Chợt
từ đâu đấy nắng toả về.
Những
bông Cát Đằng xanh tím mơ hồ.
Ô
cửa sổ mở một nửa.
-
Mấy giờ em phải đến công ty ?
- Em bỏ việc chiều nay.
- Thằng cha ấy còn quấy em nữa không ?
- ……………
- Ngày mai đi làm chứng minh thư nhé.
- Em lại không thấy cần nữa.
- Có việc lại cuống lên.
- Ba năm nay em chưa sờ đến lần nào.
- Mua vé tàu bằng gì ?
- Anh như trên giời rơi xuống.
- Thằng Hải chết rồi.
- ( thở dài)
- Lạnh thế này mà vẫn có ruồi.
- Hôm qua mẹ em lại nói đến chuyện của Tú.
- Đứa con ở với ai ?
- Ở với mẹ em chứ với ai. Bọn Tây ngố làm
sao mà trông con nhỏ được.
- Rồi sau đó?
- ( lắc đầu. Châm một điếu thuốc)
- Tú cũng ở với mẹ em chứ ?
- Nó thuê một căn phòng.
- Dạo này cô ấy thế nào ?
- Đẹp lên và sexy khủng khiếp.
- Lạ nhỉ.
- Sao lạ ?
- Thằng người yêu nó còn ở hay về Đức rồi
?
- Vẫn vật vờ ở đây.
- Mai rủ Tú đi ăn cá hồi nhé.
- Anh quan tâm đến em gái em từ bao giờ
thế ?
- ………………
- Mặt anh trông tồi tệ lắm.
- Anh xuống nhà lấy một ly đen.
Nằm
bất động.
Chiếc
giường loang lổ bóng tối của buổi chiều.
Mùi
ca phê ngầy ngậy.
Tiếng
cánh ruồi bay.
- Lạnh thế mà vẫn có ruồi. Sao nó cứ đậu
vào mặt em thế nhỉ. Con yêu tinh.
- Nó thích em.
- Em là cá bán ở chợ Hôm à ?
- Anh mê những ngón chân em
- Đâu nữa ?
- Đây…
- Nhẹ thôi.
- Nhiều lúc em nhớ những ngón tay anh đến
chết
- ……………
- Nhẹ thôi mà…thế…thế…
- Em có dùng kem dưỡng da không?
- Em dùng dưa chuột tươi
- Chuột nào mà không tươi
- Bậy. Quần bò anh cứng lắm.
Chuông
điện thoại di động.
- Đang ở Thái Nguyên…Chiều thứ Sáu về…Tuỳ
ông…bai.
- Cả nước nói dối vì dùng di động.
- Bảo bối để “ giải cứu bình nhì ” đấy.
- Công ty anh chia tiền Tết nhiều không?
- Chưa có gì.
- Lĩnh tiền Tết em thích gì anh tặng.
- Chỉ thích thế này thôi.
- Có thích mãi được không ?
- Anh có biết Hạnh bị ung thư vú không ?
- Thế à ?
- Sao bây giờ đàn bà hay bị ung thư vú
thế.
- Chắc là…
- Không biết bao giờ em bị ung thư đây?
- Mai mấy giờ anh đón đi làm chứng minh
thư ?
- Anh không có gì làm ngoài việc ấy à ?
- Nhưng em cần phải có nó.
- Không có nó thì em sẽ làm sao ?
- Để trình khi công an hỏi.
- Em không phải là tội phạm.
- Nhưng cũng có gì đó để chứng minh mình.
- Chứng minh cho ai và chứng minh cái gì ?
- Tên tuổi, ngày tháng năm sinh.
- Vậy anh có biết tất cả những người có
chứng minh thư không ?
- Lý sự cùn.
- Đấy là sự thật. Em cũng chẳng biết em là
ai thì người khác làm sao biết được. Anh có biết chứng minh thư duy nhất quan
trọng của một con người là gì không ?
- ……………………….
- Đau em. Nhẹ thôi. Anh uống xong cà phê
chưa ?
Nhạc
hiệu điện thoại di động.
Rất
lâu.
- Em nghe máy đi.
- Em không có nhu cầu phải nghe bất cứ ai
ngoài anh lúc này.
- Gọi dai quá. Một kẻ kiên nhẫn hay là một
kẻ si tình đây.
- Đọc cho em số máy đang gọi.
- 0912577…
- Thằng điên.
- Ai ?
- Nói ra anh cũng chẳng biết.
Nhạc
hiệu tắt.
Im
lặng.
Tin
nhắn.
- Anh đọc đi.
- “Anh moi em an toi”.
- Anh nhắn lại giúp em.
- Em không làm được hay sao ?
- Em nhờ anh mà, anh yêu.
- Đọc.
- “Đã hết bú tí mẹ rồi à”?
- Chua ngoa quá.
- Thằng này phải thế.
- Già chưa.
- 21. Con nhà giàu. Bố làm…
- Hoá ra nó ít tuổi hơn em.
- Bây giờ yêu phụ nữ hơn tuổi là mốt của
bọn ranh nhiều tiền.
- Điên.
- Không điên tí nào. Giữ em cho chắc không
mất đấy.
- ………………..
- Sao anh không nói gì ?
- Chỉ biết khóc chứ nói gì nữa.
- Hôn em đi.
Chuông
điện thoại.
- Ai đấy ? A, tôi đang ở Hải Phòng… Không
biết bao giờ về….. Đi công tác với sếp mà…Ra Đồ Sơn mùa này cho chết cóng à…Khi
nào về tôi gọi lại cho. OK.
- Anh cứ suốt ngày nói dối thế à ?
- Tuỳ người, tuỳ lúc. Cám ơn Nokia.
- Em thì cứ nói thẳng. Chẳng úp mở làm gì.
Mệt thêm.
- Bây giờ mẹ hỏi ở đâu có dám nói thẳng
không?
- Sao không ?
- Nói thế nào ?
- Đang ở với người yêu. Bạn em nó bảo Đồ
Sơn tởm lắm.
- Biển đẹp, hải sản tươi sống sao lại tởm.
- Có bọn cave chúng nó ăn tươi nuốt sống
bọn đàn ông chứ hải sản cái gì.
- Ăn tươi nuốt sống nhé.
- Ái…nhẹ thôi…nằm sát vào em
- Ấm chưa ?
- Rồi…Lại con ruồi. Anh giết nó đi.
Nhạc
hiệu điện thoại di động.
- Có nghe không ?
- Không. Cà phê trong miệng anh ngon thế ?
- Thật à ?
- Thật…Anh ơi…
- Đây.
- Em ghét quần bò.
Chuông
điện thoại di động.
Cả
hai chiếc điện thoại di động thi nhau réo vang.
- Bọn nó… điên cả rồi.
- Anh tắt máy nhé.
- Không. Đừng dời em.
- Em là mụ phù thuỷ.
- Người anh nhiều mồ hôi quá.
Nắng
đang tắt dần ở ô cửa.
Gió
vườn xào xạc.
Mưa
phùn.
- Có đói không ?
- Không. Anh ?
- Hơi hơi.
- Chút nữa em mời anh ăn bánh đa đỏ. Hết
thuốc rồi à ?
- Mẹ anh ghét con gái hút thuốc.
- Khi nào làm vợ em sẽ bỏ.
- Sao em lại hút thuốc.
- Ngày ấy em luôn thấy trống rỗng.
- Còn bây giờ ?
- Đôi lúc cũng buồn.
- Vì xa anh à ?
- Buồn cả lúc nằm bên anh.
- ( thở dài ).
- Đàn ông đừng thở dài. Nghe ái lắm. Yêu
tinh.
- Gì thế ? Sao lại hét lên như con điên.
- Con ruồi nó vừa chạm vào mặt em. Lần sau
không đến đây nữa. Tởm quá.
- Nó đi rồi.
- Anh không giết nổi một con ruồi cho
người yêu à ?
- Anh chẳng nhìn thấy nó đâu.
- Hay anh đồng loã với nó ?
Căn
phòng tối hẳn.
- Mình về đi.
- ( im lặng )
- Tối nay VTC1 có phim Mỹ hay lắm. 11 giờ.
- ( im lặng ).
- Ngủ à ?
- Em chẳng muốn đi đâu. Đúng ra là không biết
đi đâu.
- Đi ăn.
- Anh không nghĩ được chuyện gì hay hơn à
?
- Không. Thế em ?
- Em không xác định được em muốn gì. Em
không biết.
- Mai tám giờ anh đến đón nhé.
- Em dậy muộn.
- Đêm nay em làm gì ? Không mệt à ?
- Vì em không biết em cần làm gì nên em
không thể ngủ sớm được.
- Tám rưỡi vậy.
- Anh muốn em đi đâu mà bắt em dậy sớm thế
?
- Anh hẹn người quen làm giúp chứng minh
thư cho em lúc chín giờ ba mươi.
- Anh nghĩ em vẫn phải cần chứng minh thư
à ?
- Anh…cũng không biết nữa.
Họ
mặc quần áo trong bóng tối.
- Anh có ngửi thấy mùi gì không ?
- Không…không…
- Toàn mùi ruồi. Kinh quá. Đi giày đi anh.
Nhanh lên.
Họ
đi ra cửa.
Cô
gái dừng lại.
- Em vẫn phải cần có chứng minh thư à ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét