CHÙM THƠ CHỌN 6
CỬA QUÁN
Bà chủ quán bước lên xe mô-đéc
Đeo kính gọng vàng
Những cô gái ngồi ở lan can
Mặc toàn váy ngắn
Mùa thu rơi
sau
kính…
Anh thi sĩ hoá thằng gù
Nhà thờ
Đức Bà
Pa Ri!
KÍ ỨC MÙA THU
Mùa thu khuấy lên bao kí ức
Xác thời gian trôi trên tóc em
Em đi trong trăng… mùa thu thổi gió…
Lá vàng rơi mênh mông
Em đi qua mùa thu không gian
Trăng rãi đồi con gái
Nhớ đến lâu cái hương con gái
Nó thơm say và rất nhẹ nhàng
Đường dạo ấy trên đồi trăng sáng
Đêm chia tay em dúi cả vào anh
Để bóng lạc suốt đêm ngoài phố
Mây lãng phiêu mãi không về…
Giờ đây chắc trên đồi thông đó
Gió vu vi và trăng vu vơ
Em đi trong trăng, mùa thu thổi gió
Mùa thu lang thang chẳng bến bờ.
TRƯỚC NÚI MỸ NHÂN (2)
Em nằm trong tiếng sóng vỗ bao la
Làm núi đợi! Lặng im cùng năm tháng
Tình yêu ấy hoá tượng thần trong trắng
Khi thế giới ta thay đổi đủ sắc màu
Bóng em nằm vời vợi cao siêu
Chối bỏ hư danh và không tính toán
Thiên thai ấy - Cuộc sống xô bồ này
Đâu là lẽ sống?
Máu trong người với đá, thứ nào hơn?
Em là cái đích cuối cùng, ta hướng đến triệu năm
Triệu năm nữa chắc chỉ là ảo ảnh
Tình yêu văn minh: Gia tốc hợp, gia tốc tan
Đỉnh núi Mỹ Nhân ơi!
Ta quấn lên đầu nàng thêm một vành khăn trắng…
Ta từng yêu em ta cả tâm hồn bão loạn
Để cuối cùng thân số vẫn cô đơn!
Ta từng say bằng thứ rượu whisky choáng váng
Tỉnh lại rồi xin quì gối trước sơ nguyên
Ta đã yêu em cả trong phản bội
Với tình yêu không thể gì đánh đổi
Vì trần đời là thế, nàng ơi!
Chỉ có mỗi trái tim
Vừa hoá đá cho thơ. Ta vừa phải làm Người!
THIẾU NỮ ĐI
TRONG CHIỀU MÂY
Hoàng hôn buông tím đổ mặt hồ
Gương nước xôn xao với nhà thơ
Lá bay xào xạc khua vọng gió
Một cõi lòng ai tận bến mơ
Em đi bảng lảng bên Hồ Tây
Đôi mắt huyền trong gió heo may
Dáng em mềm mại như nhành liễu
Cô gái chiều mây khuất đám cây
Tiếng mõ chùa buông nơi ngả vắng
Thiếu nữ nghe mà vẫn lặng thinh
Để cả lòng ai thầm vương vấn
Nào phải mình anh bước cô đơn?
Ôi, Hồ Tây! Chiều mây sương buông
Thiếu nữ đi rồi, trời khóc không?
Thơ anh từng giọt tan trong nước
Hồn trôi vào gió, tới nơi em…
TIẾNG ẾCH (*)
Tối đó, tôi nhớ tới ông hoàng tử thi ca Xuân
Diệu:
Với những vần thơ tình một thời, còn
sống mãi
trong nền văn học nước
nhà.
*
Đêm nghe tiếng ếch vọng đền sang
Mấy đám mây đàn bay lang thang
Nguyệt cũng cười tình đi tứ xứ
Sân nhà có kẻ đứng trông trăng
Đêm nghe ếch trầm trầm hồ nước
Buồn như con trống cô đơn
Tóc ai vương trong gió êm đềm
Tình năm ấy, em về quyến luyến…
Cái tiếng ếch kêu hoang mà yêu mến
Để cuộc đời đang sến bỗng xôn xao
Với đôi hồn ong bướm nghiêng chao
Hoá mây trắng trôi mãi vào vô định
Em đã đi! Rất xa, không thể nào cứu vãn
Anh nhặt lên đôi mảnh vỡ, hoang tàn
Cái tiếng ếch lẫn vùi vào bụi cát
Giọt thơ lòng
Anh xoã tóc
Áp môi hôn...
……
(*) Đêm
mưa gió. Cái tiếng ếch vọng sang từ đền Quán Thánh, bên kia Hồ Tây… nghe thật
não nùng. Trên đầu bóng nguyệt trôi nhàn nhạt. Đêm hoang xơ. Em lại về với tôi:
Mái tóc em bay, tình em quyến luyến… giữa một đống tro tàn, đổ nát cuộc đời.
Hồn mây trắng tôi trôi mãi vào nơi vô định.
TÌNH THƠ GẶP LẠI Ở TÂY HỒ
Em trút lá hay hoa rụng cánh
Nước hồ xanh ngắt cả mùa đông
Hỡi người con gái thời xa vắng
Sớm mai này, anh gặp lại em
Cái tuổi học trò ngủ quên vào gió cát
Sáng Tây Hồ đánh thức lại trong nhau
Anh xin được đưa em về bến hát
Phơ phơ mây đã bám hai đầu
Nếu có thể anh sẵn sàng đánh đổi
Cả cuộc đời để lấy lại em
Em vẫn trẻ như hồi thơ dại
Vô tư nhè nhẹ tựa vầng trăng
Anh vẫn ngủ giữa lòng em, em biết đấy !
Tháng năm qua, một cuộc chiến chinh dài
Bao dĩ vãng xanh thềm rêu gió thổi
Lửa bỏng chân trời xé nát cuộc đời trai
Anh đã đi những miền quê xứ sở
Gặp những con người và những yêu thương
Tình trong trắng trong lòng không xoá nổi
Bụi thời gian rơi rã xuống tâm hồn
Xin giữ lại xinh tươi thời con gái
Tạo hoá cho mình để mà yêu !
Gặp nhau vẫn biết rồi xa mãi
Xa bao nhiêu càng nhớ bấy nhiêu
Xin giữ lại dấu hoen, trên làn môi nước mắt
Vòm ngực đàn bà lắm lúc có xanh xao
Những kỉ niệm như thu về, lá trút
Ta hôn nhau mưa đẫm trắng hai đầu
Anh lặng lẽ hớp lấy từng sợi nắng
Giọt mưa tuôn hay lệ em rơi ?
Tình em thắm hay lòng em rã cánh
Hồ xanh ơi, ướt hết cả đông rồi !
Ba mươi năm… thời gian trôi qua trôi...
Anh quì xuống giơ hai tay đón lấy
Những cái lá: lá xanh, lá vàng
Những cái lá như mầu hoa lửa cháy
Của một đời người con gái đã tàn phai
TRONG BÓNG CÂY NGỦ ĐÊM
Anh thức dậy khi bóng cây còn ngủ
Lòng đơn côi chợt nhớ về em
Những nhà ga như có ai mở cửa
Con tầu chuyển bánh…một mình anh !
Quán cô quạnh... suốt đời nghe gió hú
Trăng chết đuối rồi... trắng dại... đang trôi...
Mây lang thang dưới chân trời bão tố
Thành phố chìm trong đêm xa xôi
Em trở lại mong manh như huyền thoại
Vuốt ve trái tim đau nhói của anh
Nghe xáo động âm vang thành phố
Bằng hồi chuông nơi Thánh-đường-trắng-trinh
Trong bóng cây ngủ đêm
Có một loài hoa không ngủ
”Loài hoa yêu” xếp đầy cánh hoa đau
Hương đã theo anh và con tầu chuyển bánh
Đến vô cùng mà chẳng biết đi đâu ?
Anh khốn khổ cầm tù con tim khốn khổ
Nó muốn bay đi, được âu yếm như xưa
Tiếng quả lắc đồng hồ ném thời gian ra gò gió
Rồi hát ca trên các bãi vô vi
Trong bóng cây ngủ đêm...
Nghe cả sinh sôi cùng tàn rữa
Bướm mộng mơ về đậu mắt môi em
Những ô cửa bật tung, tiếng còi vẫn rú
Và con tầu chuyển bánh đến xa xăm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét