-
Đêm nay ra đê chơi chúng mày nhé. Đêm nay trăn đẹp lắm. Tiếng các cô gái làng
đi làm đồng về qua ngõ vọng vào. Sơn chợt tỉnh. “Đêm nay có trăng”. Tiếng thì
thào của ký ức vọng về từ đâu đó. Sơn dò dẫm bước ra sân. Anh từ từ ngửa mặt
lên trời. Trước mặt anh mênh mông một màu tối đục. Đã ba năm nay, anh không
nhìn thấy gì. Một trận ốm làm mắt anh loà đi rồi dần dần tối lại. Cũng gần ba
năm trước, các bác sĩ chuyên khoa mắt thực hiện cuộc phẫu thuật mắt cho anh, họ
đã thất bại. Anh bỏ dở sự nghiệp học hành trở về quê. Nhiều lúc anh nghĩ đến
cái chết. Anh quên mọi vui thú, mọi gặp gỡ, mọi trò chuyện.
“Đêm
nay có trăng”. Câu nói đó như một tiếng gọi. Nó thì thầm dẫn anh ra khỏi nhà.
Anh lần ra đê và xuống bến sông. Gió hạ về đêm mát rượi thổi tung tóc anh. Anh
ngước mắt lên lần nữa. Trời trong mắt anh tối thẫm. Anh bước đi chuếnh choáng.
Anh đã thấy ở rất gần sông bởi hơi nước mát rượi trong gió. Anh như nghe thấy
tiếng sông chảy. Tiếng chảy dịu dàng như làm tan đi những mệt mỏi, u buồn. Anh
cởi áo, bước từng bước xuống dòng sông. Nước sông đêm chầm chậm dâng lên cơ thể
anh. Anh nhoài người bơi. Từ trên đê thoang thoảng vọng lại tiếng cười của các
cô gái đi chơi trăng, hóng gió. Cứ thế anh như tan vào nước sông và thênh thang
trôi. Ý nghĩ và da thịt anh như mê man trong nước mát rười rượi và sự tĩnh lặng
mênh mang của trời đất đầy trăng.
-
Ai thế này?
Một
tiếng con gái thảng thốt làm Sơn giật tỉnh. Anh dừng lại ngơ ngác. Xung quanh
anh trời đất mờ đen. Anh lặng lẽ khoả nước đi về phía tiếng người vừa cất lên.
-
Ai thế này? Người ta đang tắm mà cứ sấn đến làm gì?
Sơn
chợt hiểu. Có một cô gái đang tắm đêm. Anh vừa thấy xấu hổ vừa thấy cay đắng.
Anh vội nói:
-
Xin lỗi cô. Tôi….tôi không nhìn thấy. Tối quá.
-
Trăng vằng vặc thế này mà bảo tối.
Giọng
cô gái đầy vẻ tức giận.
-
Tôi… tôi, tôi bị… hỏng mắt.
Dòng
sông chợt lặng phắc như không còn một giọt nước sau câu nói của Sơn.
-
Tôi xin lỗi anh - Giọng cô gái rất khẽ - Tôi không biết.
Dòng
sông lại lặng phắc sau câu nói của cô gái.
-
Con gái mà lại tắm đêm một mình thế này, không sợ à?
-
Tôi thích thế. Mà có gì phải sợ.
- Cô ở trên xóm Sóc à?
- Vâng.
- Lâu lắm rôi mới lại tắm sông, đã gần ba năm nay rồi, từ
ngày mắt tôi bị hỏng.
Sau câu nói đó, cả hai cùng im lặng. Họ nghe thấy tiếng
những giọt nước chảy từ tóc họ xuống mặt sông.
- Trăng đẹp lắm phải không cô?
- Vâng - Cô gái đáp sau hồi lâu im lặng.
- Cô có thể kể cho tôi nghe trăng đêm này đẹp thế nào. Ba
năm nay, tôi không được nhìn thấy ánh sáng, nhất là ánh trăng. Trước mắt tôi là
màn đêm dằng dặc. Nhiều lúc cứ nghĩ giá mà lấy dao rạch mắt thì tôi có thể nhìn
thấy ánh sáng…
- Anh đừng nó dại mồm - Cô gái vội kêu lên.
- Cô kể cho tôi nghe đi!
Cô gái lại im lặng rất lâu. Cuối cùng cô nói khẽ:
- Vâng, tôi sẽ kể cho anh, nhưng kể như thế nào nhỉ? Hôm
nay là mười ba, sắp rằm rồi, trăng đêm nay…
Sơn từ từ ngước lên. Gió đêm như từ lòng sông thức dậy và
khẽ rướn mình. Bầu trời mênh mang! Trăng như đang trôi miên man. Và hình như có
những âm thanh như tiếng những chiếc chuông bạc, chuông vàng mỏng tang đang
trôi bất tận không bến bờ. Sông như không còn đôi bờ đất nữa. Nước sông như
dâng ngập cả đất trời hay đó là ánh trăng chảy giàn giụa xoá đi mọi giới hạn.
Những lá cỏ bên bờ sông kia kìa. Chúng đang hắt những tia sáng trong vắt. Và xa
hơn một chút là những vòm cây như những vòm ánh sáng xanh mơ màng và run rẩy.
Và xa nữa là dãy núi. Dãy núi đang thiêm thiếp trong trăng. Cả dãy núi như bằng
kim cương. Và xa nữa, xa nữa, những dải mây mỏng, ánh bạc, run rẩy và mơ hồ như
đang trôi về xứ sở của thần thoại. Và gần lại, gần lại, dòng sông như một dòng
ánh sáng chói loà. Và trong dòng nước ấy có những con cá làm bằng pha lê…
Sơn như trôi đến bến bờ của xứ sở trăng. Anh đưa bàn tay
về phía trước. Những ngón tay run rẩy. Trước anh, một thế giới của ánh sáng lạ
từ từ mở ra bất tận.
- Thôi anh lên bờ đi kẻo lạnh. Mình tắm lâu quá rồi. Tôi
phải về.
- Đừng - Sơn vội kêu. Anh vừa chợt thoát ra khỏi cơn mê
ánh sáng - Cảm ơn cô….
- Về đi anh, lạnh rồi đấy, ở dưới nước lâu ốm mất.
Cô gái nói và đi lên bờ.
- Nhà tôi ở ngay đây thôi, anh trở lại bến nhà anh đi.
Anh cứ đi dưới sông dễ hơn đi trên bờ.
- Tôi muốn gặp lại cô. Tối mai cô có xuống sông không?
Im
lặng.
-
Tôi muốn nghe cô kể…
-
Vâng. Tôi sẽ xuống bến.
Đêm
hôm sau. Sơn lại ra sông và bơi về phía bên xóm cô gái.
-
Anh đấy à?
Tiếng
cô gái vang khẽ trên mặt sông.
-
Tôi đây.
-
Mình lên bờ ngồi, kẻo ở lâu dưới nước lạnh đấy.
Sơn
đi theo tiếng khoả nước của cô gái lên bờ. Họ ngồi xuống bãi cát. Và sau một
hồi im lặng, cô gái lại kể cho Sơn nghe tất cả. Rồi cứ thế, theo lời kể của cô,
Sơn lại trôi mê man vào thế giới của ánh sáng. Và anh lại giật mình thoát ra
khỏi cơn mê khi nghe thấy tiếng cô giục anh về.
-
Tên cô… à, tên em là gì?
-
Đừng hỏi tên em. Chúng ta gặp nhau thế này là được rồi.
Và
cứ thế, đêm đêm Sơn lại xuống sông và bơi về phía bên xóm cô gái. Họ lại ngồi
bên nhau.
-
Cuối tuần trăng rồi - Giọng cô gái thoáng buồn.
-
Đêm nay trăng ở xa lắm…
Trăng
cuối tháng buồn hơn. Dòng sông như chảy chậm hơn. Những con cá sông bơi chậm
hơn. Và cây đôi bờ như thổn thức hơn. Mây như nặng hơn và gió như không muốn
rướn mình nữa.
Đêm
sau đó, Sơn lại gặp cô gái. Họ lại ngồi xuống bãi cát. Cô nói:
-
Đêm nay em không kể cho anh nghe nữa. Mà anh hãy tự kể cho em nghe.
Nói
xong, cô gái đặt bàn tay mình lên tay anh, Sơn quay về phía cô. Anh như chợt
thấy gương mặt cô hiện lên mỗi lúc một rõ.
-
Anh kể đi, kể đi anh…
Tiếng
cô gái thì thầm như từ trăng vọng xuống. Sơn ngước mắt lên. Và như từ đáy của
bóng tối, vầng trăng lẽ hiện lên và lặng lẽ tỏa sáng dần dần.
Khi
Sơn dứt lời, cô gái ôm lấy cánh tay anh nói như thở:
-
Anh ơi, anh nhìn đúng trăng rồi đấy, thật mà… Anh ơi!
Sơn
đưa tay vuốt mái tóc cô gái:
-
Em tên là gì? Sao em lại không cho anh biết tên?
-
Đừng hỏi tên em. Nếu anh cứ muốn biết tên em, em sẽ không bao giờ gặp lại anh
nữa. Anh hứa với em là không được hỏi tên em, anh nhé!
-
Anh hứa.
Và
rồi những đêm tiếp theo, cô gái ngồi nghe Sơn kể. Giọng anh rành mạch, mơ hồ,
reo vui và buồn bã. Một đêm khi anh vừa dứt lời kể, anh nghe tiếng cô gái khóc.
Cô cố kìm tiếng khóc nhưng Sơn vẫn nghe được.
-
Làm sao em khóc? - Sơn hỏi hốt hoảng.
-
Không….không … Ngày mai chúng ta không gặp được nhau nữa. Đêm mai gần sáng
trăng mới lên.
-
Nhưng anh không thể không gặp em được.
-
Anh hãy nghe em nói đây. Anh hãy trở lại bệnh viện. Bác sĩ sẽ mổ mắt anh một
lần nữa.
-
Không còn hy vọng gì đâu - Giọng Sơn buồn bã.
-
Nhất định lần này họ sẽ chữa khỏi mắt cho anh. Anh phải nghe em, đừng phụ lòng
mong muốn của em. Anh hứa với em đi!
-
Anh hứa!
Đêm
ấy họ bên nhau rất lâu, im lặng. Cả hai cùng hướng về phía vầng trăng cuối
tháng xa xăm. Gió vẫn thì thào đi qua họ.
-
Anh về đi. Khuya rồi.
Cô
gái nói và đứng dậy. Sơn đứng lên theo và bước lại gần cô gái. Anh thấy cô đang
nhìn anh. Gương mặt cô đẹp như vầng trăng sau một lớp mây trắng mỏng. Anh thấy
đôi mắt cô đẹp lạ lùng và thăm thẳm. Anh bước lại gần cô hơn nữa. Và khi anh
thấy hơi thở cô nóng hổi phả vào một vùng đâu đó trên gương mặt anh thì cô nói:
-
Về đi anh. Khuya lắm rồi. Em cầu chúc anh may mắn. Anh về đi…
Nói
xong, cô vội quay người và bước đi như chạy về phía xóm nhà cô dưới chân đê.
Anh cảm thấy cô đang vừa chạy vừa khóc.
Các
bác sĩ vui mừng khi ca mổ mắt lần thứ hai cho anh thành công. Trước ngày anh ra
viện, họ hỏi anh trong suốt thời gian từ lần phẫu thuật trước đến lần phẫu
thuật này anh đã điều trị bằng những loại thuốc nào. Khi anh trả lời họ rằng
anh không hề dùng bất kỳ một loại thuốc gì thì họ không tin. Bác sĩ trưởng khoa
nói với anh: “Phải có một loại thuốc rất tốt mới làm cho một số cơ quan chức
năng của mắt hồi phục. Bởi thế ca mổ của chúng tôi mới thành công. Anh hãy nói
cho chúng tôi biết để chúng tôi có thể áp dụng giúp những bệnh án tương tự như
của anh”. Anh im lặng hồi lâu và khẽ nói: “Chỉ có một người con gái. Người ấy
đã mang đến cho tôi niềm khao khát nhìn thấy ánh sáng và đã cho tôi thấy vẻ đẹp
của ánh sáng”.
Anh
trở về làng. Tin anh chữa khỏi bệnh mắt sau ba năm bị mù lan khắp vùng. Sau một
ngày ở nhà tiếp bà con hàng xóm đến chúc mừng, anh vội đi tìm cô gái. Anh không
có một thông tin gì về cô ngoài một chi tiết là cô thường xuống sông tắm vào
những đêm trăng mùa hạ, nhưng khi hỏi thăm những người xóm bãi của cô, anh
không dám nói cho họ biết chi tiết ấy. Cuối cùng, vì khao khát gặp và để được
nhìn thấy cô gái, anh phải nói ra sự thật ấy về cô.
Nghe
anh nói xong, mọi người à lên một tiếng, nhưng sau đó họ nhìn nhau im lặng.
Cuối cùng, một người già bước đến trước anh. Ông nhìn anh vừa ái ngại vừa thông
cảm:
-
Nó là con Nhung - Ông nói khẽ.
-
Bác làm ơn chỉ cho cháu nhà của Nhung - Sơn vội vã nói như sợ ông già biến mất.
-
Nó bỏ nhà đi đâu mấy ngày nay rồi.
-
Cô ấy đi đâu hở bác? Tại sao cô ấy lại bỏ đi?
-
Không ai biết nó đi đâu - Ông già thở dài - Và cũng không ai biết vì sao nó bỏ
đi. Tội nghiệp con bé, nó bị mù từ thuở lọt lòng mẹ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét