TÌNH THƠ VỚI ÁI NỮ SÀI GÒN
Đình Bồng
GV Trường THPT Ba
Đình Hà Nội
CÔ ÁO TRẮNG
Anh
lại có một cô áo trắng
Mắt nàng nhìn trong biếc mùa thu
Mái tóc xoã, bầu vú nàng hưng phấn
Ngủ đi em, nghe bài thơ anh ru!
Đất Sài Gòn mùa xuân đến trong mơ
Có em tôi đi giữa đêm dài thành phố
Em ơi em, những khi trời trở gió
Có thấy bóng anh về thao thức bên em?
Anh nhẹ hôn thầm ở dưới ánh đêm
Em khoả thân mình để hoá thành nữ thánh!
Áo em trắng hay là da em trắng
Có em rồi cuộc sống sẽ vô biên.
Ta mặc cho năm tháng chảy, nghe em!
Chỉ có anh và em, chỉ có trời và đất
Thế giới văn minh, ta không cần gì hết
Em dẫn anh vào buổi hoang muội nguyên sơ.
Đêm Sài Gòn khi ấy sẽ như mơ
Em bọc trong anh, không cần quần áo
Ôi! Nguyệt của em đây, một động sâu huyền ảo
Chứa cả thiên đường và vũ trụ bên trong.
Em đừng hỏi vì sao anh yêu em!
Anh lại có một cô áo trắng
Vào buổi hoàng hôn, hoang vắng cuộc đời
Đôi mắt nàng cả trời thu đẹp lắm
Bầu vú nàng, mùa hoa trái sinh sôi...
Lời bình: Bài “Cô
áo trắng” này không phải tình yêu thuở ban mai? Mà là một bài thơ tình
trong buổi hoàng hôn cuộc đời:
Anh lại có một cô áo trắng
Vào buổi hoàng hôn, hoang vắng cuộc đời
Đôi mắt nàng cả trời thu đẹp lắm
Bầu vú nàng, mùa hoa trái sinh sôi
Tôi không rõ “cô áo trắng” còn là một thiếu nữ hay đã là thiếu phụ? Chỉ biết
rằng: Nhà thơ cảm xúc về người đẹp mà nảy ra tình thơ, chỉ qua một bức ảnh.
Nghe nói, bức ảnh đó cô em mặc một chiếc áo cánh trắng mỏng, bó sát lấy tấm
thân thon thả của một ái nữ Sài Gòn.
Vào mùa xuân muôn hoa đua nở. Nhà thơ thương nhớ người đẹp ở trong mơ:
Đất Sài Gòn mùa xuân đến trong mơ
Có em tôi đi giữa đêm dài thành phố
Em ơi em, những khi trời trở gió
Có thấy bóng anh về thao thức bên em?
Tình thơ chứa chất tình cảm lãng mạn xen lẫn sự ham muốn về thân thể. Khai thác
khá sâu sắc. Tác giả diễn tả về cái thế giới bên trong người đẹp, như cả vũ
trụ:
Đêm Sài Gòn khi ấy sẽ như mơ
Em bọc trong anh, không cần quần áo
Ôi! Nguyệt của em đây, một động sâu huyền ảo
Chứa cả thiên đường và vũ trụ bên trong
Hình ảnh mang màu sắc triết học, làm cho tình thơ trở nên huyền thẳm. Ngôn ngữ
sắc bén, sinh động, tựa lưỡi dao cứa ngọt vào trái tim ta tê tái. Kết hợp với
giọng thơ du dương, uyển chuyển:
Anh
nhẹ hôn thầm ở dưới ánh đêm
Em khoả thân mình, để hoá thành nữ thánh!
Áo em trắng hay là da em trắng
Có em rồi cuộc sống sẽ vô biên
Hay là:
Ta mặc cho năm tháng chảy, nghe em!
Chỉ có anh và em, chỉ có trời và đất
Thế giới văn minh, ta không cần gì hết
Em dẫn anh vào buổi hoang muội nguyên sơ
“Cô áo trắng” là một tình thơ sâu sắc và gợi cảm. Tuy có
nơi, có chỗ tác giả đã sử dụng hình ảnh thân thể, như “bầu vú nàng” hoặc
“nguyệt của em đây”... Nhưng đọc lên thơ không dung tục. Nó chỉ cốt tăng
thêm sự hấp dẫn, đáng yêu và viên mãn hơn.
Nói chung thơ Phạm Ngọc Thái viết theo cảm xúc, tung toả ở nhiều khía cạnh trong cuộc sống. Nhà thơ như thể
bóc cả mình ra cho thơ tuôn trào như suối. Đi hết gam mà đẩy nỗi thơ đến tận
cùng.
(Trích
tập “PNT chân dung nhà thơ lớn thời đại”, 2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét