GỌI HỒN KHI SỐNG
hồi nhỏ em tin
mình có linh hồn
rằng mình nhớ cái gì
linh hồn mình ở đó
xa nhà nhớ ba má
linh hồn mình ở trong ba má
nhớ con mèo mướp
linh hồn mình trong con mèo mướp
nhớ giàn khổ qua nhà dì Sáu
linh hồn mình ở trong khổ qua
linh hồn em đắng
lớn lên gặp và yêu anh
nhớ anh
linh hồn em ở trong anh
trong anh
linh hồn em thành tình nhân
thành vợ
thành má sắp nhỏ
thành mụ sồn sồn
rồi
thành số không
nay ngó vô anh
thấy linh hồn em mất tiêu
bớ hồn đi đâu
về với cái thân sống không hồn này
hồn về được ăn phở
được uống café
sướng muốn chết
sao hổng về ?
có phải anh đã giết linh hồn em
bằng tình yêu
hay hồn em sợ anh
trốn mất tiêu ?
em mần thơ
là để gọi hồn về
nếu hồn về lại với em
em ước hồn thành rắn
để hồn lột xác
cho em
biến thành người đàn bà này
lại biến thành người đàn bà khác
em
sẽ hớp hết hồn thiên hạ
mà thương !
CÁP TREO BÀ NÀ
em rơi ngược lên trời
rơi năm cây số
ớn quá
lên tới đỉnh Bà Nà
mới dám mở mắt
cáp treo dài nhất thế giới
em còn phải rơi xuống đất
bằng cáp treo nghiêng nhất thế giới
đừng ớn
em đang học cách tin tưởng vô sắt thép
như em đã tuyệt đối tin tưởng vô một đống sắt thép
một đống sắt thép trôi trên trời
trôi không có dây cáp
máy bay
anh ơi
đừng để em hồ nghi anh
anh hãy phấn đấu bằng sắt thép
để em tuyệt đối tin tưởng
rằng anh là sợi dây cáp
không đứt
sợi dây cáp vô hình
kéo em lên đỉnh
hạnh phúc
như cáp treo Bà Nà
kìa trái đất
không buộc vô sợi cáp nào
vẫn bay
trái đất chỉ rớt vô lỗ đen
nếu sợi cáp vô hình giữa đôi ta
bị đứt.
Đà Nẳng tháng 8 -2009
DỊ ỨNG SỰ THẬT
con bướm trắng
trong bức thủy mặc
bay ra
đậu trên nhành ô môi
ai trút vàng
lên tranh Levitan ?
chị mơ
thấy mình đang ngủ
trong giấc ngủ
chị lại mơ
thấy mình đang thức
ảo giác ơi
cho chị xin
một đức tin
rằng
ngày nào
chị cũng bay
như con bướm
trong tranh thủy mặc
bay
đến nhà anh
đậu trên
cành
hư ảo
nơi anh
tồn tại
phía bên kia mặt trăng
rằng
những người
yêu nhau
dị ứng
sự thật.
NGUYỄN THỊ ÁNH HUỲNH

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét