CHÙM THƠ CHỌN 3
TRÁI
TIM TAN VỠ
. Tặng người nữ sinh Trường SPNN năm
xưa
Em có biết, trái tim anh tan
vỡ!
Chẳng phải do em, chẳng lẽ
lại do mình?
Chuyện đã qua rồi, sau mấy
mươi năm
Tóc lạt bóng thì tình càng
sống lại.
Ôi, tình yêu cái thời còn khờ
dại
Lấp lánh trăng sao, tưới mát
tựa mưa rào
Lòng ngơ ngẩn như ngàn vạn
mũi dao
Chém vào tim cho máu trào,
ngực xé.
Làn môi em ngọt thơm đến thế
Làn môi người sinh nữ đáng
yêu ơi!
Em dịu dàng, thơ mộng giữa
mây trời
Đã bao lần cùng anh say đắm
nhụy.
Trái tim anh nay đã thành
hoang phế
Mơ em về, sống lại những khát
khao
Cho linh hồn đang chết lại
tươi màu
Anh ôm ấp cả dáng hình thuở
ấy!
*
Một thời trai yêu nhiều biết
mấy
Đậu lại còn đôi bóng – Chính
là em!
Phút cuối cùng em tha thiết
đến bên
Anh rũ bỏ như một thằng điên
loạn.
Không! Một thằng ngu, khờ vì
ngạo mạn
Em trẻ xinh mềm mại biết bao
nhiêu
Một người vợ: với chồng, sẽ
rất mực thương yêu
Sao lỡ bỏ? để suốt đời tiếc
nuối.
Anh đã chết vạn lần, hồn đau
nhói
Phí cả đời trai từng bão táp,
phong ba
Một chữ “yêu” thành dài dặc,
lê thê
Em ơi! Trái tim vỡ rồi, làm
sao còn vá lại?
*
Nhớ buổi ấy cùng nhau đêm
trăng sáng
Ánh mắt thơ xinh mà chứa bầu
trời
Nụ hôn nào còn đọng trên môi
Anh xin uống cạn bầu em trắng
mịn.
Đi dưới trăng, hai đứa lòng
bịn rịn
Em áp vào anh như hoa ép vào
tim
Một vũ trụ ngát hương, trao
cho anh đón nhận.
Hết rồi, em ơi! Chắc sẽ làm
em giận
Ngay từ lúc anh quay đi…
Trước hững hờ, giờ đau khổ
nhường ni
Một người vợ! Lẽ ra, với đời
ta là tốt nhất.
Thôi, đành để quỉ sa tăng moi
gan, móc mắt
Lỗi lầm này giá đắt quá, em
ơi!
Ta ngửa mặt kêu lên cùng với
đất trời
Bằng trái tim tan vỡ!
EM NGHE
Em nghe trong sương khuya
Cứ im ắng... thầm thì... đằm thắm...
Em nghe trên phố vắng
Bác xích lô già yên lặng ngủ trong xe
Em nghe nơi cỏ hoa
Lời ân ái lũ bướm vàng chiều còn vương phấn
Em nghe dẫu đã thành dĩ vãng
Tiếng của ngày xưa, đôi ta…
TẠ TỘI TRƯỚC TÌNH YÊU
Tặng người sinh nữ yêu dấu của đời tôi
Đã xa lắm! Tình xưa bùng cháy
lại
Thuở mơ màng đâu còn nữa, em
ơi!
Tóc anh nay nhiều sợi bạc rồi
Em ở tận phương trời, biệt
tích.
Nhớ những đêm trăng cùng nhau
dạo bước
Nụ hôn nào đang dính giọt
sương đêm
Người nữ sinh, anh không thể
quên
Dù đã yêu bao nhiêu lần khác.
Tình đổ vỡ. Trái tim anh tan
nát!
Tháng năm qua, hàn vá được
đâu em?
Đời trôi đi, trăm nỗi u phiền
Cuộc sống phong trần. Tình
nhạt nhòa, tẻ ngắt.
Có lỗi lầm không sao xóa được
Là phút giây, anh gạt bỏ tình
em
Ánh mắt thơ xưa tha thiết
nhìn anh
Vết thương cũ xiết mãi lòng đau
nhói.
Em
hiển hiện, người thiếu nữ dịu dàng biết mấy
Bao áng thơ ta từng viết về em
Nhìn thấy không gái ơi? Mảnh trăng khuyết bên thềm
Ta thao thức gọi tên nàng, trong hoang vắng.
Anh quì xuống giữa không gian
sâu thẳm
Tạ tội với đất trời! Vì đã
bội phản cuộc tình em.
TRONG MƯA
Mưa rơi nhẹ như là tóc ấy
Giống dải lụa mềm quấn nỗi buồn bay
Mưa rơi khẽ như hoa vậy
Vỗ vào đêm hoá các nốt đàn gày.
Em có thầm nghe mưa bay ngoài đó
Em có buồn, khi gió thổi đêm đêm
Đứng trong mưa, hồn anh tràn bão tố
Mưa rơi vào anh, tan ra nơi em xa không?
Em bước nhẹ, những tháng năm hoang dại
Về bên anh mái tóc rối tơi bời
Anh hôn mãi những giọt mưa em thuở ấy
Dẫu chỉ thấy còn bong bóng, vỡ đầy môi…
EM TẮM
Anh ngắm nhìn em tắm
Tấm thân trần mênh mông
Biển tình tràn say đắm
Em của anh biết không?
Tấm thân em bảo vật
Do tạo hóa sinh ra
Dành cho anh yêu đó!
Mãi còn ở tít xa...
Tấm thân em trắng ngần
Từng đường viền anh ngắm
Hai bầu sữa thơm lành
Chờ ngày anh uống cạn.
Ngã ba em suối ngọt
Chảy róc rách bên trong
Có rừng xanh bao bọc
Chờ ngày anh vô thăm.
"Em đêm nhớ, ngày
mong
Tan nát cả cõi lòng"...
Em bảo anh như vậy
Anh lại càng thương em!
Giữa đất trời bão giông
Tình ta còn cách trở
Nhưng trong trái tim anh
Cưng vẫn nằm ở đó!
Anh nhìn em yêu tắm
Qua
màn hình za-lô
Hãy chờ ngày anh đến
Tặng em cả trời mơ...
ĐÊM
TRUNG THU VÀ ĐỨA ĂN MÀY
Trước đứa ăn mày, tất cả chúng ta Hoá Thánh!
Nó đói lòng, cúi lậy rất từ bi
Đêm trung thu, đèn hoa giăng sáng
Không che nổi cái bóng gầy đi của đứa ăn mày.
Nó còn địu một bé em còm cõi
Ăn mày từ thuở khai sinh
Hai đứa ăn mày, mặt lạnh như trăng
Hoà phối cảnh vào bức tranh xứ sở…
Tôi đang đắm hồn say tìm thi tứ
Gặp cảnh tình, lòng bỗng rối ren
Biết trên đời còn lắm nỗi thương tâm
Cố trốn quên, cũng không trốn nổi.
Dưới gầm trời này, có phải đã muôn năm như vậy?
- Kẻ cần cơm bên những đứa cần vàng...
- Lũ cần tình thương, sống lẫn giống bạo tàn...
Và gộp lại, gọi chung là Nhân Thế !?
Con chim thơ ngửa cổ lên trời cao để
Hót chơi hay là vứt bút đi?
SÁNG XUÂN
NAY
Sáng xuân nay không chít khăn tang, không mang áo cưới
Gió đi đâu, không thấy thổi trên đường
Thơ nằm khóc trong nấm mồ êm ái
Anh chỉ ngồi thầm lặng bên em.
Hương phảng phất bay lên từ mái tóc
Tình trắng tinh như ngửa đôi bàn tay
Đôi mắt em hóa thành mây, trôi đi mất
Hồn anh chao dưới những lá cây rơi.
Cứ yên lặng!
Ông lão Giăng Van Giăng yên lặng… (*)
Tôi cũng như ông, chỉ thấy lá vàng thôi
Người đàn bà ấy đẹp giống cô Cô Dét
Nàng yêu tôi, nhưng nàng đã đi rồi!
Em về nơi bờ-bãi-con-người
Anh trở lại viết thơ tình rồi rót lệ
Đời là thế! Thế thôi, đời là thế!
Mối tình mình chẳng thể cưới, cũng không tang.
…
(*) Trên đời này có
bạc bẽo nào hơn cái bạc bẽo đối với lão Giăng Van Giăng cơ chứ ? (tiểu
thuyết " Những người cùng khổ" của Victor Hugo). Gặp lại em buổi sáng
xuân ấy. Ngồi bên em giây lát - Tôi lại nhớ tới cái lão Giăng Van Giăng kia!
Lão có khác tôi không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét