BẢN TÌNH XÔ NÁT CHIỀU HOÀNG HÔN CUỘC ĐỜI
Như
ý
MỘT GÓC HỒ TÂY
Anh đến mình anh trong
chiều muộn
Nhặt thơ tình ở một góc Hồ Tây
Ngắm mặt gương hồ vào chập tối
Mặt trời lại ngỡ bóng trăng soi.
Lơ đễnh đọt mây qua phớt
trắng
Vừa đơn côi mà không đơn côi...
Thiếu vắng em nên anh lẻ bóng
Lá vàng rơi thay vào chỗ em ngồi.
Chiều lễnh loãng bóng đa gù
bên phố
Mõ chùa buông, thay tiếng nói của tình yêu!
Trong sân gạch sư già quét lá
Bước người đi thầm lặng cõi hư hao.
Chiều Hồ Tây - Chiều Tây Hồ
lộng gió
Ta và người: cõi mộng khác chi nhau?
Người quên hết! Còn ta yêu tất cả,
Trong tiếng lá bay… chầm chậm bóng ta theo...
Lời bình: Thỉnh
thoảng ta bất chợt bắt gặp cái bóng mặt trời khuất muộn trong cảnh chiều chập
choạng, giống như bóng trăng sáng trắng vừa hơi viên mãn, vừa như ảo. Tác giả
đến bên hồ, một người một cảnh trăng nước vơi đầy:
Anh đến mình anh trong
chiều muộn
Nhặt thơ tình ở một góc Hồ Tây
Ngắm mặt gương hồ vào chập tối
Mặt trời lại ngỡ bóng trăng soi.
Rõ ràng cái bóng mặt trời như bóng trăng sáng hơi
bàng bạc kia, đã hòa điệu với tâm hồn và nỗi lòng u uẩn của nhà thơ. Khi anh
nhìn lên, đọt mây bay ngang qua ấy cũng mang màu phớt trắng:
Lơ đễnh đọt mây qua phớt trắng
Nhưng tại sao lại "lơ
đễnh"? Bởi vì tâm trạng của nhà thơ lúc ấy:
Vừa đơn côi mà không đơn côi...
Nó chơi vơi, nửa vời. Lơ đễnh đấy mà đâu có phải là lơ
đễnh? Tình thơ da diết như muốn níu kéo một hồi ức nào đó đã xa xăm, vẫn còn
tha thiết ở trong anh.
Sau đó tác giả có nhắc đến một
người con gái nào đó, nhưng hình như không phải là một cô gái cụ thể, hay một
cái tên cụ thể? Đó là nỗi khao khát của một con người đang bước vào tuổi hoa
niên:
Thiếu vắng em nên anh lẻ bóng
lá vàng rơi thay vào chỗ em ngồi
Nó không chỉ còn là cảnh chiều trời đất nữa, mà là
buổi hoàng của cuộc đời anh. Hình ảnh chiếc lá vàng lại rơi vào đúng chỗ ngồi
của người con gái năm xưa, đằm thắm mà xót xa. Thì có mấy ai đã vui mãi, yêu
mãi được suốt đời? Hạnh phúc gái trai mà nhà thơ từng có, theo thời gian nay đã
trôi vào dĩ vãng. Buổi hoa niên của đời anh trở nên vô vi, hư ảnh. Nhà thơ đi
giữa cuộc đời như một cái bóng. Thế giới này với anh đã trở thành vô nghĩa rồi
chăng? Hình ảnh “Lá vàng rơi thay vào chỗ em ngồi” là một câu thơ hay!
Nhưng buồn hơn nữa, giữa cảnh chiều tà người nước vơi
đầy ấy, thì tiếng mõ chùa lại vang lên? Từ chiếc lá vàng rơi thay vào chỗ
ngồi của người yêu đến tiếng mõ chùa, như một bản sám hối cuộc đời. Tạo cho bài
thơ Một Góc Hồ Tây từ một bản tình xô- nát mơ mộng pha thêm chút thê lương.
Đáng lý ra tiếng nói bên nhà thơ phải là tiếng nói ngọt ngào, âu yếm của người
con gái, thì giờ đây chỉ còn vẳng lên tiếng cầu nguyện của chùa chiền:
Chiều lễnh loãng bóng đa gù bên phố
Mõ chùa buông theo tiếng nói của tình yêu!
Trong sân gạch sư già quét lá
Bước người đi thầm lặng cõi hư hao.
Cái cây đa bên phố cũng trở nên
"gù", thật đầy bóng phật đền. Phố xá trong thời buổi kinh tế thị
trường mà cảnh cứ như chiều thôn quê. Lòng nhà thơ đã bay vào chốn cửa
thiền. Rồi lại hiện ra bóng của nhà sư già đang quét lá sân chùa? Thì giữa hai
cảnh đời: một bên là anh thi sĩ cô đơn, với một người đã trốn tránh nơi
trần tục để đi tu - Hai mà như một. Cảnh tình thật hư hao, có mà cũng hoá
không, đến hàn huyên nơi cửa phật nhưng lòng vẫn nuối nả tình trai gái.
Trong tiếng lá bay… chầm chậm bóng ta theo...
Lòng anh mênh mang, u hoài như những chiếc lá
đang bay. Mặt sau của tình thơ chứa cả một khát vọng tình yêu!
Những hình ảnh cảnh chiều lễnh loãng, bóng đa gù bên
phố, mặt trời cũng giống như vầng trăng sáng nhạt và bóng người hư hao...
tạo cho bài thơ tựa như một bức tranh thủy mạc. Tình mà đời, tất cả đều
quyện trong một buổi chiều hoàng ở bên hồ, buồn tẻ, chênh vênh, bởi cõi lòng
nhà thơ đang cô đơn, vì thiếu vắng bóng em yêu.
Như ý
(Trích tập “PNT chân dung nhà thơ lớn thời đại”, 2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét