Trái tim rắn
Vào những chiều biển động. Tôi đi ra cửa biển. Ông già
làm nghề câu rắn biển đón tôi vào chiếc nhà thuyền của ông. Ông chọn con rắn
biển lớn nhất trong lồng và cắt tiết, pha rượu. Tôi và ông ngồi uống rượu.
Trong khi đó, cô con nuôi tên là Biển của ông lột da rắn, nấu một nồi cháo cho
chúng tôi.
Lần nào cũng vậy, Biển gỡ quả tim rắn bỏ vào chiếc đĩa và
đặt trước mặt chúng tôi. Trong lòng đĩa, quả tim rắn nhỏ như một hạt lạc lép
đập nhoi nhói.
Bên ngoài sóng biển réo ầm ầm. Trong những chiều như thế,
ông già và tôi ngồi lặng lẽ uống rượu. Trong ánh sáng của chiếc đèn chai, quả
tim rắn vẫn nhoi nhóp đập. Nó đập như không bao giờ ngừng. Và tôi cũng chưa bao
giờ thấy nó ngừng đập. Vì thường đến cuối cuộc rượu, ông già rót một chén rượu
nhỏ và bỏ quả tim vào đó và đưa cho tôi uống.
Tôi đã uống rất
nhiều quả tim rắn vào bụng, nhưng lần nào cũng vậy khi uống xong tôi lại thấy
hoang mang vô cùng. Những con rắn bơi trong mù khơi. Những quả tim bé bỏng đập
trong đĩa. Và tiếng rền rĩ bất tận của
biển cả.
- Ông đã nhặt con Biển trong một hốc cát trên bờ biển.
Một người đàn bà nào đó đã bỏ con mình vào đấy. Khi ông nhìn thấy nó, người nó
đã tím và lạnh như một con sứa. Nhưng tim nó vẫn đập. Cát biển đã cứu nó. Thế
mà đã mười chín năm rồi, nhanh thật.
Lần nào uống rượu, ông cũng kể cho tôi nghe câu chuyện
ấy. Câu chuyện quen thuộc, rền rĩ và bí ẩn như tiếng biển.
- Nó là con của biển mà. Nếu không có nó, chắc ông đã
chết vì cô đơn lâu rồi.
Có lẽ cả buổi uống rượu, ông chỉ nói với tôi từng ấy câu.
Còn Biển hầu như không nói một câu gì. Hay cô là con của
biển thật. Và tiếng cô là tiếng sóng ở ngoài kia.
Những chiều biển động, hoa cỏ mặt trời chạy từng đàn trên
cát. Biển hay đi dọc mép sóng.
- Biển - Tôi gọi - cho tôi đi với.
Biển quay lại nhìn tôi và gật đầu. Tôi đi theo cô. Chúng
tôi đi im lặng. Gió thổi mạnh, kéo căng mái tóc dày và dài của Biển. Từng đám
hoa cỏ mặt trời chạy qua chúng tôi và lăn mất hút trên những dải cát dài.
Chúng tôi đi dọc mép sóng cho tới khi trời đổi màu chuyển
vào tối. Biển quay lại thuyền và chuẩn bị bữa tối.
Mỗi năm tôi về công tác ở miền biển này chừng một hai
tháng. Buổi chiều tôi hay một mình ra bãi biển. Và tôi quen ông già. Những ngày
đầu tôi không để ý đến Biển. Nhưng rồi tôi dần dần nhận ra cô có một vẻ đẹp lạ
lùng. Vẻ đẹp của Biển chính từ sự im lặng đến bất tận của cô.
Những lúc uống rượu với ông già, tôi thường nói rất nhiều
về những kỷ niệm tời thơ ấu của tôi. Biển ngồi lặng lẽ ở mui thuyền nghe. Nhưng
chẳng bao giờ cô gợi hỏi tôi một điều gì.
Sáng sáng ông già đi khơi, Biển ở nhà mang cua, cá và chủ
yếu là rắn biển vào chợ thị xã bán. Buổi chiều cô ra bến đón thuyền rồi phân
loại hải sản, đến khuya cô trở về nhà. Ông già rất ít khi ngủ ở nhà. Ông hầu
như ăn ngủ trong chiếc nhà thuyền. Vào năm Biển mười ba tuổi, ông già kể cho
Biển nghe ông đã nhặt được cô như thế nào. Cô nghe mà mặt không hề biến động.
Cô cũng không hỏi ông thêm một câu nào. Nhưng sau lần đó, chiều nào cô cũng đi
một mình dọc mép sóng. Những bông hoa cỏ mặt trời chạy từng đám theo cô. Mỗi
lần như thế, cô lại mang về một bông hoa cỏ mặt trời mà cô nhặt được. Cô xâu
những bông hoa cỏ mặt trời vào nhau và treo vào nóc mái nhà thuyền. Hình như
đấy là loại hoa duy nhất có mặt trong cuộc đời của cô.
- Có bao giờ Biển hỏi mẹ cô là ai không, hở ông? Tôi hỏi.
Ông già lắc đầu.
- Nó không hỏi gì - Ông già nói - Ông cũng hỏi nó có cần
ông dò hỏi xem mẹ nó là ai không, nhưng nó không chịu. Trước kia nó gọi ông
bằng ông, xưng cháu. Khi nó biết được ông nhặt nó như thế nào thì nó cương
quyết đổi cách xưng hô. Nó coi ông là người đẻ ra nó.
Những mẩu chuyện rời rạc như thế được kể trong những đêm
uống rượu trong thuyền.
Cứ hết một đợt công tác tôi lại trở về Hà Nội. Tôi viết
thư cho bố con ông già thường xuyên, nhưng chẳng bao giờ tôi nhận được thư của
Biển. Khi gặp lại Biển. Tôi trách cô sao không viết thư cho tôi. Cô mỉm cười
nói: “Em hiểu tất cả những gì anh viết trong thư rồi, có gì thắc mắc đâu mà em
phải viết thư. Hơn nữa, rồi em lại gặp anh mà”.
Tối nào Biển cũng làm thịt một con rắn biển cho ông già
uống rượu. Và lần nào cô cũng gỡ quả tim rắn bỏ vào lòng đĩa để trước mặt ông.
Ông già có thói quen suốt mấy chục năm là vừa uống rượu, vừa nhìn những quả tim rắn
đập trong lòng đĩa. Và chỉ khi ông cảm thấy quả tim đập những nhịp cuối cùng
thì ông mới nuốt quá tim rắn vào bụng.
Một lần, ông đã không nuốt quả tim rắn ấy. Ông uống rượu
và ngủ gục. Biển không dám đánh thức ông. Cô chong đèn và ngồi nhìn quả tim
rắn. Mệt quá, cô thiếp đi. Bỗng cô giật mình choàng dậy và cuống cuồng vặn to
ngọn đèn để nhìn quả tim rắn. Trong lòng đĩa, quả tim rắn bé bỏng vẫn cứ đập
đều đều. Từ lúc đó, cô không dám nghủ nữa. Cô sợ nếu cô chợp mắt, quả tim sẽ
ngừng đập. Cuối cùng, vì quá hoảng sợ quả tim sẽ ngừng đập ngay trước mắt cô,
cô đã nhắm mắt nuốt quả tim rắn. Sáng sau tỉnh dậy, cô sờ tay lên ngực mình. Và
cô không sao biết được tiếng đập trong lồng ngực cô là tiếng đập của trái tim
cô hay là quả tim của con rắn biển?
Một lần đi chợ thị xã. Cô gặp những ngư dân ngoài đảo vào
chợ bán một số hải sản quý. Một người đàn bà đen đúa đã nhìn thấy cô. Cô cũng
nhìn người đàn bà đen đúa và nhận thấy rất quen. Cô cố nhớ xem đã gặp người đàn
bà kia ở đâu, nhưng cô không nhớ được.
Người đàn bà đã kéo cô ra góc chợ và hỏi:
“Cô tên là gì?”
Biển tỏ ra khó chịu
“Bà hỏi để làm gì?”
“Tôi xin lỗi cô, nhưng tôi muốn biết tên cô - người đàm
bà đau khổ - cô ơi, tôi hỏi điều này, mong cô thứ lỗi cho tôi, có phải có không
sống với bố mẹ đẻ của cô phải không?”.
“Sao? Biển thảng thốt - Sao bà hỏi tôi như vậy?”
Nói xong Biển vội vã bỏ đi. Người đàn bà bước theo:
“Cô cho tôi hỏi câu cuối cùng. Cô hãy hỏi người đang nuôi
cô xem có phải lúc mới đẻ ra cô bị bỏ trong hốc cát ven biển không?”
Biển bàng hoàng nhìn người đàn bà. Rồi bỏ chạy. Cô vội vã
về nhà lấy gương ra soi. Cô kinh hoàng nhận thấy gương mặt cô chính là mặt
người đàn bà ngoài chợ. Cô chạy ra chợ để tìm người đàn bà. Nhưng người đàn bà
đã cùng người ngư dân khác lên thuyền trở lại đảo.
Đêm đó, cô thảng thốt. Ông già nhận ra sự bất thường của
cô.
“Con có chuyện gì phải không?” ông hỏi.
“Tại sao người ta lại vứt con mình đi, hở cha?”
Biển hỏi và khóc.
“Chắc phải có một lý do ghê gớm lắm - ông già trầm ngâm -
hổ cũng không muốn bỏ con mình”.
“Nhưng người ta đã bỏ đứa con họ sinh ra”.
“Họ chỉ tạm thời sống xa đứa con thôi - ông già nói - Cha
biết con đang hỏi về mẹ con”.
Biển oà khóc. Giọng ông già trầm trầm:
“Mẹ con không muốn vứt bỏ con. Mẹ con chỉ tạm phải xa con
mà thôi. Rồi mẹ con sẽ đi tìm con. Nếu mẹ con không yêu con, mẹ con đã ném con
xuống biển”.
Tôi vẫn chiều chiều ra thăm ông già và Biển. Và đến một
hôm, tôi nhận ra tôi đã yêu Biển. Tôi cầm bàn tay bé nhỏ của cô. Bàn tay ấm
nóng nhưng như bất động. Chúng tôi đứng bên nhau. Cát bay mù mịt quanh chúng
tôi. Và trong gió cát mù trời tôi thấy tiếng trái tim cô đập rung trong những
ngón tay mềm mại.
“Anh yêu em”. Tôi nói nhỏ trong tiếng sóng.
Biển im lặng. Cô quay mặt nhìn về phía biển khơi xa.
“Anh yêu em!”
Biển từ từ rút bàn tay cô khỏi bàn tay tôi. Biển bước đi.
Tôi lặng lẽ bước sau cô. Những bông hoa cỏ mặt trời chạy từng đám qua chúng
tôi.
Đêm ấy, trên đường từ thuyền về ngôi nhà nhỏ của ông già
trong xóm chài. Biển nhìn tôi và nói:
“Em biết anh yêu em. Và em… Nhưng anh đừng nói nữa. Em
mong anh đừng nói nữa”.
Hết
đợt công tác năm ấy, tôi trở về Hà Nội. Công trình của chúng tôi đã hoàn tất và
đi vào hoạt động. Đêm ấy, trong chiếc nhà thuyền, ông già đi ngủ sớm. Chỉ còn
tôi và Biển thức. Trước mặt chúng tôi là cái đĩa nhỏ đựng quả tim rắn. Chúng
tôi ngồi trước nhau như bất động. Và trái tim rắn bé bỏng cứ thế đập.
“Viết
thư cho em nhé - Biển nói - Em đợi thư anh”.
Nửa
năm sau đó tôi mới trở lại vùng biển ấy. Nhìn thấy tôi, ông già nói:
-
Nó đã đi rồi.
-
Đi đâu, ông? Tôi hỏi
-
Nó ra đảo.
-
Để làm gì, hở ông?
-
Nó đi tìm mẹ nó.
-
Làm sao mà tìm được - Tôi băn khoăn.
-
Nó sẽ tìm được. Ông hiểu nó.
Đêm
đó, tôi lại ngồi uống rượu với ông già. Ông run rẩy gỡ quả tim rắn bé bỏng đặt
vào lòng đĩa. Và trong tiếng sóng bất tận của biển cả, quả tim rắn đập kiên
quyết và bền bỉ. Đó là đêm ông già uống rượu và không nói một câu nào.
Đêm
khuya ông già đi ngủ. Ông nói:
-
Cháu hãy thức đợi nó về. Nó sẽ về
nay mai thôi. Đừng để quả tim chết trước mặt cháu.
Tôi ngồi trước quả tim. Và nỗi hoảng sợ lớn nhất trong
tôi là quả tim sẽ ngừng đập trước mặt tôi. Suốt đêm tôi thiếp đi nhiều lần. Và
mỗi lần thức giấc, tôi lại hoảng hốt nhìn xem quả tim có còn đập hay không. Quả
tim vẫn đập. Nó đập bền bỉ và quyết liệt.
Khi bình minh dựng lên trên mặt biển thì Biển về. Tôi
lặng người đi vì kinh hoàng và hạnh phúc. Tất cả xảy ra như một câu chuyện
huyền thoại.
Biển chạy về phía tôi. Những bông hoa đỏ mặt trời cũng
chạy theo Biển. Chúng tôi ôm nhau trên bãi biển buổi sớm.
- Em yêu anh - Biển thổn thức - Em đã tìm thấy mẹ của em.
Và đến lúc này, em mới là của anh.
- Anh đợi em suốt đêm qua - Tôi nói - Và anh tin em sẽ
về.
Nói xong tôi kéo Biển vào thuyền. Ông già vẫn đang ngủ.
Và kỳ lạ thay, trong lòng chiếc đĩa nhỏ, quả tim nhỏ vẫn đập đều đều. Nó đập
như không thể nào đứng lại. Nó đập như một cuộc chiến đấu lớn lao nhất. Và nếu
nó không còn đập, tất cả đã khác rồi.
Biển cúi xuống bưng chiếc đĩa và đi ra mép sóng. Tôi cảm
thấy người cô rung lên theo nhịp đập trái tim. Rồi cô từ từ cúi xuống thả chiếc
đĩa vào mặt biển. Chiếc đĩa trôi trên sóng như một con thuyền nhỏ.
Và tôi thấy, sóng dội lên từng đợt theo nhịp đập trái
tim.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét