Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

TẬP THƠ : NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ GÁNH NƯỚC SÔNG - NGUYỄN QUANG THIỀU (HÀ NỘI ) 28- HẾT

Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều 
Bình minh đang lên
Bình minh đang lên mới mẻ và sạch sẽ hơn mọi sự ca ngợi và nguyền rủa của người.
Cánh đồng thiêm thiếp sau từng đêm sinh nở
Sương đầm đìa trên cỏ. Sương giàn dụa
Bên hai khoé miệng đất đai mờ tối, thẳm sâu
Nhìn sát đất trong tầm mắt những ngón chân
Bụi ẩm ướt, tốt tươi và nở nang đang đổi chỗ
Nhìn xa chân trời nơi bình minh hé môi cười là bóng
Những gót chân đích thực, những gót chân đang khuất
Như những vệt nước lớn bay hơi nhẹ nhõm không rên rỉ điều gì
Những con chim cựa mình trong tổ đan bằng sợi mềm bóng tối
Và bay lên như mí mắt người chết sống lại đang từ từ mở ra
Những con người mặc áo ngủ hổn hển
Dứt đứt hơi thở đặc sệt dính chặt vào cuối giấc
Cơn mơ nhàu nát hơn tấm áo ngủ, bẹp dí hơn chiếc gối mút và quẫn bách hơn tấm màn thủng
Những cái ngáp của người không được quyền so sánh
Với mỏ chim non mở ra đầy ánh sáng, ngọt ngào và cả những lo âu
Và bình minh đang lên như khói, như nước, như da non, như răng mọc lẫy.
Như hai cánh tay trần con gái trinh tiết vươn lên vấn tóc phía sau
Như người đàn bà không chồng già nua chống gối đứng dậy
Và nhai những miếng trầu giới tính nhiều vôi
Bình minh đang lên với hai lá phổi hồng thở ở phía Đông và ở phía Tây
Khi cái lưỡi của người vẫn trườn bò quáng quàng trong vòm miệng nồng nồng hôi, nhớp nháp
Khi những trái tim sứt môi được che đậy bằng những hàng khuy đẹp
Khi người mở cửa vẫn bị kẹp ngón tay
Khi người ăn vẫn cắn phải lưỡi mình
Và khi người nhìn vẫn dụi đến rách bươm đôi mắt
Bình minh đang lên, đang lên, những gót chân đích thực
Đang khuất phía mặt trời, ánh sáng đang khuất vào ánh sáng
Và ánh đêm đoan trang đang bảo ban những sông lười chảy
Cho đến khi từ vòm miệng nồng hôi, nhớp nháp
Những cái lưỡi của người tìm được lối ra.
2/1993


Một phép nghịch đảo
Thế giới còn lại của người là mặt chiếc ghế vuông
Con thú rên rỉ bám vào bến bờ ước lệ sự sống
Con đường sinh ra từ đớn hèn, cao cả
chảy xuống
Con thú không hay khúc vòng con đường
Bàn tay người chạm khúc vòng con đường im lặng
Một con đường trắng dội vào mắt thú
Ngân lên và lý giải trong tiếng khóc mắt người
Linh cảm hoang sơ mở đường cho bầy thú
Khúc vòng con đường mở cửa ô-van cho gió
Và những vật cản sinh ra thế giới trầm của ánh sáng dịu dàng
Những cây khô đang cầu kinh cho lá mới
Những ngọn cỏ hát ru đám mây ngũ sắc vô hình
Những bông hoa bày ra khao khát để che đậy những khao khát
Những dòng sông làm u mê từng luồng cá chép
Ánh sáng trắng đang tìm giấy khai sinh lần thứ nhất của mình
Khúc vòng con đường đang lắc lư trong cơn say
Trong đói khát, kinh hoàng và trong thánh thiện
Con đường trắng đang xếp hành lý của mình trong mắt người chờ đợi
Máu đã thức dậy, liếm mặt như mèo già và rướn chạy
Trong tiếng hú tru của máu và nước bọt
Ta nhìn thấy cái đuôi của bí ẩn thò ra.
1994


Với chiếc xe một bánh
Khi tôi rời khỏi vòng tay, đôi vai hay miền ngực của người
Tôi nhận thấy một xác tôi ở lại
Tôi đã chết một cái chết khoảnh khắc
Trong tuyệt vọng cuối cùng, hy vọng đầu tiên
Như con chim cất đôi cánh khỏi bãi cát bỏng khô
Trong phút kiệt sức của chuyến bay ngã xuống
Nó để lại vệt cánh đập mờ và hơi thở sắp thành tiếng hót
Bay về miền trời gọi nó qua kẽ hở li ti trên vỏ trứng nâu hồng
Có những bình minh mưa tối tăm, những hoàng hôn nắng rực rỡ
Tôi đẩy chiếc xe một bánh chở sự thoi thóp trong sạch nhất của tôi
Đi qua những nơi tôi đã chết
Tôi thấy xác tôi như sương vương trên cỏ dại
Người cũng đi qua và người đứng lại
Không phải mặc niệm tôi, nhớ thương tôi mà người choáng váng
Trong ký ức nỗi buồn ngây ngất dâng lên
Đó không phải là ngày những cái móng trên những cái ngón tuyệt vời
Và những chiếc lông ngũ sắc trên đôi cánh tuyệt vời bị nhổ
Không phải ngày bị đánh lừa bởi lòng tin của mỡ, của muối tiêu, của bia, của trà nóng sau bữa ăn
Đó là ngày ngôn ngữ thứ nhất ngân lên tiếng nguyện cầu trên nền mùa thu sạch sẽ
Trong hương thơm của đất, của nhựa cây, của vải hồ và nước mắt tự do.
Từ thuở lọt lòng tôi đã nhận chiếc xe số phận một bánh
Tôi cầm hai càng xe đẩy ra khỏi cửa và đi
Xe mỗi ngày nặng thêm bởi chất lên bao thứ
Hai cánh tay tôi nổi gân rời rã
Mồ hôi mặt tôi rụng suốt bốn mùa
Con gà trống đất nung đâu đó trong thùng xe vẫn gáy lên từng mùa rộn rã
Tôi dừng lại một tay giữ càng xe, một tay vuốt mặt
Tôi nấc lên, cười lên trước bát ngát con đường
Tôi gặp người đẩy chiếc xe như tôi đi cùng chiều hay đi ngược chiều
Hai chiếc xe tựa vào nhau kêu lên khổ đau, sung sướng
Tôi nghe tiếng gân giãn ra, mồ hôi bớt rơi, còn trái tim đập vồng lên gấp gáp
Tôi nghe những cánh rừng râm ran nhú ra, những dòng sông hồi xuân và những bầu trời đang được cọ rửa
Trong hương thơm mùa ngũ cốc ngọt ngào
Tôi và người đã đi qua những khoảng chết ngắn, qua sự trụi lông và bầm đỏ
Để những cơ bắp và máu tươi non như đất mới cày
Trong tiếng mọc của lông măng bình minh ứ máu màu ngọc tía
Trong tiếng nguyện cầu của ngôn ngữ thứ nhất ngân lên trên nền muà thu sạch sẽ
trong hương thơm của đất của nhựa cây, của vải hồ và nước mắt tự do
Rồi sau đó trong bài hát của con gà trống đất nung, tôi với người mỗi người mỗi ngả
Nấc lên, cười lên đẩy chiếc xe số phận một bánh lên đường.
03/1993



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...