Con Phạm
Ngọc Bảo (7.3.1992 – 22.7.2019)
CHUYỆN VỀ HAI NGÔI MỘ
CHA CON MAI
SAU
. Con PHẠM NGỌC BẢO
Đột quị 22.7.2019
( tức 20.6 năm Kỷ Hợi )
Gió vi vút ngàn năm thổi vọng
Khói sương chiều quấn quít
bay đưa
Kể rằng: Ngày xửa ngày xưa
Có hai cha con nhà thơ, hồi
còn sống...
*
Trời Hà Nội. Cha hay dắt con
ra Hồ Tây chơi lắm
Vọng bên chùa Trấn Quốc tiếng
nam-mô
Qua bốn mùa, ngày tháng thoi
đưa
Đứa bé lớn khôn rồi trở thành
sinh viên, thạc sỹ.
Hai thế hệ ở trong cùng thế
kỷ
Người cha dần cũng già đi
Con lại đỡ cha, chăm sóc sớm
khuya
Nam mô a di đà Phật!
Nghĩa phụ tử trên dòng sông
nước Việt
Bóng trời Nam in dấu ngày đêm
Mây bay, gió thổi triền miên
Tình cha con mãi thiêng liêng
sống còn.
Bỗng một hôm bão giông, sấm
sét
Cắt người con ra khỏi người
cha
Lá vàng thì vẫn còn kia
Đầu xanh đã bỏ, chia ly trọn
đời.
Nỗi đau uất rụng rời trời,
đất
Vì khóc con, cha ngất nhiều
phen
Hận đời, giận cả địa thiên
Đã sinh thượng đế, sao còn ác
tâm?
Người cha những kêu Quan Âm,
Phật Tổ
Giúp một tay nâng đỡ sinh
linh
Dù không cứu được đứa con
Thì xin Người đón về trên
niết-bàn!
Người cha thề ra tay hay
bút
Viết đoản thiên tuyệt tác lưu
danh
Con mình vào với sử xanh
Bao giờ non nước tan tành mới
tan.
Một đời đã dọc ngang thi phú
Hẹn về bên Hàn Mặc Tử, Nguyễn
Du
Miếu thờ tôi ở thiên thu
Mong hậu thế cho con thơ cùng
vào.
Vài lời trăng trối trời cao
Nay xin để lại rồi chào, tôi
đi…
Xác người cũng chẳng còn chi
Gió đưa đôi mộ vu vi vọng hồn
"Tình cha như núi Thái
Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn
chảy ra"...
NGHE TIN EM SỐT
Nghe tin em sốt, anh thương quá!
Không thể về thang thuốc, chăm em
Chốn xa vời... ngồi, đứng chẳng yên
Niềm yêu dấu, anh gửi nhờ mây gió.
Có trời đất soi tỏ lòng anh đó!
Chữ chung tình, khắc dạ nào phai
Phải xa em biền biệt tháng năm dài
Bước chân giang hồ, đâu ngừng nhung nhớ.
Nơi thành phố phồn hoa, ồn ã
Tâm hồn vẫn buồn bã, đìu hiu
Chả khi nào nguôi nghĩ tới em yêu
Thăm thẳm lòng anh, soi cùng tới đáy.
Đường chủ nghĩa dù sâu xa biết mấy
Max hay Tư Bản cũng hư không
Nếu trên đời này chẳng có em
Để cánh chim anh, nước non vùng vẫy.
Rồi anh sẽ về bên em mãi mãi
Cùng nhau hạnh phúc, giữa sao trăng
Sống với tình trọn đến trăm năm
Khi ốm đau, cưng không còn lẻ bóng.
Tin em sốt, làm tim anh tê cóng ...
NGƯỜI CON GÁI SÔNG XƯA
Nhớ lại thời
chinh chiến qua làng
Sông Hồng chảy muôn năm vẫn đỏ
Bãi ngô non xanh gió chân mây
Người con gái anh gặp thời chinh chiến
Cái buổi qua làng lâu bấy đến nay.
Một làng bé quanh con nước lớn
Với quê hương thầm dịu thuở chiến tranh
Lòng thôn nữ như vầng trăng tỏa sáng
Lại trở về man mác trái tim anh.
Làng em lũy tre xanh bất tử!
Mới gặp một đêm mà đã thấy thương thương...
Bóng nhìn anh mắt theo giờ còn biếc
Như phù sa cứ bồi mãi khôn cùng
Lá tre rụng bao mùa trôi dĩ vãng
Và quê em, đời sống có nâng cao?
Người năm ấy, em ơi! Giờ tóc trắng
Đang bồi hồi thao thiết giữa trăng sao
Người con gái sông xưa, ơi có biết!
Một thời trai bão táp cuộc hành quân
Đêm thành phố nhớ em buồn da diết
Em bây giờ, có hạnh phúc không em?
THẾ
GIỚI NÀNG
Những giờ khắc êm đềm trăng sáng
Trong bài ca nàng hát mãi không thôi
Đêm buông xuống sao trời toả rạng
Ánh mắt xôn xao, thân tuyết nàng trôi...
Ôi, thăm thẳm không gian vô tận
Sóng hồ chao dòng nước lặng lờ
Xin dừng lại những tháng năm bất tận
Cát bụi cũng hoá băng trong đôi mắt nàng mơ.
Khi nàng diễn đôi bầu trắng tinh mặt nguyệt
Tội ác cũng run lên, bóng tối hết yêu ma
Dường như cả đất trời chấp chới
Để hồi sinh một thế giới thật lạ xa.
Những giây phút sống bên nàng bất tử!
Hồn trôi trong vũng nguyệt đẫm sao sa
Ta tưởng tượng nàng đẩy lùi toàn thế giới
Khi giữa ngân hà nàng cởi váy nàng ra...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét