Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều
những ngọn đồi ban mai
Không mùa
đông nào làm tàn lụi được những quả đồi
Vĩ đại hơn
những tư tưởng, lộng lẫy hơn những lâu đài
Chúng ta,
những đứa trẻ cô đơn và sợ hãi, đứng nhìn bất động
Những cái
cây cổ thụ im lặng trong gió thổi
Trong mây
bay, trong hoả hoạn phía thành phố.
Trên đỉnh
những quả đồi, những cái cây
Giống hài
cốt tổ tiên mai táng uy nghiêm
Trầm mặc
trong suy tưởng và lịch sử
Rền vang
trong những vòm lá, chói sáng trong những chùm quả
Và thống
thiết chúng ta nghe trong những vòm họng tối
Bây giờ là
mùa đông cuối cùng của thế kỷ này, chúng ta đang đi hết con đường này
Chúng ta
đẹp như ban mai, đầy ước mơ sinh nở
ý nghĩ ấy
vụt qua, bầu trời chợt mở
chúng ta
như hai cây nến ngà vừa được thắp lên
chúng ta
đi lên đỉnh đồi, đi về phía trời xanh
những cái
cây cổ thụ như Người cha vĩ đại cúi nhìn
trong hơi
ấm nồng nàn của gỗ, nỗi sợ hãi chúng ta tan biến
chỉ còn
thổn thức, nước mắt loang chảy trên đôi môi rạng ngời
Và bây giờ
giọng chúng ta vang trên những cành cây lưng trời.
những con cá ướp
Tôi suy
tưởng về đại dương
Những
chiếc chum sành nửa bóng tối
Những con
cá ướp.
Đã than
thở, đã hát ca, đã xoè vây lộng lẫy
đã hoan hỉ
ra đi, dòng trứng phun chảy như nham thạch
những hải
lưu ấm nóng và bất tận.
Giờ bên c ạnh những hạt muối chứa đầy ký ức biển
Những con
cá bất động
Sự suy
tưởng của tôi dội vang những đợt sóng
Chiếc chum
sành lắc lư
những con
cá ướp
phun chảy
những dòng trứng
nở ra
những con cá
trong dòng
hải lưu suy tưởng bất tận của tôi.
linh hồn những con bò
Ra đi từ
đêm
Và bây
giờ, những con bò bóng tối, đã đến
Cánh đồng
cuối cùng
Suốt đêm
tiếng rống đàn bò
Rễn rĩ
những cánh đồng câm lặng
Suốt đêm
hơi thở đàn bò
Phả nóng một
đêm mùa hạ
Chúng đã
đi hết đường cày cuối cùng
Những
chiếc ách biến mất gần sáng
Dấu chân
chúng đã điểm chỉ
Trên những
cánh đồng thế gian
Trong ban
mai đàn bò mỗi lúc vàng rực
Và tan vào
ánh sáng
Những
tiếng rống vọng lại
Dàn kèn
đồng trong xóm đạo nhỏ
đang tập
buổi cuối cùng
để đón lễ
phục sinh
giờ chỉ
còn những đám mây
linh hồn của
đàn bò
bay trên
cánh đồng
của những
con bò khác.
sau bậc cửa ngôi nhà vô hình
Không
còn ngôi nhà ấy những cái cây quanh nhà biến mất.
Tôi
đi qua ban mai mơ hồ tiếng mở cửa
và
tiếng sủa con chó nhỏ ướt át sương đêm trên cánh đồng phía trước
tôi
đi qua tràn ngập tâm hồn mở ra một đầm nước lộng lẫy bầy thiên nga
mang
gương mặt thiếu phụ đã chết bay lên
vọng
tiếng kêu khe khẽ một đêm ân ái đã lâu trong những tối thu
Ngôi
nhà trôi về đâu con đường mòn chìm khuất
tôi
đi qua hoàng hôn tiếng cửa dần dần đóng
bầy
thiên nga thiếp ngủ trên sóng rì rầm
người
thiếu phụ gọi về trong ngày hạ cuối cùng .
Biến
mất cánh đồng trong bóng tối bất tận
Những
ngôi sao dần dần trong dần dần tinh khiết
hơi
ấm bộ lông chó bên bậc cửa, sủa khe khẽ, khe khẽ sủa trong mơ
người
thiếu phụ vẫn thở trong ngôi nhà vô hình
và
cái thai dần lớn bởi giấc mơ tôi.
những con quạ thành phố Karachi
Mang
theo bóng tối của đêm trước trên đôi cánh, bay lên,
Trên
bầu trời thành phố không bóng cây, một ban mai từ cát
Bay
lên và kêu vang, dội vào ám ảnh những cái chết
Những
con quạ ban mai vùng Karachi, những công dân danh dự của thành phố
Một ban mai tháng Mười, chết chóc cận kề, và những
lời cầu nguyện
trong những vòm Thánh đường Trung á bên những con
đường chuyên chở vũ khí
Cửa hiệu thực phẩm, đầu cừu xếp thành một dãy, chân
cừu xếp thành một dãy
Lưỡi rìu sắc chém dọc thân cừu, máu chảy lúc gần
sáng trong lò mổ
vẫn chảy trên những thân cừu đã lột da hiển hiện
trước ban mai.
Những con quạ không ăn thịt xác chết ngủ trên mái
nhà
Karachi, hơi nóng tháng Mười, cái chết cận kề,
thánh đường, lời nguyện cầu, thực phẩm
Bay lên lúc ban mai ,vang dội tiếng kêu, khuất phục
những câm lặng phía dưới
Bay cao về phía chóp Thánh đường bởi sức đẩy của
của nguồn máu nóng vô tận
Đôi cánh đập kiên nhẫn rũ đi bóng tối đêm trước để
vươn về ban mai
Và vượt qua ám ảnh của cái chết từng làm chúng ta
sợ hãi
Chúng trở thành sứ giả tin cậy của sự sống .
người thổi kèn rắn
gửi một nhà thơ
Tựa tường, ngồi ngủ như đã quên thế gian
trên con đường ven biển. Chiếc kèn nằm bên đôi giày rách.
Những gì đã diễn ra khoảng khắc trước đó
giai điệu cây kèn, điệu múa con rắn, sự quyến rũ
của nỗi sợ hãi ?
Không trí tuệ, không pháp thuật, không phải những
đồng xu,
chỉ sự điên rồ chăng? của cả hai ta, không lời nào
để nói.
Không đánh lừa được ai kể cả kẻ đần độn, chỉ đánh
lừa chính mình
Ôi hai ta, những kẻ biết được sự trống rỗng trong
âm nhạc ấy, trong vũ điệu ấy
Cả nỗi hoảng sợ ấy cũng không có thực
Bi kịch đến quá sớm khi ngày chưa tàn
Trong chiếc giỏ nhiều màu không còn con rắn nào
Nhưng không vì thế mà mọi chuyện kết thúc
Vẫn tựa tường ngồi ngủ, hỡi người thổi kèn rắn, du
khách đến rồi đi
Bóng tối phủ lên người tấm vải đen, người vẫn không
thức dậy
Phải chăng chính nọc độc của kẻ trong cuộc đã tìm
cách giải thoát cả hai
khỏi sự trống rỗng, dối lừa từng nhân danh những
điều huyền diệu.
Karachi, tháng 10 năm 2002

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét