Vào canh tư Thoa tỉnh giấc bởi tiếng gáy của con tía. Con
gà trống đã già, tiếng gáy của nó nghe nặng và buồn. Hơn bốn năm rồi, đêm nào
chị cũng tỉnh giấc vào quãng này. Chị nằm nghĩ ngợi lan man về người chồng đã
hy sinh. Đặc biệt sau ngày chồng chị hy sinh, con trống tía luôn luôn gọi chị
trở về những kỷ niệm xưa ấm áp và thổn thức.
“Em ngủ nữa đi, còn sớm lắm”
Lúc nào anh cũng nói với chị bằng câu đó sau khi cả hai
người cùng tỉnh giấc bởi tiếng gáy vang dội của con tía. Đó là những ngày đầu
tiên của đời sống vợ chồng cách đây bốn năm.
Ngày ấy anh về phép tổ chức lễ cưới. Sau lễ cưới họ sống
với nhau được đúng mười một ngày. Và cũng là mười một ngày duy nhất trong cuộc
đời chị được bên anh. Những ngày ấy, từ sáng đến tối anh đi thăm làng xóm, họ
hàng, có khi đạp xe hơn chục cây số thăm một người bạn cũ. Buổi tối, nhà chị
thường đông khách đến khuya. Nhưng cứ vào canh tư, khi con tía gáy rộ thì cả
hai cùng tỉnh giấc.
“Em không muốn ngủ nữa. Em thích thức và nằm bên anh như
thế này”.
Lần nào chị cũng nói vậy, rồi chị vùi mặt vào ngực anh,
người co lại như một đứa bé nằm trong lòng mẹ. Phía đầu hồi nhà anh, con tía
đập cánh bầm bập và gáy tưởng vỡ ngực.
“Cái hôm em nhận được thư anh bàn ngày cưới, mẹ bên nhà
nhốt con tía và hai con mái bảo cho em mang về nhà làm vốn riêng. Em nghèo thế,
lấy nhau anh có chán không?”
Nghe chị nói, anh bật cười.
“Em hỏi thật đấy - Giọng chị hơi nghẹn lại - Nhưng ổ
trứng ấp sắp nở rồi. Em để nuôi tất, mấy tháng nữa anh về, em bồi dưỡng cho
anh”.
Nghe chị nói, anh xoay người ôm chị sát vào mình.
“Anh ơi! - Giọng chị hổn hển - Anh yêu em đi, em sẽ sinh
con trai cho anh…”
Phía đầu nhà, con tía lại đập cánh bầm bập và tiếng gáy
của nó vang như sấm.
Nhưng chị nhớ nhất đêm cuối cùng họ ở bên nhau. Đêm ấy họ
thức mãi. Chị vừa thiếp đi được một chút thì tỉnh giấc bởi tiếng gáy của con
tía.
“Em ngủ nữa đi, còn sớm lắm”
“Để em dậy sắp cơm cho anh ăn, anh đi kẻo muộn”
Chị mở cửa xuống bếp. Chị nhóm lửa và vo mấy bơ nếp. Rồi
chị bước ra chuồng gà nơi nhốt con tía.
Đêm qua, trước khi ngủ, chị đã thầm quyết định sáng nay
sẽ làm thịt con tía để anh ăn trước khi trở lại đơn vị. Chính vì thế mà chị
không mua thêm thức ăn, ngoài nồi cá kho từ sáng qua. Khi chị mang con gà vào
bếp thì anh cũng đến sau chị.
“Em định làm gì thế?”
“Em
làm cơm tiễn anh”
“Em
giết con tía ư?”
“Nuôi
để thịt chứ anh bảo để làm gì?”
“Có
gì thì ăn thế, anh là chồng chứ có phải khách khứa gì”.
“Nhưng
em muốn thế”. Chị nói như sắp khóc.
Anh
không nói gì, đưa tay đón lấy con tía và ngồi xuống trước bếp lửa. Chị ngồi bên
anh. Anh vuốt ve con gà. Con gà nghênh ngênh cái đầu. Lửa bếp hắt vào làm bộ
lông tía của nó càng rực rỡ. Trong ánh lửa, chiếc mào lá của con gà lung linh
như một ngọn lửa.
“Không
có con tía thì lũ gà mái quanh xóm này sẽ bỏ đi hết”. Anh nói và phá lên cười.
Chị cười theo và đấm vào vai anh: “Anh chỉ được cái khéo mồm…”
Chợt
con tía vung cánh đập và cất giọng gáy. Lửa trong bếp dạt đi tưởng tắt ngấm.
Tro bếp bay lên mù mịt.
“Thấy
chưa, thấy chưa - Anh reo lên - Chú ta đồng ý với anh đấy. Còn bây giờ chú mày
ra sân đánh thức lũ gà mái hàng xóm dậy đi nào”.
Anh
nói và đẩy con tía ra phía cửa bếp. Theo luồng sáng từ trong bếp hắt ra cửa,
con gà loáng choáng bước đi. Anh kéo chị vào lòng. Mùi cơm nếp đã bắt đầu toả
quanh bếp. Ngoài sân con gà lại đập cánh gáy.
Rồi
sau đó vài tháng. Chiến tranh biên giới xảy ra. Người chồng thương yêu của chị
hy sinh. Mấy tháng sau chị sinh con.
Vẫn
khoảng canh tư, chị lại tỉnh giấc. Tiếng con tía bây giờ như một mũi khoan từng
đợt xoáy vào gan ruột chị. Chị hốt hoảng ôm lấy đứa con trai bé bỏng và khóc
một mình. Chị ân hận vì sao buổi sáng hôm đó chị không cương quyết làm thịt gà
cho anh ăn. Chị có ngờ đâu đó là bữa cơm cuối cùng chị nấu cho chồng.
Thế
là đã hơn bốn năm rồi. Tất cả còn y nguyên như ngày hôm qua. Con tía bây giờ
già lắm. Lông cánh của nó xơ xác. Cái mào đã bàng bạc và là xuống che kín một
bên mắt của nó. Bước chân của nó chậm chạp hơn. Tiếng gáy của nó trong những
đêm gần sáng thưa hơn.
Mấy
hôm nay sương muối xuống nhiều, chị nhận thấy giọng gáy con tía đã rè. Và hôm
nay, phiên chợ cuối năm, cũng là phiên chợ Tết, chị quyết định mang con tía đi
bán. Chị sợ phải nhìn thấy cái chết của con tía trong đợt rét khủng khiếp cuối
năm.
Thoa
xoè diêm đốt đèn. Chị đi ra chuồng gà. Chị nghe tiếng sương rơi trên những tầu
lá chuối ven bể nước. Thấy ánh đèn của chị, con tía kêu “cục cục”. Chị bắt con
tía bỏ vào chiếc lồng. Hai bàn tay chị nhận thấy hơi thở khò khè của nó. Tự
dưng, nước mắt chị trào ra.
Khi
trời sáng hẳn, chị đánh thức con và mang thằng bé sang gửi mẹ chồng đang ở với nhà
bác cả. Rồi chị tất tưởi lên đê làng đến chợ. Mấy năm nay chị không đi chợ Tết.
Chị nhận thấy trong hơi sương có thoang thoảng mùi hoa tầm xuân nở sớm ở chân
đê.
Gần
đến chợ, chị gặp một người bạn gái cùng làng.
-
Ơ kìa, cái Thoa, mày cũng đi chợ đấy à?
-
Ừ… ừ - Chị lúng túng - Sao mày đi chợ sớm thế?
- Tao bán mấy con gà. Đi sớm về còn gói bánh.
Mà mày cũng bán gà à?
- Ừ.
Thoa trả lời cho qua chuyện.
- À… à, tao biết rồi - cô bạn nguýt dài - Bán gà may áo
cưới chứ gì?
- Mày nói gì thế - Thoa dừng lại - Đừng có mà ăn nói lung
tung.
- Thôi đi cô ạ. Cái ông giáo Đô thì tao lạ gì. Thế cũng
phải, gần bốn năm rồi còn gì.
Thoa thấy cổ họng đắng nghẹn. Chị dừng lại, đặt lồng gà
xuống mặt đê. Cô bạn gái cũng hạ gánh. Bầy gà mái trong lồng của cô bạn mổ nhau
chí choé. Con tía nghiêng đầu như người
điếc rồi đập cánh cất tiếng gáy. Đàn gà mái im lặng hiếng mắt nhìn sang.
- Mày làm sao thế. Đi nhanh vào chợ mà tìm chỗ. Năm nay
chợ đông lắm.
- Cứ đi trước đi - Thoa nói - mình đi sau.
- Hồi hộp quá phải không - Cô bạn nói và cười khúc khích.
Khi cô bạn đã khuất ở phía dốc đê xuống chợ. Thoa vội vã
xách lồng gà quay trở lại làng. Chị kéo vành nón thấp xuống. Chị không đi theo
mặt đê mà men theo lối mòn nhỏ ven chân đê. Quanh chị, hoa tầm xuân nở sớm
thoang thoảng hương trong không khí lạnh và sạch sẽ của một ngày cuối đông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét