LÀM THƠ CÓ DỄ KHÔNG
Sáng nay dạy học. học trò hỏi: thầy ơi làm thơ có dễ không? Làm sao để làm thơ đây thầy! lặng im! Biết trả lời với tụi học trò làm sao đây! Đã lâu mình chai lì cảm xúc, khô khan như cánh đồng vào mùa hạn. đã lâu không làm thơ câu nào, làm sao chỉ người khác làm thơ. Kì quá hen.
Sáng nay trời cao hơn, mây trong hơn. Tư nhiên thấy mình nhẹ nhàng hẳn, thanh thản lên. Từng cánh chim bay qua trời không chút muộn phiên, âu lo. Đôi khi thèm được như những chú chim ấy, không lo đời sống cơm áo thường ngày. Không phải quay chóng mặt vì công việc. không phải cả nghỉ vì những chuyện không đâu. Không phải bất an vì lỡ lời trong quan hệ giữa người và người. vậy đó cuộc sống không phải muốn là được. vậy mới có số phận cho người ta bàn tán. Buổi sáng nhìn mặt hồ trong xanh. Thấy đáy hồ cạn hều mà cá tôm nhiêu ghê. Thấy đôi lúc không phải sống thâm thúy cho mệt óc.cứ sống cạn hều như mặt hồ, mà có ích cho đời còn gì vui bằng. thấy những cây cỏ tràn đầy sức sống sau mưa. Nhỏ nhoi, bạn bè, mà đoàn kết vững vàng thành khối, thành sức mạnh, triết lý lặng thầm của cỏ, không thể thực hành nổi. vậy mà cứ mơ mộng những chuyện viễn vông. Thấy những bụi cây ôrô, cóc kèn hừng hực sức sống. Tự nhiên thấy những lo lắng hàng ngày bổng trở nên tủn mủn, tẹp nhẹp, tầm thường biết bao nhiêu. Thấy những tà áo học trò trắng tinh khôi. Ngây thơ bay trong gió, đôi tà nắng gió mênh mang. Thấy cuộc sống này đâu tẻ nhạt buồn chán chút nào. Thấy một người qua đường buông lời tử tế thân thiện. tư nhiên thấy quý vô cùng, ủa! những điều nhỏ nhặt như vậy, mà bây lâu nay mình lãng quên, khinh thường nó. Hóa ra mình chưa tới ngưỡng giao tiếp thông thường. lại nhận ra thiếu sót từ lâu mình chưa biết sống với mọi người. thấy đồng nghiệp cười mình thân thiện. sao mình hững hờ, sao mình vô tâm! Với cuộc đời đơn giản chỉ vậy thôi….
Làm thơ có khó không? Hay quá dễ! đôi khi chỉ giữ lại lòng mình tràn đầy cảm xúc. Đôi khi mình yêu đời, yêu người, yêu nhũng gì mến thương quanh ta. Thì thơ đã về trong ta rồi. ai biểu mình quay lưng lại với thơ, quay lưng lại với cuộc sông kỳ diệu
Sáng nay trời cao hơn, mây trong hơn. Tư nhiên thấy mình nhẹ nhàng hẳn, thanh thản lên. Từng cánh chim bay qua trời không chút muộn phiên, âu lo. Đôi khi thèm được như những chú chim ấy, không lo đời sống cơm áo thường ngày. Không phải quay chóng mặt vì công việc. không phải cả nghỉ vì những chuyện không đâu. Không phải bất an vì lỡ lời trong quan hệ giữa người và người. vậy đó cuộc sống không phải muốn là được. vậy mới có số phận cho người ta bàn tán. Buổi sáng nhìn mặt hồ trong xanh. Thấy đáy hồ cạn hều mà cá tôm nhiêu ghê. Thấy đôi lúc không phải sống thâm thúy cho mệt óc.cứ sống cạn hều như mặt hồ, mà có ích cho đời còn gì vui bằng. thấy những cây cỏ tràn đầy sức sống sau mưa. Nhỏ nhoi, bạn bè, mà đoàn kết vững vàng thành khối, thành sức mạnh, triết lý lặng thầm của cỏ, không thể thực hành nổi. vậy mà cứ mơ mộng những chuyện viễn vông. Thấy những bụi cây ôrô, cóc kèn hừng hực sức sống. Tự nhiên thấy những lo lắng hàng ngày bổng trở nên tủn mủn, tẹp nhẹp, tầm thường biết bao nhiêu. Thấy những tà áo học trò trắng tinh khôi. Ngây thơ bay trong gió, đôi tà nắng gió mênh mang. Thấy cuộc sống này đâu tẻ nhạt buồn chán chút nào. Thấy một người qua đường buông lời tử tế thân thiện. tư nhiên thấy quý vô cùng, ủa! những điều nhỏ nhặt như vậy, mà bây lâu nay mình lãng quên, khinh thường nó. Hóa ra mình chưa tới ngưỡng giao tiếp thông thường. lại nhận ra thiếu sót từ lâu mình chưa biết sống với mọi người. thấy đồng nghiệp cười mình thân thiện. sao mình hững hờ, sao mình vô tâm! Với cuộc đời đơn giản chỉ vậy thôi….
Làm thơ có khó không? Hay quá dễ! đôi khi chỉ giữ lại lòng mình tràn đầy cảm xúc. Đôi khi mình yêu đời, yêu người, yêu nhũng gì mến thương quanh ta. Thì thơ đã về trong ta rồi. ai biểu mình quay lưng lại với thơ, quay lưng lại với cuộc sông kỳ diệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét