Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2017

ĐỌC THƠ TRẦN HOÀNG NHÂN - THẠCH ĐÀ

ĐỌC THƠ TRẦN HOÀNG NHÂN


Cầm tập sách “nằm im đợi nắng thức “ của tác giả trần hoàng nhân. Tôi như đang gặp gỡ một tác giả : thông minh, hài hước , tếu táo, cục mịch qua những câu thơ của anh. Điểm đáng chú ý nhất của tập sách này là tính tự nhiên: nói sao viết vậy. đọc thơ là như thấy tác giả đang ngang tàng nói thơ: không say, đau cổ họng thi hứng, tháp chàm nghiêng trong trăng. Anh muốn bứt phá trong thi ca, muốn vượt lên chính mình. Anh tự lột trần anh bằng cách hài hước siêu hơn tự trào: là lột trần mình ra một cách duy lý nhưng thông minh ,tếu táo. Chỉ như thế đứng trong dàn đồng ca của thi ca tôi mới nhận ra anh.
“mình thích được lòng không thích đúng
Nói ra chỉ sướng mỗi lỗ mồm
(lỗ mồm rất giống khung trời vắng
Thều thào cơn gió thổi ngang đêm)
(đau cổ họng thi hứng )
“tôi biết mình ứ ự với thi ca”
(kéo màn)
“thơ khói rơm vất vưởng những cánh đồng
Thơ rót cạn đêmthơ mừng ngày mới và bốc hơi cùng tia nắng đầu tiên”
(đồng hương)
Những bài viết về mẹ,cha, bà nội ,quê hương tháp nhạn dạt dào tình cảm nhưng cấu tứ dàn trải. đọc thơ nhân thấy một rừng chữ nhưng hình như bàng bạc ý. Đôi lúc thấy anh bốc lên đến mức hốt hoảng , chính vì thế làm giảm đi lô gíc sáng tạo.
“tuổi hai tư đã làm con hốt hoảng”
(gởi nội chiều nghĩa trang)
“dòng sông trắng ba điều ước
Mẹ buồn ném lược vào gương”
(dòng sông ba điều ước)
“trong gió có mùi gió”
(nhớ gió)
Tuy nhiên , tôi vẫn ám ảnh về miền trung, về con người miền trung. Có lẽ đọng lại lòng người những câu thơ đẹp thế này chăng.
“đâu ngờ gió nhiều hơn cỏ cây
Những đám mây bay qua không cúi mặt
Đất ra đất trời ra trời một sắc
Người rất người vì thế mới lẻ loi”
(gió qua vùng cát)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...