mẹ?”, My hỏi, giọng cô như quá mệt mỏi.
“Mẹ
đến chỉ để nói với con chuyện công việc của con thôi. Mẹ đã xin cho con làm hoạ
sĩ trình bày ở một tờ báo đang thịnh hành, lương khởi điểm khoảng dăm trăm
ngàn. Như thế… sẽ đỡ cho con. Ý con thế nào”
“Con
vẫn dạy vẽ và tiếng Anh cho bọn trẻ con cùng phố. Tiền thu nhập cũng đủ chi
tiêu. Vả lại… ba con con cũng không đòi hỏi gì nhiều lắm”.
“Nhưng
còn công việc của con, còn tương lai của con” bà mẹ ngập ngừng.
“Tương
lai của con ư? - My khẽ bật cười - Cái đó thì mẹ khỏi lo. Còn công việc… con
cũng đang làm việc đấy chứ”.
“Không,
con phải đi làm. Mẹ đã tốn khá nhiều tiền để xin chỗ làm cho con”.
“Mẹ
làm thế để làm gì - My chau mày - Nếu con đi làm thì ai trông nom ba”.
“Đây
cũng là điều mẹ muốn nói với con - Giọng bà mẹ chợt hồ hởi - mẹ sẽ bỏ tiền ra
thuê người chăm sóc ông ấy, con đừng lo”
Cô
định nói: “ngay cả chính mẹ…”, nhưng cô lại thôi.
“Sao
lại không có ai chăm sóc được ông ấy. Chỉ cần trả công khá một tí là khối kẻ
tranh việc, mà có gì phức tạp đâu. Mỗi ngày cho ăn hai bữa, đổ bô vài lần và
giặt một bộ quần áo mỏng”.
Trong
bóng tối hiên nhà, My im lặng nhìn mẹ , mãi lâu sau cô mới nói: “Mẹ về đi, hôm
nay con mệt lắm”. Nói xong, cô bước xuống bậc thềm sân nhỏ. Bà mẹ lặng lẽ bước
theo. My mở cổng và có ý để bà mẹ đi ra.
Bước
đến cổng, mẹ cô dừng lại trước mặt cô và nói: “Con phải suy nghĩ cho kỹ đi. Mẹ
lo cho con”
“Cám
ơn mẹ”, My nói và lại bật cười khe khẽ. Cô đóng cửa và vội vã đi vào trong nhà.
Hơn
một tháng trở lại đây, mẹ cô thường đến thăm cô vào buổi tối. Bà thường đứng
ngoài cửa buồng cha cô và lặng lẽ nhìn vào. Bà đứng sững đó đợi cho đến khi My
đã buông màn cho người cha đi ngủ. Lần nào bà cũng nói đến chuyện công việc của
cô. Và lần nào My cũng chỉ đứng trong hiên nhà trong bóng tối mệt mỏi nói
chuyện với mẹ. Cuối cùng lúc nào cô cũng nói với mẹ cô câu:
“Con
mệt lắm, mẹ về đi”, rồi bước ra mở cổng.
Có
tiếng xe máy nổ và xa dần. My chậm rãi bước vào nhà. Căn phòng nhỏ của cô chưa
bật đèn và đầy mùi thuốc vẽ. Ở góc phòng, cạnh cửa sổ mở ra vườn, tấm toan
trắng bắt sáng mờ mờ. My lần từng bước trong bóng tối đến trước giá vẽ và ngồi
xuống. Cô đưa những ngón tay nhỏ chạm khẽ lên mặt toan. Hơn một năm nay cô đã
đợi chờ những mảng màu kỳ diệu từ đâu đó sau tấm toan hiện về. Nhưng mỗi lần vẽ
xong cô lại càng thấy thất vọng hơn. Cô đã điên khùng rạch nát không biết bao nhiêu
tấm toan. Và cũng đã bao nhiêu lần cô gục khóc trên giá vẽ. Cô khóc không phải
vì sự thất bại trong nghệ thuật. Nói đúng hơn, chưa bao giờ cô đeo đuổi một
thành công nào đó trong nghệ thuật. Cô chỉ vẽ như cô cầm phải vẽ. Cô khóc về sự
bất lực trong tình yêu của cô đối với người cha bệnh tật.
Cha
cô vốn là một phi công lái máy bay quân sự trong chiến tranh. Sau giải phóng
ông chuyển sang lái máy bay dân sự. Sau mỗi chuyến bay trở về, ông say đắm kể
cho mẹ con cô về những vùng trời ông đã đi qua. Ông quen thuộc những vùng trời
tưởng như vô định ấy như mảnh vườn nhỏ của gia đình ông, hoặc như làng quê ông
bên bờ sông Hàn. Nhiều đêm, những câu chuyện của người cha đã đưa cô đến những
vùng trời ấy trong giấc mơ.
Cô
gặp những đứa bé trong suốt vừa bay vừa hát trên những bông hoa lạ.
“Hoa
này là hoa gì, bạn nhỉ?”, cô hỏi.
“Hoa
Anh My”, những đứa bé đồng thanh nói như hát
“Ôi!
cùng tên với mình đấy - Cô thích thú kêu lên - Thế những con chim vàng óng kia
là chim gì?”
“Tao
Linh à, mình chưa bao giờ nghe nói tới loài chim này - Cô hơi nghiêng đầu và
nhíu mày. Rồi cô nhoẻn cười và nói - Ba mình cũng hay bay qua đây, các bạn có
biết không?”
“Ba
của bạn à?”- Những đứa bé hỏi và nhìn nhau
- À, chúng mình nhớ rồi. Ba của bạn cười giống bạn lắm.
Ông đến đây và thường quì trước những bông Anh My. Mặt ông hơi ngửa lên, đôi
mắt khép nhẹ và say đắm trong tiếng hót của bầy Tao Linh. Nhưng ông đã….”.
Lũ trẻ nói đến đó chợt im lặng và nhìn nhau khác thường.
“Ba bạn đã…. đã mang hương của hoa Anh My và tiếng hót
Tao Linh về mặt đất. Lẽ ra lúc này thì chưa nên, nhưng không sao đâu, bạn đừng
lo”, lũ trẻ an ủi My.
“Thế ba mình…”, My định hỏi nói tiếp một câu thì chợt
nghe một tiếng nổ. Những đứa bé vụt biến mất. My tỉnh giấc. Ngọn đèn ngủ vẫn
toả ánh sáng xanh nhạt trong nhà. Qua màn. My nhìn thấy ba mẹ cô đang ngồi quay
ra cửa. Trên nền nhà có những mảnh cốc vỡ.
“Tôi không chịu nổi cuộc sống như thế này nữa rồi”, mẹ cô
tức tưởi nói.
“Anh chưa làm một điều gì xúc phạm đến em cả. Anh không
hiểu vì sao lâu nay em luôn luôn cảm thấy khó chịu khi anh về”.
“Anh không hề nghĩ gì đến cái gia đình này”.
“Anh cần những vùng trời của anh. Anh mang về cho mẹ con
tôi những gì từ đấy. Những mây, sao, gió máy của anh không thể bán lấy tiền
được”.
“ Anh nghĩ gia đình mình rất hạnh phúc. Sinh hoạt cũng
không thiếu thốn lắm”.
“Hạnh phúc - Mẹ bĩu môi - Anh đến nhà đồng nghiệp anh mà
anh không thấy ngượng à. Họ cũng bay như anh. Sau mỗi chuyến bay họ mang về cho
vợ con họ những thứ cụ thể. Còn anh chỉ thấy mang về cho vợ con anh những thứ
ngớ ngẩn, hão huyền, hết sức vô dụng”.
“Em im đi. Em khác xưa quá nhiều rồi đấy”.
“Tôi không khác xưa gì cả. Chẳng qua anh không nhận ra sự
thật của cuộc đời này mà thôi”.
Mẹ cô nói và đứng phắt dậy đi sang phòng bên. Ba cô lắc
đầu và đốt thuốc hút.
Sau lần ấy, sau mỗi chuyến bay trở về, ba cô lặng lẽ và
hay thở dài. Ông không còn háo hức kể về những chuyến bay của ông như trước nữa.
Một hôm cô hỏi cha.
“Sao ba không kể cho con nghe về chuyến bay của ba”?
Người cha cúi xuống nhìn cô. Rồi như quên hết mọi phiền
muộn, ông lại say sưa kể cho cô nghe về một vùng trời nào đó của ông. Phòng bên
cạnh, mẹ cô vứt mạnh những vật gì đó và mắng chửi cay nghiệt con mèo hoa tội
nghiệp. Người cha ngừng câu chuyện đang kể cho cô con gái của mình. Ông bước
sang phòng mẹ cô. Và cô nghe thấy tiếng ba cô rất nhỏ.
“Em làm gì thế? Em có biết anh đang nói chuyện với con
không?”.
“Con My lớn rồi. Nó sắp ra trường và phải đi làm. Cần
phải giáo dục cho nó biết những điều cụ thể của cuộc đời mà nó sẽ đón nhận, chứ
không phải những điều lảm nhảm vô bổ”.
“Chính cô đang phá hoại tâm hồn của con, cô biết không.
Trước hết con người phải có một tâm hồn đẹp, rộng lượng và biết tha thứ, chứ
không phải là một một người tham lam, ích kỷ và hay thù vặt”.
“Vâng, tôi tham lam, tôi ích kỷ và hay thù vặt. Nhưng
thưa anh, tôi còn biết lo toan trước mỗi bữa ăn của con, còn anh, anh viễn vông
và điên rồ quá rồi”.
“Như vậy - Cha tôi chợt im lặng rất lâu - như vậy chẳng
còn gì cho chúng ta có thể nói chuyện với nhau được nữa”.
Nói xong ba cô bỏ đi ra khỏi nhà, mãi khuya ông mới trở
về.
Một buổi sáng ít ngày sau đó, người cha phờ phạc nói với
cô: “Ba và mẹ đã quyết định chia tay. Chắc con cũng đã tự biết trước điều này”.
My nấc lên khi nghe người cha nói vậy. Cô bỗng thấy hoảng sợ và cô đơn khủng
khiếp. Buổi tối đó, cô đến trước mẹ cô. Cô ngồi xuống trước mẹ rất lâu và nói.
“Mẹ nghĩ lại đi, mẹ ạ”.
“Con ranh con - Mẹ cô trừng mắt giận dữ - Mày cũng nhiễm
cái thói mơ mộng vô bổ của ba mày rồi đấy. Cuộc đời sẽ dạy cho mày biết”.
Rồi ba mẹ cô ra toà và lặng lẽ chia tay nhau. Mẹ cô về ở
với bà ngoại cô và lấy một người đàn ông khác sau đó năm tháng.
My ở lại với người cha và gấp rút chuẩn bị cho năm học
cuối cùng ở trường Mỹ thuật. Người cha vẫn thỉnh thoảng xa nhà với những chuyến
bay. Ông ít kể về những chuyến bay của ông. Nhưng vào những buổi hoàng hôn, ông
thường ngồi im lặng trên chiếc ghế bành bọc vải nhung nhìn qua cửa sổ.
Khi My vừa kết thúc năm học cuối cùng thì cha cô bị tai
nạn giao thông và bị liệt nửa người. Biết bệnh tình của người cha khó có thể
hồi phục, My quyết định ngừng xin việc làm. Cô mở lớp dạy vẽ và tiếng Anh cho
bọn trẻ con cùng phố để kiếm tiền sinh sống và tiện có thời gian chăm sóc cha.
Đêm giúp ông tiểu tiện. Và ngày ngày, khi hoàng hôn từ từ buông xuống, ông lại
yêu cầu cô đỡ ông ngồi vào chiếc ghế bành bọc vải nhung để nhìn về phía vòm
trời nho nhỏ qua ô cửa sổ. Khi bóng tối đã trùm kín căn phòng thì người cha thì
thầm: “Vùng trời… vùng trời, cha muốn trở lại…vùng trời”. Những lúc ấy, giọng
người cha lạ lùng và xa xăm. Cô cảm thấy rùng mình và thương cha vô hạn.
Một đêm, trong căn phòng của cô đầy mùi thuốc vẽ. Trong
đầu cô loé lên ý nghĩ mang lại cho người cha vùng trời của ông về trên toan,
Say ý nghĩ ấy cô lao vào giá vẽ. Cô vẽ trong sự hoảng sợ mộng mị và mơ hồ về
người cha. Và suốt hơn một năm qua cô đã vẽ thất vọng và đã khóc.
Đêm đêm, cô đứng lặng hàng tiếng đồng hồ bên cửa sổ nhìn
mãi vào vùng trời có những ngôi sao bé bỏng, ướt át và đầy bí ẩn kia. Cô như
thoáng nghe thấy tiếng nói thì thầm của những ngôi sao và những vầng mây bạc
trong những đêm sáng trăng. Cô nghe thấy cả tiếng bầy kiến gọi nhau trên những
song cửa sổ trong cuộc hành trình muôn đời không ngủ của bầy kiến. Cô nghe thấy
cả tiếng con chuột lơ đễnh rơi từ giàn gấc xuống vườn. Một cảm giác lãng đãng
và bạc trắng lan toả khắp cơ thể cô. Cô lao vào giá vẽ và vẽ cho đến khi tưởng
như kiệt sức. Để rồi sáng sau tỉnh giấc, cô lại khóc cho những mảnh màu lạnh
lẽo và bất động.
Mấy ngày trước vào một buổi sáng có nắng, cô mang chiếc
va li đựng những đồ lặt vặt của người cha ra phơi, tình cờ cô thấy cuốn nhật ký
của người cha. Cô cầm cuốn nhật ký bước vào hiên nhà ngồi xuống và đọc.
“Đêm qua tỉnh giấc mà Lan (tên mẹ cô) không hay biết gì.
Hình như chưa bao giờ Lan mất ngủ. Lan vẫn đẹp và đầy sức sống như ngày mới
cưới. Và… Lan chưa bao giờ hiểu mình. Sao những đêm tỉnh giấc mình hay nghe
thấy những tiếng gì đó mơ hồ gọi mình. Mình thấy cô đơn”.
“Mình đã sống một tuổi thơ đầy cô đơn và ốm yếu. Không
quên nổi những chiều mưa mờ mịt bên bờ sông Hàn, ba đi thuyền về. Má cũng đi
chợ xa bán cá. Ngôi nhà lá nhỏ bên sông lúc nào cũng tối và đầy mùi ẩm ướt của
màu mưa. Mình ngồi thu lu trong góc nhà. Đói và tủi. Rồi ba má mất sớm, mình
theo một người bác đi thuyền. Đã bao nhiêu buổi chiều mình ngồi khóc nức nở
trong mưa trên mũi thuyền.”
“Cái mình cần là hơi ấm của con người. Nhưng đời sống
càng đầy đủ thì con người càng xa nhau. Cái mà những người đang sống quanh mình
tìm kiếm là đồng tiền. Đồng tiền hết sức cần thiết. Nhưng vì nó mà con người
lao vào như rồ dại, cắn xé lẫn nhau, nghi ngờ nhau và căm thù nhau”.
“Sao từ ngày cưới nhau đến giờ, Lan chưa một lần thức dậy
trong đêm và thì thầm những điều gì đấy một mình. Lan dày vò mình vì những
chuyện gia đình như sắm sửa, xây cất. Lan bực tức với những người giàu hơn và
tỏ vẻ khinh bỉ những người đói kém. Mình đã từng đói khát và tủi nhục. Nhưng
mình không thể sống được khi chỉ nghĩ đến cái dạ dày căng tròn và lầy nhầy”.
“Mỗi lần bay qua những vùng trời vô tận, sao mình cứ ước
được bước ra khỏi khoang lái. Tất cả những gì trong khoảng mênh mông của vũ trụ
mà mình cảm nhận được lại làm cho mình yên tâm, tin tưởng hơn mình khi đi trên
mặt đất. Những cơn mê làm mình hạnh phúc và muốn khóc. Mình thèm khát được ngồi
im lặng trong hoàng hôn và vùi bàn tay trong mái tóc đẹp lạ lùng của Lan, Lan
không bao giờ ý thức được trong bóng tối. Lan quá rành rọt với những thứ mà có
thể đếm được dưới ánh sáng đơn giản”.
Đêm
nay hình như trời trong hơn. Có lẽ cũng đã khuya. My áp mặt vào những song gỗ
cửa sổ. Bỗng cô nghe thấy tiếng ba gọi. Cô vội vã đẩy cửa bước sang phòng người
cha.
“Có
con rắn…đang quấn ….chân ba”.
Nghe
người cha nói, My hốt hoảng lật chiếc chăn dạ mỏng và sờ soạng đôi ống chân ông.
“Không có gì đâu ba ạ. Chắc ba mê ngủ đấy”, My nói và ngồi xuống mép giường bóp
chân cho cha.
“Nó
bò đi rồi hả con?”, người cha thì thào.
My
không nói được. Cô gật gật đầu. Khi người cha trở lại giấc ngủ, cô đứng dậy tắt
đèn và trở lại phòng mình. Cô bước trang nghiêm và quyết liệt đến bên giá vẽ.
Cô ngồi xuống và nhìn ra cửa sổ. Những ngôi sao như đang bay về. Hình như đêm
nay có trăng non. Những song cửa sổ gỗ ánh lên. Cô ngửi thấy hương Anh My,
tiếng hót của bầy Tao Linh, tiếng ríu rít của bầy trẻ trong suốt như pha lê. Cô
thấy đôi mắt người cha căng lên như hai tấm toan chờ đợi.
“Con,
My đâu…con…”, người cha gọi.
My
lảo đảo bước sang phòng cha. Cô bật đèn.
“Ba
gọi con ư?”
“Ba
thấy người nóng quá. Hôm nay mẹ con có đến không?”.
“Có
ba ạ” - Cô trả lời sau một thoáng lưỡng lự.
“Mẹ
bảo gì con không?”
“Mẹ
đến thăm ba”. Cô cố gắng nói.
“Có
bao giờ con thấy mẹ khóc không?”
“Dạ…”
“Ba
thấy… nóng quá, mà, mà lạ lắm. Mẹ có khóc hả con. Mẹ đến thăm ba sao không nói
cho ba hay. Lan… có khóc”.
“Ba
ngủ đi ba. Mai con sẽ mượn cái xe đẩy để đưa ba ra Hồ Tây”.
My
kéo tấm chăn dạ mỏng đắp ngực người cha.
Rồi
cô trở về phòng mình và ngồi xuống trước giá vẽ. Cô thấy người nóng lên ghê gớm.
Cô cầm lấy bút vẽ. Cô bật hai ngọn đèn dùng để vẽ đêm mà ba cô đã mua cho cô.
Đến
gần trưa hôm sau My mới tỉnh dậy. Khi vẽ xong cô kiệt sức và gục xuống sàn nhà.
Cô mở mắt ngơ ngác. Nắng tràn ngập ô cửa sổ phòng cô. Cô nhìn vào bức tranh và
kinh ngạc. Cô nhận thấy có bóng cha cô trong suốt đang bay trong đó. Cô nhớ đến
cha. Cô vội chạy sang phòng cha. Người cha nằm yên lặng. Gương mặt ông như đang
trôi trong vô tận.
Người
cha đã trút hơi thở cuối cùng khi My vẽ xong nét vẽ cuối cùng.
My
quị xuống bên mép giường. Hình như cô nghe thấy người cha hổn hển hỏi: “Có bao
giờ con thấy mẹ khóc không?”. Đôi môi cô mấp máy như trả lời: “Mẹ sẽ khóc, ba
ạ”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét