CHÙM THƠ CHỌN 1
TIẾNG ANH GỌI
Viết
theo giọng "thơ điên" Hàn Mặc Tử
Ta gọi tên em trong bao la trời đất
Tên một loài hoa thơm nhất quê hương
khắp núi rừng tới miền sông nước mênh mông
Chính trong tim ta, tên em còn vọng mãi...
Ta đi tìm em với tâm hồn hoang dại
Từ lúc chim ca đến mãi đêm thâu
Em ở đâu? Em ở đâu?
Nàng thôn nữ mặc chiếc áo xanh màu cỏ biếc.
Ôi rồ dại! Hỡi linh hồn rồ dại!
Đi tìm hoài mà có bóng em đâu
Sông trăng kia cũng hóa vũng máu đào
Cùng với huyết của tim ta loang chảy.
Ta bay qua
các nóc nhà cao ngất trời Hà Nội
Về miền quê đồng trắng, nước mênh mang
Những bóng dừa, khóm trúc thắm màu xanh
Mà chẳng thấy em ta ra đón đợi?
Ôi thượng đế! Tâm hồn con chới với
Trên núi cao ngã nhào xuống vực sâu
Người sinh ra con làm anh thi sĩ chốn bèo dâu
Sao còn bắt chịu nỗi đớn đau trong bể ái tình
máu lệ.
Thời gian hãy trôi đi! Trôi nhanh đi! Đừng
chậm trễ
Cuốn cả thân ta, linh hồn ta... vào cõi tha ma
Trí não ta đã tàn, đâu còn phải là ta
Ừ cũng được. Ta sẽ làm ma bất tử.
Anh còn tim em ở kiếp sau, em nhé!
Nhớ chờ anh, đừng trốn bỏ như nay
Anh sẽ bế bồng em giống thuở vẫn còn trai
Dành cho em cả tình yêu chung thủy.
Tiếng anh gọi! Có nghe thấy không, em yêu quí?
Rền vang bầu trời, sâu thẳm đại dương
Về với anh đi em! Ta cùng bay khắp nhân gian
Hòa tiếng thơ ngân, hai trái tim chung nhịp
điệu.
EM
SỐNG MÃI BÊN ANH
. Tặng Đỗ Thị Ánh Tuyết
" Thế giới bảy tỉ người, sao anh lại yêu
em "
Tiếng em nói nghẹn ngào, tha thiết
Hỡi ái nữ của dòng sông nước xiết
Người đàn bà chung thủy đời anh.
Em dịu dàng như một vầng trăng
Cứ xoa vuốt lòng anh rồi biến mất
Nỗi nhớ tràn đầy mà trăng lại khuyết
Thì có bao giờ em tròn hẳn lên đâu.
Không thể đến với anh để sống bạc đầu
Chỉ biết hẹn em làm vợ trong tiểu thuyết
Anh sẽ mang em theo sơn hà bất diệt
Những trang thơ sống mãi ngàn thu.
Đêm ngẩng nhìn thấy bóng trăng lu
Trăng em trong anh lại soi vằng vặc...
Ơi, cái vầng trăng khuyết!
Sáng hơn cả ánh trăng rằm.
Em vẫn về lấp lánh giữa sao băng
Da diết, cồn cào nỗi nhớ
Anh vẳng nghe trên Sông Tiền sóng vỗ
Ngày đêm không lặng tiếng bao giờ.
Rồi một mai, ta khuất để vào hư
Thơ anh viết cho em còn ca mãi
Người đàn bà của một trái tim huyền thoại
Bay qua mọi chủ nghĩa tới vạn niên.
- Hà Nội mùa này nhiều mưa gió lắm anh...
Anh nhớ giữ ấm mình: Em bảo thế!
Sống giữa cù lao (*) tháng
năm đầy bão gió
Cứ lo cho anh hoài, người chốn Thủ đô.
Em là vầng trăng và cũng là thơ
Ta muốn hỏi vũ trụ cùng sự sống...
Em ở chỗ nào trong chân trời khát vọng
Của đời ta, nơi thế giới con người.
Anh đã yêu gần hết kiếp rồi
Người đàn bà nay mang theo, dành em tất cả
Trong ngôi mộ ta mai sau, hậu nhân hãy nhớ!
Đặt thêm tấm ảnh Nàng, cạnh bóng hình ta.
Một mối tình đưa ngát hương hoa
Em sống mãi bên anh, thơm mát cõi thiên hà...
(*) Ngày ngày em đi phà qua con Sông Tiền, để về
cù lao Lợi Quan: Nơi em sống.
MẸ
QUÊ HƯƠNG
Bài thơ viết trong chiến tranh
Gió đưa cánh võng lưng đèo
Thoảng như tiếng mẹ buông vào canh sâu.
"Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng"
Mẹ ru Kiều giữa đêm dông
Cho con say giấc mơ nồng tuổi xanh.
Mẹ ru Kiều giữa năm canh
Nuôi con trong mái nhà gianh phố nghèo
Con qua trăm núi trăm đèo
Còn nghe tiếng mẹ chiều chiều vẫn ru.
Đường dài theo nhịp võng đưa
Trăng mơ bóng núi, con mơ bóng chiều
Con ăn một búp măng vầu
Đã quen như lá rau bầu quê hương
Những ngày lạt muối, đói cơm
Con lùi thêm khúc sắn thơm lửa hồng
Mẹ ơi! Trời rộng vô cùng
Thương con mẹ nhớ đừng buồn, mẹ nghe!
Sương rơi ướt vạt cỏ khuya
Chỉ lo mẹ ở miền quê thức hoài
Mẹ giờ tóc đã hoa mai
Sáu mươi đời mẹ hai vai nước, nhà.
Một thân mẹ sống trọn già
Tiễn chồng rồi (lại) tiễn con ra chiến trường
Mẹ hiền muôn nỗi nhớ thương
Đêm nay con trẻ tìm đường thăm quê
Mẹ đừng khóc nhé, mẹ nghe!
Chín năm xa một lần về trọn vui
Ngẩn ngơ nên gió bồi hồi
Nhìn trăng bóng đã ngả dài núi xa.
Sài Gòn, xuân 1975
VĨNH
BIỆT CON YÊU
. Tưởng niệm con Phạm Ngọc Bảo
( 7.3.1992 - 22.7.2019 )
Bố nhỏ lệ, nhìn con đi biệt tích
Dòng đau buồn cắt tự máu tim cha
Con ơi con! Khi con vĩnh biệt bố, mẹ ra đi
Thế là hết đời người cha già đau khổ.
Già chưa chết mà đầu xanh đã bỏ
Ở thiên đàng, con hãy đợi cha lên!
Bố con mình sẽ ôm ấp nhau tới nghìn năm
Cha không bao giờ rời con ra nữa.
Thôi con ạ! Kiếp người là bể khổ
Con đi rồi, trút gánh nặng vào cha
Đứa con yêu, cha thương nhất cõi sơn hà
Vài dòng thơ, cha cầu nguyện vong hồn con siêu
thoát.
Cha vẫn nói: Con là linh hồn của người cha bất
diệt!
Nay linh hồn bỏ đi rồi, cha sẽ sống sao đây?
Trăm lậy con yêu!
Bố quì xuống trước vong linh con, muốn nói rất
nhiều
Nhưng nghẹn đắng, không thể cất lời khôn được
nữa.
Viết mấy dòng thơ. Bố, mẹ tiễn con về nơi yên
nghỉ
27 năm trời con sống với mẹ cha, bỗng chốc hóa
tiêu tan
Cha có ở lại chốn trần gian cũng chỉ là nắm
thân tàn
Hãy đợi cha, nhanh thôi con yêu! Sẽ đến ngày
cha con ta đoàn tụ.
Thơ bố viết, lệ tuôn dòng máu đổ
Cái cõi trần khốn kiếp này, tiếc làm chi
Thôi thì con đi trước. Bố trả nốt tí nợ đời
rồi cũng ra đi
Bố sẽ bế ẵm con như thuở còn rất nhỏ.
27 năm sống trên cõi đời. Bố nhìn vận con xấu
số
Lòng người cha trăm nhát dao đâm
Khi con sống, không phút giây nào cha mẹ ngừng
chăm sóc, thương con
Nay con mất, chỉ còn biết sụp lậy trước vong
linh, oán than số kiếp.
Mấy dòng thơ vĩnh biệt con! Bố viết ra từ máu
và nước mắt
Một lần cuối trong đời, run rẩy nhìn khuôn mặt
đứa con yêu
Hãy đợi bố nghe con!
Rồi bố sẽ đến bên con một sớm, một chiều.
Đọc tại tang lễ con
15h... ngày 25.7.2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét