CHÙM THƠ CHỌN 2
KHÓC HÀN
MẶC TỬ
Tôi khóc Tử, khóc hào quang, khóc huyết
Khóc gió mưa, cây cỏ đến chân trời
Khóc tạo hoá: Từ thiên và địa
Rồi khóc người: Đời, con tạo quay chơi...
Hàn Mặc Tử ơi! Ớí, Tử ơi!
Sống chơi vơi cũng giống người
Khác chi là con chim cánh lá
Giọt thơ này hoà lệ máu tôi rơi.
Nơi Tử nằm trong mồ hoa thơm nở
Đầu Tử gối lên sườn sóng gió
Với sao sương vằng vặc trăng ngàn năm
Nỗi đau đè nặng cõi dân gian.
Hỡi biển Đông, núi cao Gành Ráng
Thơ của Tử mai sau còn sáng láng
Sóng nước non, non nước vỗ ngày đêm
Quạnh hiu buồn, rờn rợn bóng thi nhân.
Ngồi đọc Tử, tim vỡ toang máu đỏ
Tôi khóc biển, khóc trời xanh, khóc gió
Chúa ở đâu? Thượng đế có trên đời?
Người Thơ Xưa hoá chốn nao rồi…
Thì tham vọng vinh quang: Ai chẳng muốn?
Ngu cũng buồn. Tài lại lắm tai ương.
Giữa đời - Nhiều khi phải cười nhăn răng mà sống
Thương nhau để mặc lệ rơi tuôn.
Tử dù đau nỗi đau ngang bể
Nhưng đã có bao người khóc Tử
Suy cho cùng: Tuyệt đến thế thì thôi
Trên này nhiều chuyện lắm, Tử ơi!
Rót mắt thành thơ, khóc Tử lại
khóc đời
Chúng tôi đang quần cuộc sống
Có khi phải tập nén mình như bánh nén
Thỉnh thoảng cũng thương nhau, phần lớn chỉ đấu tranh.
Niềm sướng đau, khôn dại dại khôn
Em gái - Nhà thơ - Nhà chính khách
Tuốt tuồn tuột mấy ai không bất trắc
Buồn làm chi? Đời, sắc sắc không không.
Đời vậy mà. Người thế, chuyện thế gian
Suy cùng lý, chẳng gì phải chán
Lại thương Tử không được dự phần bon chen, xô lấn
Giây phút khóc cho nhau, hoá hạnh phúc lớn trên đời!
Hàn Mặc Tử ơi! Ới, Tử ơi!
Bao đêm nghiền ngẫm chữ thơ Người
Châu rỏ đầm đìa trang giấy trắng
Bay về Gành Ráng đẫm hồn tôi.
Thắp nén nhang chùa, tôi khấn anh
Tài hoa xuất sắc, vóc giai nhân
Vung tay búng bút xô báu ngọc
Chữ thơ như tuyết, máu lênh đênh.
Qui Nhơn biển sóng vỗ mây lừng
Tài này, phận ấy! Những bi thương
Nay đã yên mình khe nước ngọc (*)
Hẹn nhau mai mốt, bữa tương phùng.
Tôi khóc Tử, khóc hào quang, khóc huyết
Khóc gió mưa, hoa cỏ lẫn sao sương
Tử có nghe! Thơ Người, tôi viết tiếp
Cúi lậy không gian cả tám phương.
….
(*) Ý thơ của Hàn Mặc Tử.
NGƯỜI THÔN NỮ QUÊ HƯƠNG
Tặng
Ánh Tuyết
Em thơm thảo tựa nàng tiên
trong cổ tích
Dịu mềm như áng mây bay
Hồn anh trôi theo khúc thơ
say
Dẫn em qua mùa thu hoang dại.
Cánh chim bằng anh, bốn
phương gió xoáy
Về chân trời rộng mênh mông
Vẫn ghi lòng nhớ tới em
thương
Cõi vô thường, tình trao anh
trọn vẹn.
Bình dị chốn người, cao xa
khát vọng
Trái tim anh không có vách
ngăn
Tất cả cho đời! Tất cả cho
em!
Như gió mây, không tôn vinh
đảng phái.
Với quê hương, em là hoa trái
Bốn mùa thơm ngát hương thơ
Nếu sông núi này không có em
ta
Mọi lẽ sống sẽ trở thành vô
lý!
Anh từng qua cả cuộc chiến
tranh thế kỷ
Vật lộn đời trần, đổ máu vì
chủ nghĩa
Tìm đến nghiêng mình trước mộ
phần Hồ Xuân Hương,
Hàn Mặc Tử, Nguyễn Du
Nguyện sống suốt đời để lưu
danh đến thiên thu...
Nếu mai sau...
Người lập cho tôi ngôi miếu,
khói hương đưa
Xin cứ mặc rêu phong, gió mưa
bao phủ
Chàng thi sỹ lang thang, yêu
tận cùng xứ sở
Nay chẳng làm được gì. Tạ lỗi
trước nhân gian
Chỉ có mỗi trái tim này, dành
để thương em!
NHỮNG
KỈ NIỆM BÊN CON
Tặng
con Phạm Bảo Long
(viết năm con lên 4 tuổi)
*
Vằng vặc sân đền
Vầng trăng trong, mái chùa cong, bóng đa.
Nhớ sớm sớm, bố đèo con đường thênh thang gió hát
Chiều đón con qua đường lá vàng rơi
(cái tên phố mà con chưa thuộc)
Gió Hồ Tây thổi, gió Hồ Tây.
Bóng nhỏ lon ton
Bố dắt con ra hồ cá nổi
Bờ cỏ đẫm sương mai
Con đứng đợi, bố mò
Một nhúm tép cũng vui nhà, vui cửa.
Bố đã cùng con qua bao đường phố
Hiệu kem Bốn Mùa, quán phở Hoè Nhai
Cố Đô xưa - Hà Nội hôm nay Trong ánh mắt con thơ
thành Thăng Long rêu phủ.
Cái quán báo thường ngày
bố đưa con vào đó
Cổng chùa cũ giã nhàu mưa gió
Tường nhà cũng bạc mầu vôi…
Có cần chi nhiều lắm, con ơi:
- Thế cũng đủ hai điều Thiện Mỹ!
Đời bình dị - Mái tường sạt đổ
Lẽ sống giản đơn, mâu thuẫn chất chồng.
Vằng vặc sân đền
Vầng trăng trong, mái chùa cong, bóng đa
Bạc trắng nửa phương trời xa lạ.
Mẹ đã nuôi con những tháng năm nghèo khổ
Đi làm về chạy chợ kiếm thêm
Đêm cảm hàn không đủ sức ôm con
Ngày gượng dậy, lo từng bữa gạo
Sáng vội đưa con đến trường mẫu giáo
Nước mắt nhoà trên hồn trẻ ngây thơ!
Trăng vẫn đấy! Bố nửa vòng
xa xứ sở
Quán - Cổng - Thành xưa đứng quạnh thầm.
Con chưa hiểu nhiều, mai sẽ lớn khôn
Không chỉ có trăng trong, còn nước mắt
Không chỉ có ngày vui, còn cay cực
Cũng theo con lớn từng ngày.
Ôi, vầng trăng vằng vặc đêm nay
Những kỉ niệm êm đềm khao khát lạ!
Rồi mai mốt
Bố sẽ lại đưa con đường thênh thang thuở đó
Chiều đón con qua đường lá vàng rơi
(cái tên phố mà con chưa thuộc)
Gió Hồ Tây thổi, gió Hồ Tây...
Karl-Marx-Stadt * 1988
PHÚT CÔ LIÊU, DỪNG
LẠI NGÓNG NGƯỜI XƯA
Em xưa đó - Tình tao khang
tha thiết
Anh không thể tìm ở bóng xuân
nay
Cánh chim hải hồ ta lang
thang bay
Anh lại gọi? Nghe không, em
yêu quí!
Đứng trên đỉnh thi sơn kỳ vĩ
Thấy tim mình rỉ máu xuống
thẳm sâu
Vết thương em đau. Anh cũng
đau.
Người đàn bà trẻ vùng sông
nước.
Duyên kỳ ngộ giữa đường tan
tác
Em vẫn là tình cuối của đời
ta
Năm tháng phôi pha. Kỷ niệm
cũ không nhòa.
Vóc hình em, ta mãi còn cất
giữ.
Em là áng thi ca của hồn thi
sĩ
Người vợ hiền trong mộng mị
ta mơ
Mang tình em xây cả Đài Thơ
Cho muôn sau đời ngưỡng vọng.
Bao giây phút cuồng say, tình
nóng bỏng
Đã cùng anh ân ái những canh
khuya
Mất em rồi. Năm tháng, gió
mưa
Lời hứa cũ tạc lòng anh khuya
sớm.
Trời Hà Nội sáng nay nắng ấm
Mà trong ta vẫn rét cóng,
Cưng ơi!
Em từ miền quê ấy xa xôi
Có khắc khoải, nhớ về anh
thuở trước?
Đường thiên lý một mình ta
mải bước
Phút cô liêu dừng lại, ngóng
người xưa.
TÌNH CHẾT RỒI! GIỮ LẠI CHO THƠ
Anh viết về em như truyền
thuyết
Tình chết rồi! Giữ lại cho
thơ…
Bởi ta yêu trong viễn tưởng,
cao xa
Đã hóa nàng trở thành Nữ
Thánh!
Trong thơ anh, bóng hình em
đẹp lắm!
Chợt giật mình: Có được gì
đâu?
Rồi nhân gian sẽ ca mãi đời
sau
Nơi cuộc sống bọt bèo, em lên
Đài Bất Tử!
Nếu mai nhớ về ta, hỡi nàng
thôn nữ
Đến bên mồ, dành ít lệ tiếc
thương
Than nghĩa đời từng với gã
tình lang
Đau thân phận, chàng thi nhân
tội nghiệp.
Ta đi đây!
Cưng ở chốn trần gian, héo
hắt
Phút giây buồn thì hát khúc
tình xưa
Kẻ cùng em trong một mối
duyên hờ
Chỉ còn gió cõi thiên thu,
trôi vô tận…
BIỂN HÁT
Biển tít tắp sao sóng còn vỗ
mãi
Anh nhặt chút tình vương lại
thời xa
Treo hồn lên nửa vành trăng
lấp
Thả lòng bay lặng bến bơ vơ.
Biển có thể không biết mình
hóa sóng
Để cho bờ chìm đắm giữa lênh
đênh
Em có thể không còn nhớ
đến...
Như làn mây trôi mãi vô tình.
Biển ba phần cho trái đất
tươi xanh
Em trong anh một mùa thu
huyền ảo
Khi anh hóa hàng phi lao
trong sóng bão
Là đã hòa biển cả với cô đơn!
Trời đêm nay không mưa nhưng
mà gió
Gió đêm nay không mạnh nhưng
mà xô
Trăng đêm nay hơi vàng, xao
và động
Anh lại nằm nghe biển hát
ngày xưa…
TRĂNG LẶN
Trăng đã chán trời nên đi mất
Cứ hững hờ, tiêng tiếc, phân vân...
Em có chán anh giống vầng trăng không biết?
Mất trăng rồi còn lại trời đêm
Biển vỗ vào anh. Biển vỗ vào em.
Em hoá đá ! Để sóng ghềnh ôm mãi
Năm tháng, nắng mưa: Đá vẫn còn nguyên đấy !
Anh phong ba, anh nhẫn nại suốt đời
Bài thơ tình còn viết, em ơi !
Đá vẫn đá - Người vẫn người, không thể khác
Biển hư vô cả những khi cầm bút
Xé rách lòng cho cánh thơ bay
Mất một vầng trăng lại mọc một vầng trăng
Sóng khốn khổ hôn mãi hòn đá trắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét