CHÙM
THƠ CHỌN 5
NGHĨ
VỀ HÀ NỘI
Hà Nội cứ suốt đời nghe lá rụng
Những ngọn đèn, ô cửa mùa đông
Trái sấu nhỏ bàng hoàng như kỉ niệm
Nước hồ xanh rêu bám kín Tháp Rùa.
Hà Nội cứ rầm rì trang tình tự
Của những đôi trai gái bên bờ
Tà áo trắng em bay, một thời thiếu nữ
Theo anh hoài tới tận lúc già nua
Hà Nội mới mà như là cổ tích
Phía nhà ga đoàn tầu đến rồi đi
Những giọng nói lẫn vào lời gió thổi
Ai trở về, và ai sắp chia ly?
Đêm tóc trắng lại nghĩ về Hà Nội
Nằm thở dài, nhớ quá! Bóng em xưa…
HÀNG CÂY LÁ ĐỔ
Thế là hết! Em đi, chôn chiều vào gió
Ta lang thang qua lá đổ hàng cây…
Bản tình xưa em hát ở đây
Nơi ngày nay, xác các con thiên nga đã chết
Ôi, hàng cây! Cùng ta... bao đêm từng tha thiết
Những nụ hôn và tấm thân bất hủ của em
Giờ ta sống trong hoang tàn sụp lở
Bên những chiếc bóng của đàn thiên nga
Thời gian phôi pha - Tóc ta hoá đá
Gió cũng làm lau ngàn năm ru rất khẽ!
Xin rụng một bông buồn
lắt
lay
GIÓ
SẼ MANG TÌNH TA BAY MUÔN PHƯƠNG
Tặng Đỗ Thị Ánh Tuyết
Anh hôn em, hôn mãi chẳng
muốn thôi
Em lại muốn gửi tình theo cơn
gió
Gió mang tình đi muôn phương:
Em bảo thế!
Người đàn bà đẹp như bông hoa
tươi.
Có một buổi cùng anh giữa đất
trời
Em lại hỏi: Em phải nằm bên
nào, anh nhỉ?
Ở bên trái thì thuận hơn, anh
ạ!
Ôi, em của tôi - Thật đáng
yêu, cưng ơi!
Tình yêu em tựa thiên thai
buổi sớm
Tâm hồn hương ngát nhụy hoa
thơm
Anh đã qua sắp hết đời trần
thế
Bỗng cháy rực trời... tuổi
hoàng hôn...
Người đàn bà, nếu ta thiếu em
Như trời kia thiếu vòm xanh
để sống
Em mới hoàn mỹ lòng khát vọng
Anh mang về đưa lên tận cung
trăng
Một mai kia trong thế giới
vĩnh hằng
Có em bên. Nàng tiên sa hạ
giới...
Kiếp vô thường là nơi ta tạm
gửi
Nhớ giữ chặt anh mà theo tới
chân mây
Có Đức Phật Như Lai với Bồ
Tát đón mời...
Ta sẽ có chỗ ngồi trên Đất
Thánh
Hậu thế tưởng niệm ta. Đời
ngưỡng vọng.
Đặt lên mồ em những đóa hoa thơm.
Là người tình chung thủy của
thi nhân
Đốt ngọn lửa yêu trong tim
anh. Buổi chiều tà lạnh giá.
Anh đền cho em cả biển tình
anh đó!
Cùng trời xanh để em sống
muôn năm
Có thể một ngày !? Trên sông
nước Tiền Giang
Gò Công quê em, đời xây đài
kỷ niệm
Với bóng em bên anh, nụ cười
trìu mến
Một tấm hình đẹp nhất giữa
quê hương
Gió sẽ mang tình ta bay muôn
phương…
CÓ MỘT KHOẢNG TRỜI
Có một khoảng trời để thương, để nhớ
Là khoảng trời ở đó có em
Những bóng cây in trên đường phố thân quen
Đêm đêm chiếc lá nhớ lại bay về, xào xạc
Có một khoảng trời không ai thấy được
Dẫu đêm nào chớp cũng loè lên
Có ánh chớp không kéo theo tiếng sét
Mà rung ngân, rung ngân… trong tim!
Khoảng trời gió thổi xót đêm
Hoá sắc cầu vồng nối hai miền thương nhớ
Cây tình yêu lớn theo cấp số
Ngược trời về cho ta gần ta
Cái khoảng trời khi anh và em đã cách xa
(xa thật đấy mà cũng gần thật đấy)
Trong đau đớn anh hoá bờ cát cháy
Thổi
về phương em giữa chiều gió nổi
Hạt vô tư còn lại… những tàn tro…
NHÌN TRĂNG NHỚ EM
Nhìn mảnh trăng trời lại nhớ
em
Trăng trôi miên man khi mờ,
khi tỏ
Chúng mình đến với nhau,
không còn thơ bé
Nhưng lòng tha thiết yêu
thương.
Trăng giữa tháng khuyết dần, tình
cứ tràn dâng
Cả tới khi không còn trăng
nữa
Thì em vẫn bên vành vạnh
tỏ...
Đưa anh vào giấc mộng ru đêm.
Để cùng nhau say cảnh thần
tiên
Cho quên hết biển đời ngang
trái
Cuộc sống mưu sinh với bao
mệt mỏi
Chân trời sẽ lụi tàn, nếu
chẳng có tình em.
Ôi, mảnh trăng nhỏ bé giữa
mênh mang
Vẫn soi ngập cõi không gian
vô tận
Sâu tận cùng trái tim anh
hưng phấn
Đêm nằm thao thức vấn vương
Trăng không còn. Em vẫn hiện
lên...
Dìu anh qua phong ba, bão táp
Trong giấc ngủ chập chờn đêm
bất diệt!
Anh bay về ôm lấy trăng em
Cả nhân thế này, chỉ một
"mảnh trăng con"...
Sống mãi muôn đời dù thay bao
chủ nghĩa
Thức nhớ em hoài, trăng khuất
không biết nữa
Nhìn khắp thiên hà càng da
diết yêu thêm...
BÀI CA XỨ SỞ
Con tàu vô tư cứ chạy
Qua cánh đồng nước Đức, những hàng cây
Có một con tàu cũng đang chạy trong tôi
Tiếng nghiến rít trên đường ray máu rỏ !
Tôi muốn viết bài ca xứ sở
Không kêu than mà hát giữa lòng đau
Quê hương tôi yêu ! Tổ quốc tôi yêu !
Đất có nghèo đâu, sông núi có nghèo đâu ?
Nền văn hiến cũng ngàn năm phong nhụy
Đến hoa lá bốn mùa mưa gió
Biển xanh trời... cá đầy khơi...
Tính mẹ cần cù từ buổi mới xa nôi
Khi chống gậy còn lựa từng bông thóc lép
Cha đánh giặc về lại bền tay cầy cuốc
Nắng xém ruộng chiêm, lúa xanh đồng
Em gái mười năm chung thuỷ chờ chồng
Bông hoa tặng ai hương xa vậy ?
Cái cửa sổ ngỏ cô nhà hàng phố
"Mà hương thầm thơm mãi bước người đi"… (*)
Con tàu tôi vẫn chạy lắc lư
Dẫy phố tôi lớn lên, còn nhỏ nghèo lắm bụi
Ngôi chùa cổ mái cong, vườn đầy cỏ dại
Bức tường ngăn nay đã xanh rêu
Bóng mẹ còng một đời còng mãi
Thân cò khuya tần tảo những đêm đêm
Mẹ trở về, mẹ trở về… trong nỗi cô đơn
Thắp nén nhang chồng
Lấy nước mắt xoa lòng già héo.
Em ở lại với con ở lại
Anh ra đi tấm áo bát cơm
Đau xé ruột vẫn đành rời đất !
Tôi đi giữa quê người
Những thành phố đèn nê-ông chói mắt
Nhớ quê nhà dãi nắng, dầm sương
Giàu đất, giàu người, giàu bể, giàu non
Người ơi người ! Tình thương đừng vợi cạn…
Viết trên chuyến tầu lên Berlin
29.12.1988
(*) Thơ của Phan Thị Thanh Nhàn
ĐÊM
NAY TRỜI LẠI KHÔNG MƯA
Trời không mưa, áo em đâu có
ướt
Chỉ ướt lòng em, cô gái nhỏ
của anh
Em ngả vào anh mà hình như có
khóc?
Tiếng con tim thật rõ bên
mình.
Mùa thu đã qua, ta nghe lá
rụng
Buổi cuối cùng em đến để chia
tay
Ngày mai em lấy chồng, phải
xa vĩnh viễn
Chẳng sao mà, trời có mưa
đâu, em ơi!
Kìa không mưa mà áo anh lại ướt
Mùa thu đi. Sao nắm mãi bàn tay…
Ai nói tình gió mây sẽ quên trong chốc lát
Bao năm trời… hồn anh vẫn mưa bay?
Tại đêm đó không mưa hay bởi vì anh nhớ
Phố vắng em buốt giá cả canh dài
Em dại lắm, lấy chồng làm chi vội?
Đưa em sang sông rồi, lòng mới biết đã yêu ai!
Cứ tưởng buổi cuối cùng em đến, đã chia tay…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét