bản thông cáo
Trên chiếc
giường có thực của đôi ta.
Như chiếc chăn
chỉ còn một nửa
gương mặt nằm
trên đường cắt của bóng tối
và một con mắt
được mai táng
Trong nghi lễ
của ngôn ngữ
được trang
hoàng lộng lẫy
giống sự lòe
loẹt
trong bức
tranh dân gian của một nghệ sỹ mù
Anh ngắm nhìn
những ngón tay em
gục ngã như
nạn nhân trên trường bắn
Anh ngắm nhìn
đôi môi em đầy đọa
Một ý nghĩ nổ
tung trong bản nháp
Chiếc bút dừng
mạnh ở một điểm và tì mạnh
Đó là chiếc
gường xác thực
Nó bảo tồn
chúng ta trong mỗi đêm
Vào buổi sáng
nó biến mất
trong bốn bức
tường hoài nghi
Nơi treo đầy
ảnh chúng ta thời trẻ
Vào phút cuối
của đêm
Khi những nhân
viên bảo vệ bất tỉnh
trong hệ thống
lưu trữ ký ức
bị xoá mất bởi
sự sơ ý
của con mắt
còn lại
Có người đến
và viết lên da thịt em
một bản thông cáo
buồn hơn cái chết
Vào lúc nào
đấy trong đêm tối như hốc mắt người chết
Ai đó ghé xuống bên anh thì thào thông
báo: ban mai ngươi sẽ ra đi
Băng qua mọi
sợ hãi, mọi thách thức anh đến tìm em
Chúng ta ôm
nhau im lặng nơi bậc cửa đầy gió
Không còn đâu
trên thế gian yên tĩnh như nơi này
Chúng ta trút
bỏ áo quần như trút bỏ thống khổ nằm xuống bên nhau
Trong ánh sáng
của ngôi sao đã chết một triệu năm
Chúng ta thì
thầm những tiếng nói thường vọng trong mơ
Chợt phép
nhiệm mầu lướt qua, ai đó mỉm cười
Chúng ta trở
nên tinh khiết và gánh nặng của da thịt tỗi lỗi
Đã tan biến
như chưa bao giờ có cùng những tuyệt vọng của đời sống
Và chúng ta
nghe bản chúc phúc của đồ đạc
Vào lúc ban
mai anh sẽ ra đi khỏi thế gian này
Em đừng khóc,
đừng thay đổi những chiếc ghế chúng ta thường ngồi trong bóng tối
Đừng thay đổi
những lý do, đừng thay đổi những sợ hãi
Đừng thay đổi
cả những cái cây chết ở góc vườn
Em đừng khóc,
đừng bao giờ khóc về chuyến đi này, hãy nhìn ra cửa sổ
Anh sẽ ra đi
từ đấy, một ngôi sao lấp lánh từ đêm anh sinh ra
Ngôi nhà còn
lại trên thế gian, em hãy đến, ngồi xuống chiếc ghế trong bóng tối, hãy thì
thào, hãy gọi
Quần áo cũ của
anh vẫn ấm mãi hơi thở ấy, vẫn bụi bặm ấy và những mẩu thuốc trong túi
Vẫn những cơn
ho ấy, vẫn đau đớn ấy và dịu dàng ấy làm em bật khóc vì hạnh phúc
Vào lúc ban
mai anh sẽ ra đi khỏi thế gian này, chuyến đi kỳ vĩ
Cờ sẽ rực rỡ
biết nhường nào, âm nhạc sẽ tinh khiết đến nhường nào
Giống cậu bé
ham chơi trốn cha mẹ ra khỏi giường ngủ, anh đi bằng cách nhón chân của mèo
hoang
Và cúi xuống
bên em đang thiếp ngủ, thì thầm anh nói :
Đời
sống này đôi lúc buồn hơn cái chết.
lời thách đấu
Không ai biết
Bạch đơn đã nở, toả sáng góc vườn đầy bóng tối
Bên cạnh bức
tường mục nát, tôi từng ẩn náu khi chơi trò trốn tìm
Thuở ấu thơ
tôi mắc bệnh mộng du, trong đêm thường trốn vào nơi ấy
Mẹ soi đèn tìm
tôi, mẹ khóc, Bạch đơn khản giọng thì thào
Không ai biết
Bạch đơn đã nở, cả tôi cũng chẳng biết gì
Đã lâu mẹ
chẳng thắp đèn đi tìm tôi, đã lâu tôi không nhớ trò trốn tìm
Nhưng tôi vẫn
mắc bệnh mộng du ngay giữa đám đông, tôi chỉ nhớ một con đường
Đi qua tán lá
thẫm tối ấy, tôi là một giấc ngủ chứa đầy cơn mơ câm lặng và bền bỉ chuyển động
Và Bạch đơn
vẫn nở, toả sáng những ngọn đèn, trong bóng tối
Tôi lẽ nào đã
giã biệt ấu thơ, giã biệt những nức nở trong sáng, giã biệt những câu chuyện ma
Đêm đêm nỗi
tuyệt vọng lại đến và ra lời thách đấu
Ôi bệnh mộng
du, ngươi là thuốc an thần cho nỗi sợ hãi của ta
Nhưng tôi
không thể mãi mãi mộng du, không thể mãi mãi chạy trốn nỗi sợ hãi
Không thể mãi
mãi không biết trong bóng tối Bạch đơn đã nở và toả sáng nhường kia
Và bởi thế
Người lại đến - Nỗi tuyệt vọng - và ta nhận lời thách đấu
Nhưng lại khao
khát mũi kiếm của Người đâm vỡ trái tim ta.
quyền phép của thời gian
Mở ra bằng hơi
lạnh của nước, trôi như một khối kim loại
Gió rít dài
hai triền sông kích động những đám mây tháng Chạp
Những quả đồi
xa, con đường cô độc, một xe ngựa hiện lên
Giấc mơ về mặt
trời thức dậy trong mù sương
Người đánh xe,
áo quần giá lạnh, chỉ còn hơi thở
làm ấm đôi
môi. Và tiếng nguyền rủa thời tiết quẩn trong họng sâu
Ngước nhìn mây
xám đang bọc kín trái đất
Và bên dưới,
nghiến nặng những bánh xe, con đường vô tận
Những bao hạt
giống chất trên thùng xe tỏa hơi ấm
Đôi lúc giấc
ngủ ngắn như một cái chớp mắt
Lướt qua một
cánh đồng rộn vang tiếng trâu bò
Hòa tiếng
người cười nói trong mùa màng
Và giờ đây
trong bóng tối của tháng Chạp đông cứng như một chiếc hàm thiếc
Tỏa rừng rực
hơi nóng những bao hạt giống
trong tiếng
nghiến kiên trì khủng khiếp của bánh xe
đi đến cánh
đồng đang chờ quyền phép của tháng Giêng ban tặng
những con
cá vàng
Từ bùn đen thân xác chúng ta
Những con cá vàng bơi lên
Lấp lánh
Lấp lánh
Đồ gỗ trong ngôi nhà thức dậy
Mọc xum xuê những vòm lá
Lắc lư và hát
Bài ca dâng mùi hoang dã
Những con cá vàng của đêm
Vây chạm vào bóng tối
Vang lên tiếng khánh ngọc
Và đôi mắt sáng mãi những ngọn đèn mùa thu
Không tắt…
Không tắt…
Bơi trên giấc ngủ chúng ta
Như trên bùn đen
Như trên lá mục ao đầm
Giống những bàn tay nhỏ
Vẫy mãi -
những con cá
Những con cá toả sáng
Những mảnh lửa rực rỡ bay
Giấc mơ lộng lẫy, rực nóng
Trong rét lạnh thân xác
Khi chúng ta thức dậy
Ngập tràn mọi ngả đường
Những con cá biến mất
Trên mặt chúng ta hai hốc mắt tối
Những cái hang của bầy cá.
bên ngoài ô cửa
Chúng ta không bao giờ trở lại khu vườn ấy
Và căn phòng sau đêm hội
Con đường những ngọn gió tháng Tám thì thầm
Đi qua nơi chúng ta suốt buổi tối dày vò
Tất cả những căn phòng đã đóng cửa
Chìa khóa đã nằm trong tay người khác
Chúng ta không còn lý do nào ở lại
Những bước chân cuối cùng trong bóng tối hành
lang
Và cỗ xe tam mã thời gian chở anh đi
Xa mãi ngôi nhà dưới những vòm cây thẫm tối
Chúng ta không bao giờ trở lại khu vườn nhưng
bóng chúng ta đau khổ
Vẫn đè nặng giấc ngủ của những người mới đến
Và đêm ấy trong những căn phòng xa cách như
sự sống và cái chết
Chúng ta kiệt sức trong chăn chiếu tàn lụi
Nhưng một ngôi sao xa xôi bên ngoài ô cửa
Suốt đêm không hề tuyệt vọng đợi chúng ta
thức dậy.
Hoa hồng
Bởi nàng đã sinh ra, và nàng phải sống cuộc
sống đàn bà
Bởi nàng đã đọc những cuốn sách và tìm đến
thành phố này
Sao nàng không ở lại cánh đồng kia, chỉ mọc
hoa cúc dại
Da thịt nàng, hơi thở nàng tỏa hương trinh
bạch
Bởi nàng đã sinh ra, đã lớn lên, ngực mọc hai
hạt ngọc
Hai hạt ngọc nở ra hai bầu vú của nàng
Bởi nàng đã bước đi, đã chạy, nàng đã bơi
trong sông bể
Gió và nước chảy xiết hai bên thân thể nàng
tạo thành những đường cong
Và nàng đã đắm mê tóc nàng, vú nàng và những
bí mật đàn bà
Nàng đã đến và lộ trước mắt ta
Nàng đã từ bỏ cánh đồng hoa cúc dại và nàng
không còn đất đai
Nàng chỉ còn chiếc giường bộn bề chăn chiếu
Nàng cố gieo những bông cúc thuở xưa trên áo
quần ẩm ướt nhưng làm sao có thể
Bộ xương nàng là song sắt nhà tù
Da thịt nàng là cánh cửa gỗ nặng
Đã giam cầm chính nàng
Nhưng Thượng Đế đã rủ lòng thương ban cho
nàng một nhà tù lộng lẫy
Bởi thế ta yêu tâm hồn nàng cùng thân xác của
nàng
Ta với nàng chỉ thầm thì với nhau qua những
song sắt kia, những cánh cửa kia
Và trong bất lực của khát vọng hoàn thiện và
bất tử
Chúng ta đập phá những cánh cửa ấy, những
song sắt ấy
Thượng Đế đã lấy một nửa quỉ dữ và một nửa
thiên thần để nặn ra ta
Và Người mách nàng nửa nào của ta là thiên
thần, nửa nào là quỉ
Nhưng khi nàng rồ dại băng qua mọi thử thách,
mọi nhạo báng, mọi sợ hãi
Đến trước ta và nàng quên đi mọi lời dặn của
Người
Bởi vậy nàng thèm khát ta,ngưỡng vọng
ta,nguyền rủa ta và mơ trốn chạy khỏi ta
Và nàng đã đày đọa chính mình bằng những rối
loạn
Mỗi sáng nàng
thức dậy, ban mai trong suốt
Những con chim
xanh như ngọc của tâm hồn nàng đang hót
Nàng thức dậy
như hoa đang mở cánh buổi sớm
Cặp đùi nàng
trắng như thác đổ từ trời
Vú nàng loá
sáng và môi nàng được nung nóng
Những con chim
xanh của tâm hồn nàng đập cánh không ngưng nghỉ
Tìm lối thoát
ra khỏi thân xác của nàng
Sau những phút
đắm mê thân xác của mình, nàng rên rỉ than khóc
Con quỉ trong
ta nhảy múa thiên thần trong ta đau khổ
Nàng chạy quay
cuồng trên mặt đất để tìm cách bay lên
Nhưng đời sống
thế gian này là trái núi đè nặng tâm hồn nàng
Bởi nàng đã
sinh ra trên thế gian này
Nàng phải đội
lốt một đàn bà nhan sắc
Nàng đã ngửi
hương hoa hồng, nàng đã chạm gai hoa hồng
Và thế tâm hồn
nàng tỏa hương còn thân xác nàng chảy máu

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét