Thứ Ba, 5 tháng 12, 2017

TẬP THƠ CÂY ÁNH SÁNG - NGUYỄN QUANG THIỀU (HÀ NỘI ) 42-49


bữa tiệc

Chiếc bàn chỗ này, trên bàn những quả táo
chiếc ghế gần đó, một chiếc áo thõng tay
bức tranh trên tường cạnh tấm mạng nhện
chiếc bình trong góc nhà, những bông hoa ngoài cánh đồng
trứng trong giỏ, gà mái trong lồng
và xoong chảo sáng màu kim khí

Thiếu phụ đến và ngồi trên ghế
lặng lẽ trong dòng ánh sáng phun chảy từ ô cửa
lưng nàng tràn ngập ánh sáng
mặt nàng giấu trong bóng tối
nàng ngắm nhìn những quả táo
đôi môi nàng mím lại chứa đầy bí ẩn

Trứng đập vỡ, lòng đỏ như tròng mắt
gà mái bị cắt tiết, máu chảy trong lời an ủi được hóa kiếp
người đàn ông với dao và thớt khởi xướng bữa tiệc
những đàn ông vừa uống vừa nhai, ngợi ca và nguyền rủa
rượu vang đỏ chảy ngạo mạn trong những cốc
làm bị thương những sơ-mi trắng và khăn trải bàn trắng

Thiếu phụ mang vẻ đẹp thiên thần ngồi giữa đám đông
nàng chính là một vật phẩm trên bộ răng hàm
của đói khát và ô trọc
nhưng ánh sáng bao bọc quanh nàng đã bảo vệ nàng

Ghế không ở cạnh bàn và nhện đen
không nằm trong mạng nhện, nó bò vào bức tranh
những bông hoa bị lùa từ cánh đồng vào chiếc bình
và những quả táo lần lượt biến mất
trong những ống họng tối đen như những đường hầm

Ngoài vườn đang xuân ngập tràn hoa nở
thiếu phụ rời chiếc ghế bước đến ô cửa
hơn tất cả mọi đói khát, hơn tất cả những kẻ đói khát
nàng ngửa mặt uống mê man ánh sáng bầu trời





0h17 phút

1. nhớ con chuột tri kỷ của những đêm hoang tàn và trống rỗng
chạy men theo hè phố lúc một giờ sáng
kẻ lạ mặt dùng ánh mắt thích dòng chữ vô hình lên trán
và tôi trở thành kẻ bị lưu đày trong giấc mộng chính mình

2. đứa trẻ đái ướt sũng tóc tôi rồi bỏ đi
vẽ vào bóng tối một vệt trắng nguệch ngoạc

3. Phấn ngồi bất động dưới bóng của một cái cây ngôn từ
một đám mây những con bướm lấp lánh bay quanh
Như một cậu học sinh trốn lại lớp sau giờ tan học
Phấn đang xoá hết những chữ quen thuộc trên tấm bảng đen
để tìm một từ vựng
Có khả năng làm trống rỗng tất cả

4. Hải Phòng đang chìm. Ôi Hải Phòng…

5. H khóc ở đâu đấy. không làm sao tìm được đôi mắt của H
Như những hạt giống chứa chiếc mầm ánh sáng
Gieo trên cánh đồng mù
Đang tìm cách phá vỡ những cái vỏ

6. Một tiếng gọi từ vùng thẳm sâu không có những cái miệng
Phấn từ từ đứng dậy vươn hai cành cây
Treo đầy những chùm quả tinh khiết

7. Một tấm lưới khổng lồ trôi trên những nóc nhà
Và một con Sơn ca đánh mất giọng nói
rúc sâu trong da thịt chúng ta.









bài ca trong đêm cuối cùng của năm cũ
tặng những đàn bà và đàn ông ở toà nhà số 4, Láng Hạ
Ngọn đồi của khát vọng mọc xuyên qua bóng tối. Đám mây của những ý tưởng
Bay trên những vòm cây thẫm đen đang vọng xuống tiếng xào xạc
Những đàn ông và những đàn bà không ngủ trong chính cơn mơ của họ
Và những bàn tay ấm nóng mở ra những ngón - những tia lửa


Ở ngoài kia, trong đêm mùa đông giá lạnh và những thách thức

Của một kẻ nào đó chứa đầy trong miệng những xảo ngôn
Cùng một đôi mắt giống chiếc ổ khoá hoen gỉ không bao giờ có thể mở
Không bao giờ nhìn thấy con đường của Tự do và Cái đẹp


Hãy bước đến gần hơn, gần hơn nữa hỡi những ngờ vực u tối

Ngươi có nhìn thấy gương mặt đẹp lấp lánh những giọt lệ
Người có nghe thấy giọng nói kiêu hãnh mang theo nỗi đau đớn
Của một đêm cuối cùng này, nơi con đường chạy thẳng tới cánh đồng


Có thể một người đàn ông sẽ lặng lẽ rời bỏ và một người đàn bà

Sẽ khóc trong thất vọng. Nhưng những hạt giống của mùa màng mới
Đã xếp hàng như một đội quân và bước về phía chúng ta
Cùng lời tuyên thệ của Danh dự đang vang lên mạnh hơn cái chết


Không thể không nói: Những đàn bà của chúng ta thật đẹp, đầy ước mơ sinh nở

Không thể không nói: Những đàn ông của chúng ta thật mạnh mẽ, ngập tràn khát vọng sáng tạo
Không thể không nói: Họ có thể bị bão quật tơi bời như lá
Không thể không nói: Họ có thể kết lại như kim cương


Bạn có thấy không, hỡi người đàn ông tôi đã lắng nghe, hỡi người đàn bà tôi từng ngắm nhìn

Một bông hoa mùa xuân với những cánh chỉ mỏng như hơi thở
Đang chầm chậm mở ra lộng lẫy bất chấp sự đè nặng
Của bóng tối mùa đông giá lạnh như một chiếc ách vô lý khổng lồ


Nhưng lúc này một bóng người cúi xuống bên chúng ta phả ấm hơi lửa trong tiếng thì thầm:

- Còn một hạt giống là còn cánh đồng
- Còn một giọt nước là còn dòng sông
- Còn một người có đức tin là cả thế gian được cứu rỗi



Hà Đông, 1h17 sáng, ngày 29 tháng 12 năm 2007




chúc thư

Bay qua bầu trời, cơn mưa
Mộng mị của ngày mồng 6 tháng Bảy
Một thiếu phụ thường bị ngạt thở
Bên ô cửa xa xôi
In mờ bóng một sư tử

Và một ngọn núi
Mọc trên cánh đồng  của những thì thầm đêm trước
Một văn bản được soạn sẵn
Ông hãy đến với em…”

Đấy Chúc thư của ngày 6 tháng Bảy
Không được lưu giữ ở bất cứ bảo tàng nào
Trôi qua thời gian giống một bàn tay ly biệt
Vẫy trong một chiều mưa
Và dời khỏi ô cửa một lâu đài
  
Một bưu tá bí ẩn của số phận
Giao bức Chúc thư
Cho thiếu phụ chuyển tiếp
Trước khi rời ngôi nhà, ông cúi đầu :
Đây là lần cuối cùng Thần  trở lại thế gian”






giọng của H


Thói quen tồi tệ nhất  là  dùng thời quá khứ

Giọng H : em ung thư vú

Buổi tối con mèo hoang đi
căn buồng luôn là một
cái đầu u tối và mộng mị
H mơ khi chết biến thành mèo đi
qua căn buồng ẩm mốc
mùi thuốc lá
và nước chảy trên H

Giọng H : em nghi ngờ thân xác em.
Sao anh không là một con mèo  

Cái ổ trũng rực ấm trên tấm nệm.
Nước chảy mê man dưới H.
Con mèo sốt 42 độ

Giọng H : mai sẽ rời khỏi căn phòng này
Giọng H : ôi , chiếc giường…
Giọng H : phía xa kia…
Giọng H : một bộ phận sinh dục cô độc
Giọng H : đang hồi phục ký ức







một bài tập làm văn

H đang về nhà

Phía trên những vòm lá bất ổn
Treo một bầu trời
Những con chim vừa bay
Vừa xé rách những lông vũ

Và một con khóc
Và một con không đập cánh
Trôi tựa đám mây theo chiều gió
Và một con khác ngủ
Và con bay cuối đàn
Không nói gì

H của một chiều tháng 6
Quá nhiều bệnh viện trong ký ức
Câu chuyện của những cái xác trong nhà xác
Đang tập đánh vần một cái tên

H đang qua ngã tư
Chỉ còn một bước chân cuối cùng
Sẽ sang bên kia đường

Chợt con bay cuối đàn biến mất.

Và không nhìn thấy H.



những chữ buổi trưa ngày 29/08
Gửi một nhà thơ

Đó là những từ vựng mệt mỏi và đổ đốn
Nhưng có một buổi trưa
Tôi phải chung sống
Như chúng ta từng chung sống với ruồi
Và những kẻ hợm hĩnh quen biết

Gã chống lại những con chó đái ở góc phố
Gã chống lại những đồng tiền
Gã chống lại những chính trị gia
Gã chống lại một văn bản khác văn bản gã viết
Gã chống lại khu phố gã ở và uống bia suốt trưa

Đó là những từ vựng quá tồi tệ và hèn nhát
Nhưng có một buổi trưa
Tôi phải chung sống
Như chung sống với thứ nghệ thuật thủ dâm
Trên tờ báo của gã, trên trang web của gã, trên blog của gã

Gã chống lại những cô gái bán dâm mà gã viết thơ tặng
Gã chống lại những người nhiều tiền mà gã bắt tay
Gã chống lại một chiếc xe hơi đi qua mà gã không sở hữu

Nhưng gã lại không bao giờ chống được
Cái lưỡi thô tục và tham lam của gã
Đang cuống cuồng bò trong một cái miệng nhớp nháp






17h 43’

Khi  ngước lên thời gian đã biến mất
Nhưng tên bài thơ vẫn còn
Chẳng ghi lại điều gì trọng đại
Cả một ký ức buồn cũng không
Chỉ cảm giác một quen thuộc trôi nhẹ
Trên chiếc xe đẩy tróc sơn

H không thể nào rút chân ra nổi chiếc giày ám ảnh của mình
Một thói quen kích động H
Chiếc kim giây vừa chém một đường
Làm đứt  buổi chiều này
Và một giọt máu
Từ từ đầy tròn
Như một nụ hoa sắp nở

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...