Như chiếc xe nổ máy mà không chạy
Hoang hoải trong những giấc mơ
Từ bến bờ này đến đại dương nọ
Ngờm ngợp tôi bất cứ tiếng động nào
Từ tiếng gà tôi loang vào tiếng song
Là rác hay phù sa của đất mới phương Nam?
Cha tôi đấy đứng rón rén bên lề giấc mơ
Sợ ngập ngụa chìm vào dòng sông hoang tưởng
Ngộ ra những triết thuyết hay giáo điều cao siêu?
Không! Tôi dằng co cơm áo mỗi ngày
Tôi giàu có giấc mơ , dư thừa vật vã
Của sóng đời siêu đẳng bủa vây.
SỰ ĐƠN GIẢN THƯỜNG NGÀY
Ta có phải như con bổ củi
Lập trình chỉ có gật đầu
Trước cuộc sống, trước nghịch cảnh
Trước áp lực , trước trớ true
Có phải chỉ có gật không?
Hay lắc! trước những cám dỗ
Trước những đổi thay
Trước cái cũ tầm thường, trước cái mới vô nghĩa
Ly trà sóng sánh khói mỗi ban mai
Điếu thuốc lập lòe góc khuất tối
Thản nhiên hay dửng dưng điều có lỗi
Phần mềm phải là chính tôi.
MỖI NGÀY
Mỗi ngày tôi phải đánh thức tôi
Phải vận động tư duy, cơ thể
Hoán đổi vị trí mọi vật
Tỉa cái cây , kê cục đá…
Nói chung phải khác ngày hôm qua
Mỗi ngày tôi gặp dăm người quen
Họ cũng như tôi mới lạ từng ngày
Góc phố quen những kiểu chào khác
Quán cóc bên đường đánh bóng lời xưa
Em xênh xang bao hiện đại lên người
Mặt trời lên quên mất dấu ngày qua
Sợ mòn vẹt, sợ cũ mèm rồi đấy
Mỗi ngày tôi ngồi chăm chút dáng hoa.
NGƯỜI ĐỒNG HÀNH MƯA
Mưa làm cho cây cối xanh tươi
Mặt đất mềm và thanh thản
Hạt thức dậy sau ngủ đông băng giá
Hừng hực hồi sinh
Những cánh đồng tràn đầy thanh âm
Những con đường tung tăng chân trẻ
Xanh nụ cười con gái
Dịu mát tầm nhìn những người già
Mưa là cuộc chạy đua giữa gió và nước
Giữa sấm và ánh sáng, giữa đất và mùa màng
Cho người tích lũy cho đời sinh sôi
Cho ai hồn nhiên hơn với cuộc đời
Cho những cơm áo lặng dần
Cho những nhọc nhằn ngủ quên trên đôi vai thiên nhiên
Cho người ta thật hiền
Để đi về những miền tươi xạnh
Mưa ! mưa! Mưa! Mưa !
Từng cung đàn nối trời và đất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét