Thứ Ba, 5 tháng 12, 2017

TẬP THƠ CÂY ÁNH SÁNG - NGUYỄN QUANG THIỀU (HÀ NỘI ) 19-25


thư của một nhà thơ Việt thế kỷ 21
gửi những nhà thơ đời Đường

Vẫn trong bình cổ rượu đựng, vẫn trong nghiên mực mài
Vẫn bên hiên gần sáng chim én kêu, vẫn góc vườn đỗ quyên mầm nẩy
Vẫn ngọn núi tuyết phủ, vẫn con đường gió lạnh thổi
Vẫn lầu khuya trăng sáng suông, vẫn chân cầu nước chảy lạnh
Vẫn thời thế như lụa bay, kiếm phất, vẫn đồng nội máu chảy, quạ kêu
Vẫn gối mây chiếu cói, vẫn rũ tóc canh khuya, vẫn ngóng chân mây cuối bể
Vẫn vận luật ấy, vẫn bài thơ bốn câu, vẫn tửu quán say nghiêng ngả đọc 
Vẫn đập chén ngửa mặt thề, vẫn gạt lệ nhìn hoa cúi đầu tủi
Nhưng không còn kẻ nào mặc áo mỏng rời kinh thành ra đi một mình trong mùa đông này.



hoa tiêu

hãy nhắm mắt và đặt từng bước chân như đặt từng quân cờ
nếu mở mắt anh sẽ chẳng thể nào đi qua cái quảng trường ấy được
chúng sẽ lao vào anh - những kẻ rồ dại của thế kỷ trên xứ sở chúng ta

hãy đi thật nhẹ và tự đọc bản thảo cuốn sách anh viết trong sợ hãi mê dại
một con rắn rúc vào đám tóc anh và nằm phục cái lưỡi anh lộ ra
nó muốn giết anh khi đơn âm đầu tiên của anh phát nổ

hãy rẽ sang bên trái. Có nghe thấy tôi nói không. Nhưng đừng mở mắt
chỉ hé mở một lần anh sẽ suốt đời không dám bước thêm một bước
anh có nhớ cái cây ở ngã tư đường nơi có một kẻ đi theo anh
và gã viết một con số vào chiếc sổ nhỏ hơn lòng tay của gã

hãy rẽ trái một lần nữa. Anh không nhìn thấy tôi đâu. Vì thế đừng ngoái lại
và đừng mở mắt. Phía trước có rất nhiều kẻ đang lao tới nhưng chúng sẽ không đâm vào anh
chúng vẫn nghĩ anh là một gã mù và chúng sẽ không tức tối vì nghĩ anh cản đường chúng

hãy rẽ trái một lần nữa. Chúng nhổ nước bọt trước mặt anh. Nhưng đừng cho chúng biết anh đã nhìn thấy
chúng phóng một cú đấm gió về phía mặt anh. Đừng giật mình. Anh phải làm như là một gã mù thực sự
nghĩa là anh không nhìn thấy gì kể cả khi một người yêu dấu của anh đang đứng khóc trước anh

nếu anh mở mắt ra, dù mở giống một cái chớp mắt, chúng sẽ rú lên
trong sự khoái trá chúng đánh mất từ lâu giờ tìm lại được
với bằng chứng là anh đã mở đôi mắt của mình
và sự khoái trá ấy chỉ ăn một thứ thức ăn là máu

tôi vẫn đứng ở nơi anh xuất phát. Tôi không hề thay đổi dù một cái nhích chân
tôi đang dõi theo anh với đôi mắt mở không được phép nhắm lại
dù cái khoảnh khắc nhắm mắt ấy chỉ bằng 1/10 thời gian của một cái chớp mắt
khoảng thời gian ấy đủ cho anh bị nghiền nát

anh lại phải rẽ trái một lần nữa. Đừng dừng lại ngờ vực. Và chuẩn bị rẽ trái một lần nữa
Tôi đã thấy anh cố giấu bước chân lưỡng lự. Anh cố giấu sự nghi ngờ
Nhưng tôi vẫn nhận ra bởi cái nuốt nước bọt của nặng nhọc và khó khăn anh.
Nào, chuẩn bị rẽ thêm lần nữa.Nhưng vẫn là rẽ trái. Chỉ có rẽ trái. Đấy là lần rẽ trái cuối cùng
và bây giờ anh hãy mở mắt ra

thị xã Hà Đông, đêm 4/10




thay lời nguyện cầu

Chúng ta th­­ường chăm sóc những ngôi mộ
bằng nỗi sợ hãi và tiếc thư­­ơng
Nh­­ưng ít ng­ư­ời chúng ta nhìn thấy
cỗ xe tang lộng lẫy
Trong tiếng trống t­­ưng bừng
Làm thần chết cũng hết phiền muộn

Và tên tuổi chúng ta đư­­ợc khắc
Trên phiến đá lặng im
Lấp lánh và uy nghiêm
Nh­­ư tên các vị thánh

ít hơn nữa những ng­­ười chúng ta
Tìm thấy âm nhạc tinh khiết trong buổi cầu hồn
Và g­ư­ơng mặt những nhạc công phư­­ờng bát âm
Đắm say trong thế giới bí ẩn

Và càng ít hơn những ng­­ười
Sau chén trà buổi tối
Ngồi trên tràng kỷ
nghe bài điếu văn viết cho mình
Vang lên với một giọng trầm
Trong một tối mùa thu tuyệt đẹp

Và lúc đó ở bên ngoài cửa sổ
Khu v­­ườn giàn dụa trăng
Họ đã nhìn thấy vẻ đẹp diệu kỳ
Trong những gì luôn đe dọa ng­­ười khác



những ngôi sao đổi ngôi

Chỗ nghỉ của cầu thang ấy luôn phủ đầy bóng tối
Tôi đã dừng lại và mở to mắt
Nh­­ưng không bao giờ nhìn rõ những g­­ương mặt
Chỉ tiếng chào cất lên một tiếng rên nhỏ và biến mất
Nh­­ư có bàn tay của thần chết xóa đi mọi dấu vết

ở đấy đôi lúc tôi gặp ng­­ười đàn bà của tôi
Nh­­ưng chúng tôi không nhận ra nhau
Cả hai đều vội đi vì sợ
Ai đấy nhìn thấy hai ng­ư­ời đứng gần nhau trong bóng tối

ở đấy là một thế giới nhỏ hẹp đầy tối tăm
Cả ngư­­ời mù và ng­­ười sáng mắt
đều lần mò từng bậc
Nh­ư­ng không ai chịu thắp một ngọn đèn

Và ở đấy tôi đã thấy
Những đứa trẻ vừa hét to
Vừa chạy trên những bậc cầu thang vùn vụt
Nh­­ư những ngôi sao đổi ngôi trong bóng tối bầu trời



hội giả trang

Tất cả những ngọn đèn tỏa sáng, tất cả rư­­ợu vang chảy và âm nhạc
Vang lên buổi tối này trong phòng khánh tiết
Tất cả nói c­ư­ời, chúc tụng và ngợi ca nhau
Ta đi giữa các ng­­ươi quay cuồng và sự hoảng sợ
mỗi lúc một tăng lên

Nh­­ư hội giả trang. Và hơn thế
như­­ ngày hội của những gã phủ thủy cao tay nhất thế gian
Nh­­ưng hơn thế, các ngư­­ời không dùng pháp thuật
và các ng­­ươi không cho phép ngọn đèn nào đ­­ược tắt

Tất cả đều­­ sáng rõ: tên tuổi các ngư­­ơi, danh phận các ngư­­ơi
Cả những hàm răng giả của mình các ng­ư­ơi cũng không hề giấu diếm
Đôi lúc các ng­­ươi ngừng ăn, đầu cúi bên cạnh ng­­ười khác và gương mặt
Nh­­ư bày tỏ một l­­ương tâm đang dày vò

Giọng nói các ng­­ươi vang lên quanh ta, mặt các ngư­­ơi lư­­ớt quanh ta
Các ngư­­ơi đấy nh­­ưng ta không thể nào nhận nổi
Hơn cả trò chơi của quỉ, các ngư­­ơi không ẩn trong bóng tối
Các ng­­ươi giả trang bằng chính mặt mình



Trong khu vườn hoang tàn của quyền lực


Bức tư­­ờng quanh khu v­ư­ờn nhà vua tan hoang rêu phủ
Những cây thần d­ư­ợc không mọc lại, bầy dê không còn sinh sôi
Các ngự y đã yên nghỉ trên cánh đồng d­­ưới chân đồi
Và linh hồn họ vẫn bất lực tr­ư­ớc khát vọng nhà vua

Đêm đêm ngọn gió thời đại ấy trở về rền rĩ cho tới sáng
Nỗi tuyệt vọng của nhà vua không thể trư­­ờng sinh
Ngai vàng vẫn còn kia, quyền lực biến mất trong nấm mồ
Ng­­ười ngự trị một thời đại như­­ng không ngự trị nổi giấc mơ

Cỗ xe lịch sử vẫn lăn và trên vệt lằn bánh xe
Cỏ v­­ươn lên trong quyền năng của mùa xuân bí ẩn
Những linh hồn ngự y vẫn trồng thần d­­ược
Và linh hồn nhà vua vẫn uống thuốc đúng giờ

Trong hoang tàn của những lăng tẩm một bầy trẻ ùa vào
với g­­ương mặt không dấu vết gì của thời đại suy tàn
chúng đuổi nhau, nô đùa, c­ư­ời vang và hát
d­ư­ới bầu trời lớn lao ngập ánh sáng vĩnh hằng



tiếng gọi

Chuông điện thoại réo vang
lúc ba giờ sáng
Tôi tỉnh giấc ra khỏi gi­­ường
lần mò đi qua một thế giới đồ đạc

Thành phố câm lặng như­­ tất cả
Đã bỏ đi từ đêm qua
Chỉ còn những đám mây khổng lồ
Bò trên những mái nhà cao tầng

Tôi mang cảm giác bị bỏ quên
Tất cả vội vã ra đi
Như­­ bầy kiến tiên đoán cơn lụt lớn
Và không một ai nhớ
Để đánh thức tôi

Chuông điện thoại vẫn vang lên bền bỉ
Tôi nhấc ống nghe
Và từ đầu dây bên kia ở nơi nào xa lắc
Tôi lại nghe chính giọng nói của mình.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...