SỰ THĂNG HOA CỦA BUỔI TÌNH
CHIỀU
Kiều Tuấn
CHIỀU HOÀNG HÔN
Chưa
đi đến tuổi già
Mà yêu hoàng hôn đỏ
Chợt nhìn, chợt nhận, chợt xôn xao...
Soi mặt nước xanh veo
Trầm tư và lặng lẽ
Đàn muỗi phố đã kêu
Quanh bàn nơi quán nhỏ
Chiều đang buông dần chiều
Sợi tóc mình ngơ ngác
Có nên bạc hay không?
Tuổi trẻ sợ già nhanh
Giờ điềm nhiên đến lạ
Cái màu hoàng hôn đỏ
Cháy như là khai sinh!
Ôi, hoàng hôn hoàng hôn
Trái tim là bất diệt!
Ngày mai anh có chết
Cũng nhẹ như lá vàng
Hồn mây gió lang thang
Mà đầm đìa mưa bão
Đời, tư lợi không tham
Chán trò danh bốc hão
Mang suối tóc của em
Đi rồi yêu vĩnh viễn
Anh sẽ hoá rừng thông
Ngàn năm reo cát, sóng...
Lời
bình: Vào một chiều trước khi trời
tối, bóng hoàng hôn chiếu hắt trên nền trời qua làn mây xa đỏ rực. Nhà thơ ngồi
trong một cái quán nhỏ bên phố, ngẫu cảnh tình mà viết ra:
Chưa đi đến tuổi già
Mà yêu hoàng hôn đỏ
Chợt nhìn, chợt nhận, chợt xôn xao...
Con người sớm yêu bóng chiều hoàng hơi cô liêu này,
hẳn cõi lòng cũng đã đi vào độ sâu lắng của cuộc đời. Nhưng đây là cảm xúc
trước cái mầu đỏ cháy rung rinh như sắp muốn nổ tung trong trời đất, hoà cùng
tâm trạng bồi hồi, suy tư của nhà thơ:
Chợt nhìn, chợt nhận, chợt xôn xao...
Bắt đầu vào thơ nó đã tiên báo về sự bùng nổ của
nội tâm tác giả. Sang đoạn hai: Có một cái gì đó hình như hơi đìu hiu, quạnh
quẽ đã hắt lên trong hồn anh:
Soi mặt nước xanh veo
Trầm tư và lặng lẽ
Rõ ràng sự trầm tư lặng lẽ này đã không hề còn trầm
lặng? Xung quanh thì:
Đàn muỗi phố đã kêu
Quanh bàn nơi quán nhỏ
Chiều đang buông dần chiều
Những con muỗi kêu vo ve ở ngoài đời khi nó đốt
ta đến khó chịu, nhưng được đưa vào trong thơ lại trở thành hình ảnh rất thi vị
- Tạo cho Chiều Hoàng Hôn nằm trên một bức phông cảnh đời rất thực. Đời sống ấy
đang thường nhật. Những nét thơ phố này càng làm cho tình thơ thêm sống động.
Đến đoạn ba thì nỗi lòng sâu kín nhất trong tác giả như mạch suối ngầm
được bắn oà ra:
Sợi tóc mình ngơ ngác
Có nên bạc hay không?
Nhân cách hoá mái tóc nhà thơ là câu thơ hay! Nó ấp ủ
tâm tư thầm kín của tác giả chạnh nuối về thời tuổi trẻ? Khi nhà thơ tự hỏi: Có
nên bạc hay không?/- Có nghĩa là, chính đầu anh đã chớm bạc mất
rồi. Phải chăng cũng như Xuân Diệu đã viết:
Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ!
Em, em ơi... tình non sắp già rồi!
Nhưng không, bên một chút buồn vừa thoáng qua
lòng tác giả - Ta lại thấy một mảng đời khác đang xô đến, vụt phá trong
tâm hồn. Đó chính là cái nửa cuộc đời chiều đang khai hoa, kết trái và đầy niềm
tin yêu đẹp đẽ:
Cái mầu hoàng hôn đỏ
Cháy như là khai sinh!
Để lòng nhà thơ bình thản, ung dung mà đón nhận
tuổi hoa niên của đời mình. Sở dĩ tác giả đã có một triết lý sống an nhiên,
thanh thản… còn xuất phát từ một nỗi lòng sâu xa khác? Trong đoạn thơ sau đó đã
nói tới:
Hồn mây gió lang thang
Mà đầm đìa mưa bão
Đời, tư lợi không tham
Chán trò danh bốc hão.
Anh trở về với sự yên tĩnh thanh tao để sống cho
trọn nghĩa. Nếu có phải từ giã cõi trần ai này, thì lòng cũng chỉ nhẹ thoảng
như một làn gió bay… Một bóng chiều hoàng dần tắt, sau một ngày đã đốt hết mình
để nắng. Khi trái tim anh đã đập trọn vẹn với đời:
Ôi, hoàng hôn hoàng hôn
Trái tim là bất diệt!
Ngày mai anh có chết
Cũng nhẹ như lá vàng
Hình ảnh chiếc lá vàng rơi mang ý nghĩa của sự
vô vi, cát bụi. Song điều đáng nói ở đây, bao trùm lên cả chính trị, triết học
là “tình yêu và cuộc đời”! Chỉ có tình yêu trường cửu mãi không già. Nó đã được
vụt lên trong bốn câu thơ kết, tạo thành một bức phông cảnh hoàn bích nhất của
bài:
Mang suối tóc của em
Đi rồi yêu vĩnh viễn
Anh sẽ hoá rừng thông
Ngàn năm reo cát, sóng...
Đó chính là bản tuyên ngôn của “Chiều hoàng hôn”:
Bài ca “tình yêu và cuộc sống”! Cát và sóng
- Phải, trên biển cả mênh mang trường tồn vô định kia? nó xoá đi bao hạnh phúc
lẫn khổ đau của con người. Cát cứ xoá… Nhưng ngàn năm thì sóng vẫn xô… vẫn vỗ…
vẫn thét gào trên biển cả - Sự sống mãi mãi còn tồn tại. Bản tuyên ngôn về tình yêu bất hủ đã kết lại
tình thơ. Nó đi về phía mặt trời, mặt trăng của sự sống vĩnh hằng, bất diệt!
(Trích tập “PNT chân
dung nhà thơ lớn thời đại”, 2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét