Duyên
mở cửa sổ nhìn sang nhà Lợi ở phía bên kia hàng rào râm bụt. Lợi chưa về, ngôi
nhà vẫn đóng cửa. Bếp không một sợi khói. Trời vẫn mưa sậm sùi. Mưa đã hơn một
tuần nay rồi. Nước sông lên cao. Hàng năm cứ vào mùa mưa là trai làng nghỉ việc
để ra sông. Dọc bờ sông làng, họ đóng bè vó và thả câu. Hàng đàn câu dài, đen
bóng, cắm sát mép nước, Những chiếc phao ngô khô nổi bồng bềnh trên mặt sông
ngầu đỏ. Họ nhổ những gốc ngô bãi để lấy mồi câu. Những con giun sống mình ráp
như vỏ quả đậu tương nằm cuộn tròn trong đám rễ ngô… Mùa nước năm nào Lợi cũng ra
sông. Thường đến đêm anh mới trở về. Anh đứng bên kia hàng rào gọi Duyên, và
đưa biếu mẹ cô một con cá chép sống lớn nhất trong số cá câu được, những con cá
chép sông mình dài, vảy vàng óng, cứng hơn vẩy chép ao, quẫy bần bật trên tay.
Duyên xách con cá và rối rít.
-
Sao anh về muộn thế! Anh sang mà ăn cơm đi kẻo muộn. Mẹ phần cơm anh đấy. Mẹ
ơi! - Duyên vừa chạy vào nhà vừa gọi - Anh Lợi lại cho con cá này. Úi giời,
quẫy khiếp thế.
Nhà
Lợi cách nhà Duyên một khoảnh vườn nhỏ. Anh sống độc thân. Lẽ ra thì anh đã trở
thành con rể của gia đình Duyên. Chiến tranh đã cướp mất Dịu, chị ruột Duyên.
Ngày ấy, trước khi nhập ngũ, hai người đã làm lễ ăn hỏi. Gần một năm sau họ xin
phép gia đình về tổ chức ngày cưới qua những bức thư thời chiến. Trước ngày
cưới ít hôm. Dịu băng gần một trăm cây số từ đơn vị về nhà. Nhưng đến đêm trước
ngày cưới vẫn không thấy Lợi về. Nhà trai một mặt vẫn cho đựng rạp, mặt khác
cho một người trong họ đạp xe đến nơi đơn vị Lợi đóng quân để đón anh. Tới nơi,
đơn vị thiết giáp của anh đã chuyển quân đột xuất vào phía Nam từ hai ngày
trước đó. Khi hai gia đình biết tin đó thì Dịu chạy vào buồng nằm khóc. Duyên
lặng lẽ ngồi xuống mép giường quạt cho chị suốt đêm. Sáng hôm sau. Dịu xốc ba
lô trở về đơn vị.
Bốn
năm sau, gia đình Duyên nhận được giấy báo tử Dịu. Mẹ Duyên ngất đi nhiều lần,
cứ mỗi khi tỉnh lại bà lại gào khóc gọi tên Dịu và Lợi. Trên chiếc giường trước
kia Duyên ngồi quạt cho Dịu đêm ấy cô ngồi khóc lặng lẽ và quạt cho mẹ.
Hai
năm sau ngày đất nước thống nhất. Lợi mới trở về. Thoạt đầu người làng không
kịp nhận ra anh. Hai bàn tay và mặt anh đầy sẹo bỏng na-pan. Mẹ Duyên ôm lấy
anh khóc. Lúc ấy anh mới biết Dịu đã hy sinh. Từ ngày đó anh sống như con của
gia đình Duyên, nhất là sau ngày mẹ anh qua đời. Ngày nào không thấy anh sang,
bà mẹ lại bắt Duyên đi tìm anh. Những buổi không lên lớp cô thường sang nhà Lợi
giúp anh dọn dẹp nhà cửa, cơm nước hay giặt giũ. Thường đêm anh sang nhà Duyên
ngồi hút thuốc vặt và nghe mẹ Duyên thủ thỉ đủ thứ chuyện. Cuối cùng thì bà
giục anh lấy vợ. Bà kể tên các cô gái nết na trong làng. Những lúc ấy, qua ánh
đèn dầu Duyên lại thấy anh mỉm cười, gương mặt méo đi đau khổ đến nỗi Duyên
không dám nhìn nữa. Cô lặng lẽ vào buồng mở tập giáo án. Nhưng tâm trí cô lại
để ở một nơi nào đó mông lung, xã thẳm. Những lúc ấy lòng Duyên trào lên một
cảm giác lạ nửa như nỗi buồn, nửa như lo lắng, hoảng hốt khi nghĩ đến một ngày
kia anh đi lấy vợ. Cô cố gạt mình ra khỏi cảm giác ấy. Nhưng mỗi khi gặp Lợi
thì ý ấy lại ùa đến dằn vặt dai dẳng trong cô mà cô không sao giải thích được.
Duyên
khép cửa sổ xuống bếp.
-
Anh Lợi chưa về mẹ ạ - Cô nói và ngồi xuống bên mẹ - Suốt ngày câu với kéo, cứ
như trẻ con ấy.
-
Con lấy cái gì mà mang cơm cho anh - Bà mẹ lo lắng - Hôm qua thấy nó sụt sịt.
Mưa gió thế này ốm thì khốn.
Duyên
cho cơm và thức ăn vào chiếc hăng cô cũ đã tróc gần hết sơn. Cô khoác áo mưa ra
bến. Trời đã mờ tối. Cuối bãi sông làng thấp thoáng bóng người. Duyên nhìn mãi
không nhận ra Lợi bèn gọi:
-
Anh Lợi, anh Lợi…
-
Anh đây. Duyên ơi. Chỗ này này.
Duyên
theo hướng tiếng gọi tìm đến. Lợi nhoẻn cười nhìn cô, bàn tay anh nhợt nhạt vì
nước mưa.
-
Em mang cơm cho anh đây. Anh đang mệt mà cứ dầm mưa gió thế này. Thôi anh đi về
đi. Em nhổ cần câu nhé.
-
Ấy đừng. Chiều nay nước về nhiều, sẽ gặp đàn chép cụ đầu nguồn đấy. Chỉ cần hai
con cắn câu là đủ.
Lợi
nói và cười vang đầy hứng thú, tự tin.
-
Thèm vào ăn - Duyên giận dỗi nguýt Lợi - Chả bõ ốm.
Bỗng
cô bắt gặp đôi mắt Lợi rực lên. Gương mặt anh nhợt nhạt trong bóng tối dưới
vành mũ. Con mắt như đôi môi mấy máy định nói điều gì.
“Lợi
ơi! Anh Lợi. Bắt cho em con cào cào này. Nhanh lên, nhanh lên”. Trong ký ức Lợi
chợt vang lên tiếng gọi của Dịu bao nhiêu năm trước. Nghe tiếng gọi. Lợi chạy
như băng qua những luống ngô cao ngút đầu. Lá ngô phất vào anh ràn rạt. Giữa
bãi ngô rộng ven sông. Lợi ôm ghì Dịu vào lòng. Anh hôn lên trán, lên mắt, lên
cổ người yêu. Con cào cào trong tay Dịu thừa cơ bay vù lên. “Ôi, mất rồi!” Dịu
kêu lên thảng thốt. Con cào cào xoè đôi cánh mỏng lấp lánh bay lên. Cả hai ngẩn
ngơ nhìn theo cho đến khi tiếng những người xã viên bẻ ngô đến gần. Lợi búng
vào mũi Dịu rồi biến mất vào bãi ngô. Một lát sau Dịu nghe thấy tiếng anh vang
lên ở phía lũ trai gái cùng đội sản xuất.
Bây
giờ làng vẫn trồng ngô bãi, Nhưng Dịu thì mãi mãi không trở về. Chiều nay nghe
tiếng Duyên lòng Lợi cứ vang lên tiếng Dịu gọi thuở xưa. Và đâu đây, trong
tiếng mưa sông rả rích Lợi như nghe tiếng xoè cánh của hàng trăm con cào cào.
-
Ôi, mẹ cẩn thận quá - Lợi như chợt tỉnh, vội vàng mở nắp hăng gô - Đói quá. Em
ăn đi, ăn cùng anh cho vui.
Duyên
không trả lời. Cô im lặng nhìn vào mặt sông nơi có những chiếc phao câu làm
bằng cuống hoa ngô khô, mờ trắng bồng bềnh.
Đêm
khuya Lợi mới trở về. Duyên đốt lửa cho anh đỡ lạnh. Hơi lửa ấm chia đều cho
họ. Cả hai ngồi im lặng. Bóng họ lung linh trên tường, lúc chập vào lúc tách
ra. Trong chiếc chậu sành, những con chép sông nằm thở. Ánh lửa hắt vào làm mắt
chúng long lanh như ngọc.
Lợi
tỉnh giấc và ngỡ ngàng nhận ra thời đã sắp tối. Buổi trưa anh thấy người đau ê
ẩm. Anh chẳng buồn nấu nướng gì và cứ lăn ra ngủ. Công việc gặt hái đã xong
rồi. Anh tự cho phép mình yên tâm ngủ. Lâu lắm rồi anh mới ngủ một giấc ngày
dài. Lợi dậy ra sân. Cả sân rơm phơi đã được dọn gọn ghẽ. Trong bếp lửa đã
nhóm. Anh biết Duyên đã dọn dẹp và nấu cơm cho mình. Bao nhiêu năm nay rồi.
Duyên thường xuyên đỡ đần như thế. Anh ra giếng kéo nước vỗ lên mặt. Duyên đang
ghế cơm trong nồi. Mái tóc dài của cô được búi gọn để lộ tấm lưng thon thả, nói
lên sự khéo léo, dịu dàng của cô. Cơm cạn, cô gạt than và khẽ nghiêng người về
phía cửa.
-
Dịu …ịu…
Lợi
hoảng hốt kêu lên. Hoàng hôn thoảng những khoảng tối mờ trên khuôn mặt Duyên.
Gương mặt hiền như một lá trầu của cô cứ ảo mờ trước anh. Đó là Dịu, trời ơi,
làm sao lại không phải là Dịu. Một cảm giác đau đớn ùa vào anh. Nỗi đau giật khuôn
mặt anh méo xệch. Những vết xẹo nóng bỏng như than củi. Không phải bây giờ anh
mới cảm nhận thấy điều ấy. Bao nhiêu năm rồi, anh luôn giật mình, khi chợt nghe
thấy tiếng cười của Duyên, khi chợt bắt gặp khuôn mặt Duyên trong khoảng khắc
hay khi bóng Duyên thoáng qua hàng rào thưa vào ngõ nhà anh. Anh cứ ngỡ Dịu về.
Cảm giác ấy không đến từ từ mà nó loé lên như một tia chớp rồi để lại cho anh
đầy kinh hoàng đau khổ. Bao năm nay rồi, cảm giác ấy trong một thoáng đốt nóng
những vết sẹo bỏng bom na-pan trên cơ thể anh như đến hàng ngàn độ. Điều ấy làm
anh sợ bất chợt gặp Duyên nhưng chính nó lại kéo anh ngày càng gần cô mà anh
không cưỡng nổi. Ý nghĩ anh đã hàng trăm đêm phải vật vã chống lại trái tim
anh. Và một điều làm trĩu nặng, đau khổ là Dịu đang còn sống kia mà sao anh
chẳng dám đến. Có những đêm trăng anh tỉnh giấc mở cửa ra ngoài. Anh đến bên
thềm giếng. Một khoảng trong im lặng, xa vời, thăm thẳm. Đã bao lần anh cảm
thấy mình sắp sửa bước qua thềm giếng và cái khoảng lặng im, thăm thẳm xa vời
kia sẽ êm ái đón anh về. Nhưng khi chạm tay vào thành giếng mát lạnh thì anh
lại dần dần hồi tỉnh. Anh buồn bã nhìn qua khoảnh vườn vào nhà Duyên. Anh cảm
thấy có ánh đèn chiếu qua khe cửa sổ phòng cô. Ánh đèn mơ hồ ấm áp kia thổi hơi
nóng vào anh. Hơi lửa mỏng manh cứ nóng dần, nóng dần cho đến khi những vết sẹo
trên mặt anh bỏng rát.
Duyên
vẫn ngồi bên bếp lửa đã cời than nhìn Lợi. Trong bóng tối của gian bếp nhỏ,
những hòn than nhấp nháy như một vùng sao ấm áp. Cô nhận ra sự thay đổi kinh
hoàng trên gương mặt Lợi. Cô đã nghe thấy anh gọi tên người chị ruột của mình. Cô
nói vội vã, nghẹn ngào tưởng như không nói thật nhanh thì cô sẽ oà khóc.
-
Em về đây. Anh đợi cơm chín thì ăn cho nóng.
Ra
khỏi ngõ nhà Lợi, Duyên đi như chạy. Về đến cửa ngõ nhà mình, cô đứng lại, bật
khóc. Tất cả nỗi nhớ thương người chị đã hy sinh ngày tháng thổn thức trong cô.
Mỗi lần đi dạy học hay đi đâu về đến cửa ngõ cô cứ thảng thốt. Cô cứ cảm thấy Dịu
đang đứng đâu đó quanh cô, trên tay cầm cái cặp tóc mới hay đôi khuyên bằng
vàng giả, thưởng cho cô. Tất cả những kỷ niệm ấu thơ về người chị đã thấm vào
máu thịt cô. Bây giờ đã trưởng thành, cô cảm nhận được mọi điều. Duy chỉ có một
điều cứ dằn vặt, buốt nhói trong cô. Đó là ngày chị cô băng gần một trăm cây số
về nhà chờ Lợi tổ chức lễ cưới. Rồi Lợi không về. Rồi Dịu xốc ba lô đi vào mặt
trận. Từ đó họ chẳng gặp nhau một lần. Giá chỉ một lần Dịu được gặp Lợi thì có
lẽ bây giờ lòng Duyên đỡ thương đau hơn.
Lợi
từ cây ổi còng nhảy xuống đất. Hai tay anh giữ chặt những quả ổi vừa hái. Anh
sung sướng đưa những quả ổi cho Duyên. Duyên đưa hai bàn tay đón lấy và kêu lên
thích thú như một đứa trẻ:
-
Ôi, thích quá!
Nhưng
Duyên bỗng im bặt. Cô vội ngẩng lên và thấy khuôn mặt Lợi cúi sát nhìn cô. Hai
bàn tay Lợi bóp chặt đôi bàn tay bé bỏng của cô. Cô giật mình nhận ra có một
ngọn lửa đang réo cháy và quấn chặt vào đôi bàn tay cô. Cô lại ngẩng lên và
nhận thấy đôi mắt Lợi mở to hoang dại và đau khổ.
-
Anh - Cô hoảng hốt kêu lên và cố rút đôi bàn tay mình đang giữ những quả ổi
găng chín vàng ra khỏi đôi bàn tay Lợi.
-
Anh … Anh … yêu em - Lợi nói, mặt anh méo đi. Những vết sẹo trên mặt anh như
đang quằn quại. Chợt anh buông tay mình ra thở hổn hển. Duyên lặng người nhìn
anh rồi vùng bỏ chạy. Khi cô chạy ra con đường đất đầu ngõ thì gió nổi lên.
Duyên cảm thấy rùng mình. Cô đứng lại. Từ phía trước con đường có một người con
gái lướt nhẹ nhàng trên mặt đường như một cảnh phim quay chậm và mái tóc như
một dải mây dài bồng bềnh trôi theo. Đến trước Duyên, người con gái dừng lại.
Mái tóc như một ngọn sóng đập vào bờ tung lên rồi đổ xuống phủ kín gương mặt
chị. Chị khẽ khàng đưa tay lên ngỡ mái tóc. Một khuôn mặt con gái như một mảnh
trăng hiện ra. Duyên kinh hoàng kêu lên:
-
Trời ơi! Chị Dịu
Rồi
như chợt nhận ra điều gì đó, cô quỳ xuống. Hai tay vẫn còn giữ nguyên những
trái ổi găng chín vàng run rẩy đưa ra trước người con gái.
-
Chị, chị Dịu. Đừng giận em - Cô oà lên khóc như một đứa trẻ - Của chị … của chị
mà… em… em không … em không… chị Dịu ơi!
-
Em tội nghiệp của chị - Người con gái vẫn đứng nguyên, nói - Của em đấy. Của em
thật mà. Sao em lại khóc. Chị về mừng cho em… Duyên ơi! Chị mừng.
Duyên
nấc lên và đưa hai bàn tay ôm lấy mặt. Những quả ổi rơi xuống đất lăn vào đám
cỏ bên đường. Dưới nắng chiều đang tắt, những quả ổi ánh lên như những giọt mật
ong.
Đêm
ấy, trong giấc ngủ chập chờn, cô nghe văng vẳng bên tai mình tiếng gọi:
-
Dịu … Dịu … Dịu…
Duyên
choàng tỉnh giấc. Cô ngỡ mình mơ ngủ. Nhưng có tiếng gọi thật. Tiếng gọi của
một người đàn ông từ phía bên kia bờ rào cửa sổ phòng cô, đang gọi tên cô:
-
Duyên! Duyên!
Duyên
nín thở lắng nghe và nhận ra đó là tiếng Lợi. Tiếng gọi thật chứ không phải
trong mơ. Cô ngồi thu mình trong bóng tối, môi cắn chặt ghìm tiếng khóc. Một
lúc lâu sau cô khẽ nằm xuống. Nhưng khi vừa chợp mắt, cô nghe thấy tiếng gọi vẳng
lên gấp gáp, khổ đau:
-
Dịu … Dịu… Dịu ơi.
Cô
hốt hoảng choàng dậy và nghe rõ tiếng gọi chính tên mình, cô trở dậy thắp đèn
và đốt một nén hương đặt lên bàn thờ. Ánh đèn toả một vầng sáng chập chờn lên
tấm ảnh Dịu. Cô đưa hai bàn tay ấp lên ngực, thì thào:
-
Chị ơi! Chắc chị đã nghe thấy tất cả và chị biết được tất cả rồi. Chị tha thứ
cho em. Em thương chị và thương anh Lợi quá. Nhưng không … không đâu mà. Tất cả
đã thuộc về chị. Em… Em khổ quá chị ơi.
Một
buổi sáng thức dậy. Duyên nhận thấy trên bậu cửa sổ có đặt một mảnh giấy nhỏ và
chèn hòn sỏi lên trên. Duyên linh cảm thấy một điều gì đó. Cô run run cầm mảnh
giấy.
Duyên
thương yêu!
“Như
vậy em đã hiểu được anh sẽ nói gì em trong lá thư này. Anh chẳng có tội khi nói
ra sự thật của lòng anh.
Nhưng
anh có tội vì suốt đời sẽ làm cho em phải trăn trở vì điều anh nói: Anh yêu em,
như vậy anh có phải là kẻ có tội không? Kể cả lúc bình tĩnh nhất anh cũng không
tin câu trả lời của anh là đúng. Điều gì đã dẫn anh đến với em. Đó là Dịu. Lúc
nào anh cũng thấy rằng: Mọi điều em đã giành cho anh là do Dịu mách bảo. Anh
cần Dịu, một Dịu ở trong em, ngoài ra không có gì giúp anh được nữa. Dịu không
chết, mãi mãi không. Nhưng Duyên ơi sự thật thì Dịu đã mất rồi…”
Duyên
không đọc được hết được lá thư, cô gấp lá thư ẩm vì sương đêm lại và lặng lẽ
bước ra khỏi nhà. Duyên theo con đường mọc đầy cỏ đuôi chó đến khu vườn bên kia
bờ đầm trước nhà…Khi bàn chân cô đặt lên thảm cỏ dàycủa khu vườn hoang ấy thì
lòng cô bỗng trào lên cảm xúc mãnh liệt. Gai cỏ sắc và mỏng cứa vào bàn chân cô
một cảm giác vừa hạnh phúc vừa khổ đau.
Gió
thu từ cánh đồng lướt qua mặt đầm còn lác đác hoa súng tím thổi vào khu vườn,
cô nghe có tiếng hát ở trên cao và tiếng lá của những cây phù dung già xào xạc
như có đôi chim nào đó vừa về. Từ trong kí ức linh thiêng và nức nở của cô lại
hiện lên hình ảnh rực rỡ và mỏng như pha lê của Lợi và chị cô.
Thuở
ấy, Duyên còn là một cô bé học trò đầy thơ mộng.
Những
buổi trưa không ngủ, cô thường trốn bố mẹ cùng mấy đứa bạn hàng xóm bí mật
xuống khu vườn. Khu vườn hầu như ít ai đặt chân tới. Cô cùng bạn bè rón rén đi
trong khu vườn đầy những tổ chim các loại. Mùa chim làm tổ, lũ trẻ thường lấy
trộm những mẩu vải màu của mẹ và các chị, đặt lên cỏ cho bầy chim tha về làm
tổ. Có nhiều buổi chúng nằm trên cỏ thì thầm trò chuyện và ngủ quên đến xế
chiều mới tỉnh giấc.
Lúc
đó bầy chim đi kiếm ăn đang về tổ và khu vườn hoang bắt đầu dâng lên hương
giành giành - một loại hoa hay mọc ở bờ đầm, bờ ao, cánh nhỏ, trắng ngà. Hoa
giành giành thơm đậm vào xế chiều. Hương giành giành tựa như hương của hoa huệ,
nhưng mềm hơn, sâu hơn và thổn thức hơn.
Một
buổi trưa lũ trẻ phát hiện có một ổ cỏ khô mịn màng ở góc vườn bên cạnh những
bụi hoa giành giành. Chúng thì thầm với nhau về ổ cỏ khô ấy. Cuối cùng tất cả
quả quyết rằng đây là tổ của một đôi chim thần. Và thế là chúng nhớ lại có
những buổi trưa trời bỗng xanh thẫm, nắng ngọt ngào và đầy hương thơm, không
gian có gì đó cứ xào xạc mơ hồ. Những lúc ấy tất cả chợt lắng xuống và lũ trẻ
cảm thấy chúng đang trôi trên cỏ. Sau này bọn trẻ cho những phút đó là lúc đôi
chim thần bay về khu vườn. Rồi một lần trong lúc lũ trẻ đang ngồi dưới gốc phù
dung ăn chua me đất với muối thì chúng nghe thấy có tiếng động. Chúng vội nấp
mình sau một bụi gai hồi hộp. Từ phía sau vườn bên kia có tiếng cười khúc khích
và Dịu hiện ra. Dịu mặc một chiếc áo hoa đỏ, mái tóc vừa gội xoã kín đôi vai
nhỏ. Dịu đi rón rén lại phía ổ cỏ khô và ngồi xuống, mặt ngửa lên trời, đôi mắt
nhắm lại như ngủ. Rồi Lợi cũng từ phía ấy bước ra.
Anh
đến quỳ xuống trước chị và chờ đợi. Một lúc sau, Dịu mở mắt nhìn Lợi và cười.
Lợi bò lại gần chị và hôn lên những sợi tóc trên vai chị. Dịu co vai lại và
cười khúc khích. Tiếng cười như không phải của chị mà là của thiên nhiên ngân
vang và ngọt ngào đến lạ lùng. Lợi từ từ đứng dậy đi lại bụi hoa giành giành.
Anh ngắt một vốc hoa rồi vừa đi quanh chị vừa thả từng bông hoa nhỏ, trắng ngà
trên người chị. Dịu ngồi im mặt ngửa lên trời, đôi mắt khép lại như ngủ. Nhưng
bông hoa lấp lánh rơi như vô tận, như không ngừng.
Đến
bây giờ đã mười năm trời rồi. Khu vườn vẫn còn đó dẫu cỏ xơ xác. Bây giờ Duyên
đang bước đi nhẹ nhàng về phía góc vườn có ổ cỏ khô thuở trước. Đến góc vườn cô
dừng lại như để thở run rẩy đặt lá thư xuống thảm cỏ dày đầy gai. Bỗng cô nghe
trên cao có tiếng đập cánh khẽ khàng của bầy chim. Nắng thu đang dâng lên hương
giành giành ngào ngạt. Và quanh cô, những tổ chim cũ xác xơ, phập phồng thở. Cô
đứng lặng một hồi lâu. Khi cô vừa quay lại thì nhận ra Lợi đang đứng ở mé vườn
bên gốc phù dung già từ khi nào đang nhìn cô. Cô bước lại gần anh. Cô nhìn anh
lòng đầy yêu thương và đau khổ.
-
Dịu - Lợi run rẩy gọi - Tiếng anh nghẹn đắng.
Tiếng
gọi ấy như từ ổ cỏ khô mềm mại góc vườn, từ một căn hầm Trường Sơn triền miên
rung trong tiếng bom giặc, từ bãi ngô ven sông mùa thu vọng về. Chưa bao giờ
Duyên bình tĩnh như lúc này. Bình tĩnh đến nỗi cô như nhìn thấy những mạch máu
nhỏ li ti ở bên trong những vết sẹo bỏng bom na-pan trên mặt Lợi đang tung ra
những chùm pháo hoa bảy sắc. Cô nghe bên tai mình một giọng nói ấm áp đang thì
thầm “Em thưa đi Duyên, thưa đi em”. Cô từ từ đặt bàn tay mình lên ngực Lợi. Từ
lồng ngực bên kia, trái tim Lợi đang đập mạnh rung cả người cô. Bây giờ cô cảm
thấy đầy đủ nhất nỗi đau của anh. Cô nhận thấy tình yêu của anh đối với chị cô
mãnh liệt đến chừng nào, đến mức nó không cho phép anh được nghĩ rằng chị cô đã
chết. Tiếng anh gọi chị trước cô bao lần không phải là tiếng gọi mê sảng. Tiếng
gọi ấy là tiếng đập của trái tim về minh chứng cơ thể kia còn tồn tại. Nếu
thiếu tiếng gọi ấy nghĩa là anh không còn tồn tại và nếu cô đi khỏi tiếng gọi
của anh thì một lần nữa anh sẽ phải chịu đựng nỗi đau mất Dịu đến kinh khủng.
Anh bị ném ra khỏi con thuyền của lòng tin xuống đại dương của sự khổ đau và
thất vọng không có bến bờ.
Duyên
bước lại gần anh hơn nữa và ngả đầu vào ngực anh. Cô thấy những sợi tóc của cô khe
khẽ bay đi và có những sợi tóc óng dài từ rất xa như những sợi mây mỏng bay về
cứ dần dần thay vào chảy kín cơ thể cô, cô thấy da thịt cô đang tan dịu dàng,
mát rượi và những tế bào mới vô hình từ nắng, từ gió, từ cỏ cây, đất đai đang
dâng lên cho cô đầy đặn, ngọc ngà. Và tất cả những khái niệm của cô về chính
con người cô của hơn hai chục năm qua cũng đang hối hả đổi thay để cho cô kịp
ngước lên nhìn anh mà nói: “Dạ, em đây”.
Nói
xong, cô kéo ghì anh xuống mà hôn lên gương mặt đầy vết sẹo bỏng bom na-pan. Có
những giọt mưa chưa có ở mùa nào trên trái đất như những trái cây lạ chín mọng,
mát lạnh như thể vỡ tan trên đôi môi cô. Và qua vai anh, Duyên nhìn thấy trên
con đường nhỏ đầy cỏ đuôi chó chạy từ nhà cô đến khu vườn hoang. Một cô bé
Duyên bé bỏng đang đứng đó. Cô bé Duyên ấy mở to đôi mắt sung sướng, tin cậy
nhìn cô và nhoẻn miệng cười như mười mấy năm về trước cô nhìn chị cô và Lợi
trên ổ cỏ khô mịn màng và quanh họ những cánh hoa giành giành lấp lánh bay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét