Thứ Ba, 5 tháng 12, 2017

TẬP THƠ CÂY ÁNH SÁNG - NGUYỄN QUANG THIỀU (HÀ NỘI )26-34


văn bản ngoài lễ khấn ông nội

Trong bóng tối huyền diệu
ông nội tôi hiện ra
giống pho t­­ượng khắc chìm
trong đá hoa cư­­ơng đen

Ngôi nhà đang chuyển động
trong vô tận thời gian
và giọng nói của Ngư­­ời
vang­ chiếc chìa khóa đồng
rơi xuống những bậc thềm thời gian
giấu chiếc r­­ương đựng bộ gia phả

Trí t­­ưởng t­­ượng của Ngư­­ời
về ngôi nhà  không ngừng mở rộng
bốn chiếc cột gỗ mọc cao mãi
dâng lên những mùa lá khổng lồ

Đêm đêm tôi trở về ngôi nhà ch­­a xây xong của Ngư­­ời
Từ đá hoa c­­ương đen Ng­­ười b­ư­ớc ra
và nói:
“Con mọc ra ngoài trí tư­­ởng t­ư­ợng của ta ”





tiếng chó và những ngôi sao


Vào thời khắc của đêm gần sáng
Ta không thấy ai đứng trên ban công nh­­ư một cái cây
Ta không nghe thấy tiếng ai, kể cả tiếng nói mê
Hay tiếng những cặp tình nhân mất ngủ ái ân thay cho cúi đầu suy ngẫm
Hay ngư­­ớc mắt lên nhìn qua ô cửa
Với nỗi sợ hãi về bóng đen l­­ướt qua và tiếng kêu của con chim lợn

Giờ này tiếng chuông điểm giờ của đồng hồ b­­ưu điện thị xã
Chỉ làm trò c­­ười cho các thánh thần
Giờ này cả những kẻ uống rư­­ợu đêm và những tên ăn trộm
Cũng không c­­ưỡng nổi cơn buồn ngủ tục tằn
Giờ này đời sống nơi nghĩa địa không còn nhộn nhịp
Những linh hồn đã chán ngấy dạo chơi trong thị xã
Trở về phần mộ của mình và ngủ tiếp 

Và đấy là thời khắc có những dòng sông trên thế gian
N­­ước không bao giờ chảy nữa
Có những thành phố cùng cư­­ dân vĩnh viễn vùi sâu trong đất
Đấy là thời khắc sự sống và cái chết
Đổi chỗ cho nhau nhẹ nhàng như­­ tráo những quân bài

Như­­ng giờ này tự ngàn x­a không hề thay đổi :
Bầy chó sủa mãi cho tới sáng
Và những ngôi sao bền bỉ sáng cho thế gian.


những cánh bướm


Đâu đấy, một cánh bư­­ớm run rẩy, trong hơi thở  tháng Giêng
Một cánh bư­­ớm như­­ không có bởi mỏng hơn cả sự mơ hồ
Như­­ng đã mở ra, ở đâu đó, một cánh bư­­ớm có thật
Không bởi màu sắc rực rỡ mà bởi như­­ hơi nư­­ớc đang tỏa

Chúng ta đổ ra quảng tr­ư­ờng, chen lấn và xô đẩy
Một số ai đó gào thét và nhiều lúc đập phá
Và chúng ta quên đi, đâu đấy, trong những lùm cây bé bỏng
đang rộn rã mùa sinh nở côn trùng

Đâu đấy ánh sáng không bao giờ tắt trong cả những đêm
Và sự chuyển động mỗi lúc một mãnh liệt trong  cái kén bất động
Rồi đột ngột xuất hiện, trong sự chờ đợi của đất đai, của cây cỏ và bầu trời,
một sự sống diệu kỳ với vẻ đẹp mong manh

Đâu đấy, không chỉ một đâu đấy, mà tràn ngập bất tận
Từ bóng tối đến ánh sáng, mở ra những cánh bư­­ớm
Và theo luồng hơi thở ấm áp và rộng lớn của tháng Giêng
Chúng mang vẻ đẹp của đời sống đi khắp thế gian
Mà không để lại một tiếng động nhỏ


đổi mùa

Tháng Chạp đầy bệnh tật và những đe dọa
đã kết thúc trong khu vườn sáng nay
Những bạch đơn nở sớm, những trinh nữ, rồi những loa kèn đỏ
vòm lá xào xạc tỏa ấm, đột ngột bầy chim cất giọng cao vút

Đón chào tôi, cậu bé ốm đau không dùng thuốc kháng sinh
trong mê sảng những trinh nữ hôn lên trán
những bạch đơn dịu mát phủ kín ngực
và con đường mới dẫn tôi qua tất cả những hàng rào

Sớm nay ốm dậy, tóc tôi màu diệp lục
miệng đầy tiếng thì thầm bầy chim ngày đầu xuân
Người đàn bà đẹp và nhân từ như Đức Mẹ
đến bên tôi và khe khẽ: trong mê sảng anh nói mãi về tội lỗi của mình

Nàng đã khóc đã ôm tôi đã nhìn tôi tới sáng
Ô cửa mùa đông hôm trước trĩu nặng, u xám
Sớm nay miên man mây trắng và nàng không còn tin
lời của gã bác sĩ trong đầu chỉ chứa những viên thuốc

Nàng choàng lên tôi những thì thầm: anh không thể biến mất
Hai bàn tay nàng, hai chùm lá ấm che chở
Lúc ấy khu vườn đang ấm dần lên, đang sáng dần lên
Và tôi thấy chưa bao giờ tôi có
một tình yêu trần tục với nàng




bóng tối

Bóng tối nuốt chửng dòng chảy mọi con sông
Tôi sợ hãi bởi ý nghĩ này
Chúng ta mang cảm giác bị xóa mất
khỏi thế gian trong sự lãng quên

Nhưng không phải lãng quên mà sự lặng im
Chúng ta từng hoảng loạn và bỏ chạy
Từ nơi chốn cuối cùng ngước lên và thấy
những cái cây vút thẳng, câm lặng ý chí vĩnh hằng

Với những bước chân trong nghi lễ trọng đại
Tôi bước tới cái cây đời sống
Mọc vượt qua bóng tối
Tán lá vĩ đại tỏa sáng

Chúng ta ngỡ bóng tối chứa đầy vũ trụ
Thực ra chỉ mỏng như màng mắt người mù
Và chỉ cần bước thêm một bước
Chúng ta sẽ sáng lên sau những hãi hùng.




bàn tay của thời gian

Nàng ra đi như ngọn xuân cuối cùng
khuất sau hàng cây giăng những tổ chim đầy trứng
Giọng nói hôm qua còn tuyệt vọng trước bức tường im lặng
và một người im lặng hơn đứng cuối con đường

Bước chân nhẹ dần và nàng trở lại
ngày thanh xuân lần thứ nhất của nàng
Hoa tường vi trên tường nở rộ
Một con sơn ca rũ say trong tiếng hót chính mình

Đấy là ngày cây sinh hạ tất cả những chiếc lá
và dòng hoa từ ruột gỗ tuôn chảy ra không ngừng
Đấy là ngày lũ trẻ thôn quê lấy những viên sỏi trắng
Bày một trò chơi xưa ở giữa hai người

Và mùa hạ đổ về cơn lũ khổng lồ ánh sáng
Những chiếc tổ tung lên trời ngàn vạn cánh chim
Một bàn tay vô hình xoay khẽ thời gian làm hai người biến mất
Trên cánh đồng lấp lánh nước và hoa




bản tuyên ngôn của cơn mơ

Em nằm xuống và cánh đồng mênh mông
Chúng ta hiện ra dưới bầu trời không có gì che chắn
Những con chim ăn thịt lượn từng vòng phía trên
Chúng ta nằm bên nhau, hai dải đồi im lặng

Mặt em tỏa rạng một ban mai hồ nước
thân thể em được mặt trời chiếu sáng và đốt nóng
môi em thì thầm làm hoa cỏ sinh nở
cặp đùi em trải như sông đến tận chân trời

Và chúng ta cùng hát, đôi môi bất tử
Chúng ta như hai khối đồng nung chảy tan hòa vào nhau
Chúng ta hắt sáng như ban mai, chúng ta nồng thơm như cánh đồng
Chúng ta vô tận như nơi sinh ra chúng ta

Trên đầu chúng ta bầy chim ăn thịt mỗi lúc một đông
Chúng liệng từng vòng mắt nhìn chúng ta không chớp
Từ trên cao tiếng chúng mang theo cái chết. Chúng ta thấy
những cái móng sắc lướt lạnh dọc sống lưng

Chúng chỉ chờ máu chúng ta ngừng chảy, tiếng chúng ta ngừng vang
thân thể chúng ta ngừng nóng và mắt chứa đầy bóng tối
như những kẻ đói khát nhất thế gian này chúng sẽ lao xuống
Và tình yêu sợ hãi của chúng ta sẽ thành bữa tiệc cho sự khoái trá

Bởi thế tình yêu trở nên vĩ đại và thách đố
trong cả những nơi tăm tối chúng ta phải sống
trong cả những giấc ngủ trên chiếc giường chật hẹp
cơn mơ chúng ta không được phép đầu hàng




những con chim nhồi bông

Linh hồn những con chim trở về vòm cây
lúc gần sáng. Quá khứ của tiếng súng rung những ô kính.
Giọng chúng giờ khác khi còn sống, vang trên bầu trời đêm tối
làm thức giấc chúng ta trong ngôi nhà này của năm tháng này

Không có hình ảnh chúng ta trong những cái chết ấy và chúng ta
không được an ủi bằng những cái chết mà chỉ thấy
trên vòm cây những luồng khí nóng chuyển động
và những chùm quả vụt loé sáng rồi biến mất

Chúng ta từng làm tổ trong da thịt của mình
vào những đêm rét mướt và bên ngoài ô cửa chỉ có sự trống rỗng
chúng ta trần trụi như bị tước mất bộ lông vũ
hai cánh tay đập rối loạn trong mơ

Bầu trời ở ngay trên đầu chúng ta, phía những ngọn cây
nơi những Thiên thần thường ghé lại cúi nhìn những tổ chim
chúng ta lao ra khỏi cửa, băng qua đêm tối, da thịt tội lỗi
và run rẩy dưới ban mai mở ra trong suốt bầu trời

Trong lúc những cái cây được mang về trồng trong vườn địa đàng
Và linh hồn những con chim được đặt lại tên
Thì chúng ta vẫn lần mò trong căn phòng nặng nề bóng tối
để kiếm tìm tiếng hót từ con chim sặc sỡ nhồi bông




ngôi sao xanh mọc phía ngọn đồi
tưởng nhớ Joseph Brodsky

Lòng tôi kiêu hãnh và đau đớn về Người
Tìm về khu vườn trong giấc mơ đầy tiếng nức nở
Phía trên những ngọn cây mây trắng trôi
Và mùa thu thuở ấy bây giờ vẫn lấp lánh nước mắt

Tiếng xào xạc vĩnh hằng của những tán lá không ngủ
Trong ký ức buồn bã và mãi mãi thì thầm
Người khuất bóng và trái tim vĩ đại của Người
Vẫn mang nỗi tuyệt vọng chói sáng về thế gian này

Người đã an ủi giấc ngủ nặng xiềng xích những tư tưởng
Nhân loại giờ đây còn mang nặng xiềng xích ấy hơn
Nhưng giấc mơ hão huyền còn khủng khiếp hơn tất cả
Nó biến bao đồng loại chúng ta thành những xác chết biết dối lừa

Đêm đêm tôi nghe giọng của Người, khàn và vang dội
Vọng về từ mùa thu ấy, mùa thu đẹp nhất của thế kỷ tồi tệ
Những đứa trẻ đã bay lên, lượn vòng trên những đỉnh cây
Rồi biến mất trong những ngôi nhà mờ tối

ở đấy những ngọn đèn lần lượt tắt
Những người già đau ốm kể mãi về một ngày ánh sáng
Và bên những hàng rào mọc đầy hoa cúc dại
Giọng nói của Người vọng vào những ngôi nhà

Những người già đau ốm trong hồi tưởng của họ
Không thể đi xa hơn trong thế giới này
Họ kể mãi và lú lẫn giữa các câu chuyện
Họ tự đầy đọa và uống nhầm nước trên dòng sông mù

Thế kỷ hai mươi đã kết thúc và tôi không còn được nghe
Những câu thơ của Người trong đêm Giáng Sinh đầu tiên của thế kỷ mới
Nhưng tôi vẫn nghe giọng nói của Người, khàn và vang dội
Vọng từ ngôi sao xanh mọc phía ngọn đồi

Và trong mọi hoảng hốt, trong mọi tuyệt vọng
Lại vang lên bài hát của những đứa trẻ thế gian
Tôi tìm đến khu vườn, trút bỏ mọi ý nghĩ thống khổ

Hát bài ca ban mai trong đau đớn của Người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...