CHÙM THƠ CHỌN 8
ĐÊM THIẾU NỮ
Tiếng ếch chùa động vỡ “đêm thiếu
nữ“
Mây từng đàn trôi nổi phận thiên nhiên
Ta khỏa lòng ta đằm sương gió
Sau chuyện tiền nong với áo cơm.
Ôi, thân thiết chặng đời gió
bụi
Những tháng năm đá, sỏi... đến cùng em
Em đã nuôi ta bằng nhị hoa, phấn dại
Một chặng đời sôi nổi giống bướm ong
Làn tóc ướt, môi thơm chùm ớt
ngọt
Nhớ thương nhau nhưng chẳng thể đi tìm
Mặt nguyệt đêm này nhòe sương bạc
Anh một mình ngồi hát ru em
MÙA THU VỚI NÀNG THƠ
Anh nằm xuống dưới chân em thiếp ngủ
Ngọn cỏ thầm hứng gió mùa thu
Vái ma quỉ, nàng thơ thần diệu quá !
Ta đã yêu em suốt cuộc đời mơ...
Kia, lá vàng rơi xuống đầu ta đã thẫm
Và mặt trăng và bão tố tơi bời
Ta là bóng cả bình minh cùng bóng tối
Sống giữa đời hồn vẫn chơi vơi
Em tai quái mà dị phàm quá đỗi
Giết chồng như giết đười ươi
Chôn xác tình nhân như rận rệp bấu trên người
Các nhà thơ đừng mạo muội
Biết riêng ai, sẽ đến lượt mỗi người ?
Anh là chàng thi sĩ ru em
Khi ôm ấp, khi vui cùng trăng gió
Mùa thu ơi, lòng ta da diết quá !
Văng vẳng bên chùa tiếng
chuông ngân...
NGƯỜI ĐÀN BÀ
CHỨA LINH
HỒN THÁNH LINH
Người đàn bà, anh mãi mãi không quên
Nàng đã lẫn vào trong cát bụi
Sống nổi trôi hay đang những ngày cảm khoái
Có bồi hồi nhớ lại quãng tình qua ?
Anh đã yêu từ ánh mắt như sao sa
Cả vòm ngực tiên trắng mềm, nóng hổi
Em mở rộng động trinh, để anh vào tận sâu trong hứng khởi
Lúc sướng vui em đã uốn mình...
Ôi, tạo hoá ! Sinh ra cái của em, để gieo hoa cho thế thái nhân tình
Vĩ đại và vô biên
Anh trải thơ lên đời, viết về tình yêu - cuộc sống…
Trái tim em chứa linh hồn thánh linh
Trấn át ác quỉ bạo tàn !
Anh khắc hình hài em trong vũ trụ
Biểu tượng lớn lao của chúng sinh
Sự tồn tại muôn đời. Vần xoay thế giới.
Cả chiến tranh và trong cả hoà bình
CÂY THẦM TIẾC BÓNG
Nàng đi mãi mà không trở lại
Gió bên đường kéo liễu, hát trong mưa
Và mặt nước bi bô lời than thở
Chiều buông rèm, tàn tạ nắng buồn mơ
Anh ngắm liễu bên hồ, càng nhớ bóng
Ai ru mình trong trăng sáng, nép vào anh
Làn da trắng, vòm ngực nàng hưng phấn
Tan tành rồi ! Ôi, mộng thuở ái ân...
Người đàn bà ra đi, không trở lại
Để cây thầm tiếc bóng hoá bơ vơ
Và gió nữa cũng giông cuồng, rồ dại
Hồn thi nhân tan tác giữa hư vô
Đôi mắt đẹp nàng dịu dàng đong trời biếc
Thân hoa thơm mà lại ủ bão dông
Anh tê dại cõi hồn hoang biền biệt
Bao sầu tư vương vấn các nẻo đường
Người đàn bà ra đi không trở lại
Bãi cuộc đời cát bụi, gió mưa
Hoa sẽ úa, nhị sẽ tàn và lụi
Một đời trôi theo năm tháng xô bồ...
CHO EM GỌI TIẾNG “CHỒNG” LẦN CUỐI
- “Cho em gọi tiếng chồng lần cuối”…
Nghe em nói lòng anh buốt
nhói
Giọng nói dịu hiền, giọng nói
yêu thương
Người thôn nữ xa phương
Anh đã yêu em bằng cả trái
tim
Những muốn đưa em tới chân
trời vĩnh tuyệt !
Vẫn biết đời em có nhiều
ngang khuất
Chưa thể nào gột rửa hết để
theo anh.
Anh gọi em VỢ ÚT thân thương
Em gọi anh là CHỒNG trìu mến
Tình ta dẫu bao la như sóng
biển
Vẫn êm đềm sâu thẳm đáy đại
dương
Tối tối về anh ân ái bên em
Em vẫn chiều chồng với bao
niềm cảm xúc
Và cùng nhau những tháng ngày
hạnh phúc
Thế giới tưởng chừng chỉ có
hai ta
Thôi, về đây em ! Anh không
thể chia xa
Sẽ bất chấp mọi điều ngang
trái
Để em gọi tiếng “chồng” mãi
mãi
Anh ngọt ngào trong tiếng
“vợ” thương thương
Ta lại ôm em vào lòng
- Người thôn nữ quê hương !
ĐÊM THU TRẮNG
Đêm thu trắng… người đi trong sương trắng
Quán bên hồ em gái đến loạn trăng
Ánh mắt em ươm chùm hoa cúc thơm
Đôi môi ướp các nụ hôn, còn thắm đỏ
Những cám dỗ vỡ oà ra thân thể
Để cả gió xô làn mây ngổn ngang
Dưới làn da mịn mát tơ giăng
Những nơ-ron tình yêu, dòng điện cháy
Và như thể chúng rùng rùng chuyển động
Mang cả đàn bướm cái bay ra…
Lậy trời đất ! Cám ơn tạo hoá !
Giọt ái tình không đặt chỗ nghiêm trang
Người đã sinh ra những lòng tham
Giữa thiên nhiên trinh bạch.
Đêm thu không lá vàng
Quán bên hồ anh muốn cấu trái cấm em...
CHIỀU
PHỐ GIÓ VÀ
MỐI TÌNH
LÔNG NGỖNG TRẮNG
Một chiều nắng đỏ
Gió đi dưới các hàng cây
Biết bao nàng thiếu nữ qua đây
Giờ này người con gái xưa, có về trên phố cũ ?
Chiều phố gió, trái tim ta náo động !
Ôi hôn hoàng, run khe khẽ hồn ta
Những cành lá đánh đu lẩy bẩy
Trời đã xin cưới đâu mà nắng vội lên xe hoa ?
Chiều phố gió như thể rừng thu động
Lá thì bay, còn mây đám thì tan
Liễu xác xơ như buổi tối tân hôn
Níu giữ cảnh hoang tàn diễm tuyệt
Em chìm đắm nẻo nào cuộc sống
Để trái tim anh vỡ vụn, biến tan
Những mảnh tình bay tứ tung, theo dòng-lông-ngỗng-trắng
Nàng Mỵ Châu năm xưa đã rắc hộ trên đường
Tình tan vỡ anh cạn ly cuộc sống!
Gạn cả sướng vui lẫn với khổ đau
Con tim hát tháng năm luyện thành trai ngọc
Sáng long lanh trong biển sóng gầm gào.
Chiều phố gió tan dần, bóng xế
Các nàng thiếu nữ cũng đi xa
Trong số đó, liệu có ai đã mang theo lông-ngỗng-trắng
Để cho tình được hát ngọc chia ly ?
NHỚ VỀ CÔ GIÁO CŨ
Kính tặng cô
giáo chủ nhiệm
Đinh Thị Kim Thanh
Xóm chiến tranh. Thời thơ sơ tán học
Lớp cũng là một mái nhà gianh
Sân trăng sáng như lòng cô đằm thắm
Soi vào em bao nỗi ân tình
Nhớ thuở ấy em còn trẻ quá!
Tuổi hồn nhiên qua trang vở học trò
Như người mẹ hiền từ cô dìu dắt
Ở cái làng Cầu Ấu (*) đã xa xưa
Sông bến đưa đò, cô chèo giữa nắng mưa
Lớp lớp quá giang, chúng em đi biền biệt
Có những phút quay lặng nhìn, lòng thổn thức
Kỷ niệm về như bày sáo lang thang
Gió vẫn đang reo trên đồi thông Mỏ Thổ (*)
Sông Máng (*) trong xanh, nước chảy qua cầu
Năm mươi năm trôi… tóc cô đã bạc
Tóc em giờ bóng hạc cũng vờn nhau
Biết tin cô, thôi không còn lên lớp nữa
Đánh tan giặc về, em làm một nhà thơ
Sương trên mái tóc cô, rơi xuống đầu em hoá lệ
Và đời người, cô ạ! Ngỡ cơn mơ...
2016
(*) Những địa danh ở Bắc Giang - Thời còn chiến tranh phá hoại bởi không quân
Mỹ, chúng tôi đã đến sơ tán để học.
VIẾT CHO BUỔI HOÀNG HÔN
Tặng Huyền Băng
Đừng buồn nhé, đời người tuy khoảnh khắc
Vụt như câu bay bóng lạc giữa trời
Em có nghe tiếng bên bờ biển ấy
Trong mãi hồn ta thăm thẳm trùng khơi
Em nhìn lên hoàng hôn với một làn mây trắng
Dưới bãi bờ trai gái vẫn sinh sôi
Và khát vọng đâu đã phải là tắt ngấm?
Ta lại ru ta trong biển lớn cuộc đời!
Buổi hoàng hôn em ơi, rất đẹp!
Có nắng vàng rạng rỡ ánh pha lê
Có thế giới, vũ trụ quay quanh mộng
Dưới những hàng cây xanh mình lặng lẽ đi...
Cánh nhạn đã về dẫu đà xa vắng
Mùa xuân kia mây cũng nhởn nhơ bay
Em không phải gối đầu bên rêu, mà là lên hoa thắm
Của buổi hoàng hôn hương nhụy ngọt ngào say.
Ôi hoàng hôn, hoàng hôn, hồn ta làm lốc xoáy
Tình ru trong nhung êm, như dòng suối dạt dào
Ta sẽ nói với nhau những lời nhỏ bé
Còn cuộc đời nhờ lịch sử ta trao!
Em có nghe, có nghe, tiếng đôi bờ vang động
Anh thầm thì gọi vọng giữa trăng sao
NHỚ
EM ĐÊM NOEL
Trái tim anh mưa tạnh, sóng lặng rồi!
Dẫu nhớ nhung lòng chỉ hơi man mác
Em ngủ bên chồng, chắc cũng đã yên bề ngon giấc?
Tình chúng mình chấm hết, thế là xong
Những đêm yêu thành cổ tích, phải không em?
Ôi! Những đêm không chiếu, không màn bên trăng gió
Đời thiếu nữ em trôi hoá câu vọng cổ
Anh cũng chỉ ru anh trong bóng nhạt khuya về
Nhớ ngày nào anh vẫn đón em đi
Tối phố, trời sao... tình yêu tuổi trẻ!
Ta trút cho nhau cả trời lẫn bể
Tháng năm qua tất cả ngỡ chiêm bao....
Đêm noel đó em! Trai gái vẫn rủ nhau
Chỉ có hai ta hai trời cách biệt
VẦNG TRĂNG CHE KHUẤT
Gió đưa mây bay qua vầng trăng
Che khuất khoảng trời sáng tỏ
Đời cũng thế, biết bao điều nhảm nhí
Thường lấp đi mặt nguyệt đêm rằm.
Qua song cửa bóng đa lồng mái phủ
Ngôi chùa con bên phố cầu kinh
Ôi, vầng trăng như khuôn mặt nữ sinh
Cứ mơn trớn xoè tấm thân ngà ngọc.
Đêm nay nữa, anh giật mình thức giấc
Chẳng hững hờ nhưng biết làm sao?
Chuyện áo cơm đành đổi cả trăng sao
Cứ lỗi hẹn tháng năm dài vẫn bỏ.
Gió vẫn đưa mây qua vầng trăng tỏ
Thảo đôi dòng cho đỡ tiếc, nguyệt ơi!
Ngày mai rồi sẽ đến một ngày thôi
Mái đầu anh cũng trắng như trăng vậy.
Và có thể dưới nấm mồ đầy cỏ dại
Mới thanh nhàn hưởng trọn ánh trăng soi.
TRĂNG DẠT TRONG MÂY
Trăng dạt trong mây
Em trôi vào cuộc sống
Bỏ lại những bến bờ khát vọng lùi xa
Và những đêm thiếu nữ bên hồ
Anh không hỏi gió có buồn
Lá có buồn
Một chiều nào đó có hư không
Nỗi buồn sâu xa cuộc sống
Em bỏ lại trong lòng anh khoảng trống
Như thi ca! Tan vỡ mặt trời!
Trông theo em bờ-bãi-con-người
Ai sẽ nhặt lá rơi như những chiều thu ấy?
Biển vẫn nuối ngàn năm quanh Trống Mái
Sắc ti-gôn ai từng hát thay ta
Em đi, biết bao giờ trở lại?
Gió hồn anh thổi mãi tháng ngày qua
Trăng đêm nay lung lay trên thành phố
Có một người đã nhớ người xưa
Có một chàng thi sĩ ngắm bơ vơ
Chuyện lạ cõi đời: đàn bà xưa nay là bất tử!
HAI KẺ ĐỜI QUẤN QUÍT
không có em, anh vẫn yêu tha
thiết
Chỉ trời xanh là biết mối
tình ta
Vì đường đời đã phải chia xa
Dẫu trái tim hai đứa cùng đau
nhói
Trời Tây Hồ nắng vờn trong
gió mới
Như anh-em ngày ấy, quấn bên
nhau
Bóng trúc xinh soi dòng nước
xanh màu
Cứ tưởng sẽ đời đời và mãn
kiếp
Em vật vã đêm ngày, anh vẫn
biết
Những thương em, chỉ biết
ngóng trời xa
Ca lên em ! Cõi trần có phong
ba
Tình yêu sẽ dẫn ta vào bất tử
!
Em xinh đẹp, đất trời còn
quyến rũ
Gái má hồng, tạo hóa phải
ghen
Anh bôn ba nửa trái đất, cũng
yếu mềm
Nặng lời thề với em ghi tấc
dạ
Miền sông nước: Ôi, mênh mang
trắng xóa
Có em tôi ở đó, đứng chờ mong
Ta chia tay bởi duyên phận
không thành
Anh ra đi ngày đêm thường
trăn trở
Chưa kịp đến đón em làm vợ
Đã bạc đầu. Nuốt dòng lệ em
đau...
Một mai kia... nơi thế giới
không màu...
Anh sẽ đợi em về, nằm bên
cạnh
Hai ngôi mộ trong hương tàn,
khói lạnh
Của hai kẻ đời quấn quít, gió
mây bay
NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA MÙA THU
Thu đã chết theo tháng năm tàn úa
Qua mỗi mùa lá rụng, em ơi!
Anh đi giữa những mùa xa vắng ấy
Tình em bay trong ảo giác tơi bời
Cuộc sống trôi đi những ngày hoang lạnh
Như lá vàng rơi trên mồ lão Giăng Van Giăng
Và anh sống trên đời côi cút
Lang thang bờ bãi của bóng đêm
Lại nhớ đến bao nhiêu mùa trước
Người đàn bà từng thao thức bên anh
Thu trong em. Ôi! Mùa thu rạo rực
Tình em như biển thẳm trời xanh
Người đàn bà! Ôi, mùa thu mùa thu
Nàng có đôi mắt mơ hiền đẹp
Vòm ngực nàng như một bầu trái ngọt
Những đêm thâu, nghe thổn thức bên hồ
Anh viết về mùa thu, mà câu thơ lại không lối xô bồ
Dẫu trái tim còn tràn đầy cảm xúc
Em có nghe! Tiếng của hàng cây đương nhắc
Trong hư vô hun hút quyện vào đêm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét