“NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG”
BÀI THƠ HÀNG ĐỈNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Trần Đức
Nguyên CB
Viện ngôn ngữ và Văn hóa dân gian
NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG
Người đàn bà đi trong mưa
rơi
Chứa một trời thầm như
hoa vậy...
*
Chiếc mũ trắng mềm em đội bầu trời
Khóm mây trắng bay nghiêng trôi trên tóc
Đôi mắt em đong những áng mây
Người đàn bà trắng!
Em đi, về... chao những hàng cây
Hồ gió thổi, lệch vành mũ đội
Thấm đẫm mình em cả thềm nắng gội
Xoã ngang vai mái hất tơi bời.
Nỗi niềm thao thức
Những đêm trăng nước...
Chùm trinh em hát: Đấy chỗ thiên thai
Người đàn bà ai mà định nghĩa?
Đường xưa đó về đây, em ơi!
Những con đường đã đầy xác lá rơi
Xác ve, xác gió và xác của mưa.
Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu
Anh cũng không làm chàng Trương Chi, suốt đời chèo sông vắng
Ta không đi theo Con Đường Lông Ngỗng Trắng
Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau.
Vết thương lòng không dễ đã lành đâu
Những đêm sao buồn, những đêm gió khát
Khúc thơ tình anh lại viết về em
Người đàn bà ngậm cả vầng trăng...
Lời bình: Nhà giáo Nguyễn Thị Hoàng – Nguyên GV Trường ĐH Sư
phạm nhận định: “Người đàn bà trắng” là bài thơ tượng trưng tuyệt hay, thuộc một trong năm thi phẩm đứng vào hàng đỉnh của nhà thơ
Phạm Ngọc Thái:
- Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
- Người đàn bà trắng
- Anh đứng nhìn theo bóng chim câu
- Làm ma em vợ
- Tiếng hát đời thường
Những đêm hoang vắng và sâu thẳm trong không
gian mênh mông, lòng nhà thơ vẫn âm thầm, khắc khoải nhớ về mối tình đã qua:
Những đêm sao buồn, những đêm gió khát
Khúc thơ tình anh lại viết về em!
Người đàn bà ngậm cả vầng trăng...
Những ngôi sao trên
vòm trời xa xôi kia, ngọn gió đêm vô tình... nó cũng hiu hắt như nỗi vắng vẻ,
trống lạnh của lòng chàng. Tác giả gọi em là "Người đàn bà trắng",
thực ra khi ấy em vẫn còn là một thiếu nữ. Từ chiếc mũ vải trắng mềm một thuở
nào người yêu thường đội lệch trên đầu, lẫn vào trong khóm mây. Khóm mây đó lại
vờn bay trên mái tóc nàng - Tất cả đã trở thành ấn tượng để nhà thơ mô tả về
hình ảnh người đẹp:
Chiếc mũ trắng mềm em đội bầu trời
Khóm mây trắng bay nghiêng trôi trên tóc
Đôi mắt em đong những áng mây
Người đàn bà trắng!
Đó là đôi mắt của mùa thu huyền diệu và xa thẳm. Bích
Khê cũng từng mô tả về đôi mắt đẹp của người mỹ nữ trong bài thơ "Tranh
loã thể" nổi tiếng của ông, rằng:
Mắt ngời châu rung ánh sáng nghê thường...
Nó chìm ngập một thế giới, chiếu rọi vào ngõ nghách
tâm hồn của thi nhân sáng bừng lên. Hay như Xuân Diệu tả về đôi mắt người yêu
cũng thật kỳ ảo:
Mắt em
thăm thẳm như màu gió
Thơ cũng
vàng trong như nắng hanh
Ta trở lại với bài Người Đàn Bà Trắng: Đôi mắt em đong
những áng mây /- Như thể đã bao lần nhà thơ từng phiêu du trong đôi mắt ấy.
Tác giả lấy hình ảnh của vũ trụ qua cảm xúc mà mô tả, quyện với mái tóc nàng
trong mây bay, gió cuốn, hiển hiện dưới bầu trời cao vời vợi.
Sang khổ thơ thứ hai - Hình bóng người thiếu nữ hiện lên
trong một khung cảnh thiên nhiên rực rỡ:
Em
đi, về... chao những hàng cây
Hồ gió thổi lệch vành mũ đội
Thấm đẫm mình em cả thềm nắng gội
Cả thềm nắng hắt lên mình em như tơ lụa đất trời, có gió
thổi, cây đưa... Vẫn chiếc mũ vải trắng mềm xưa mà em thường đội lệch, che lên
khuôn mặt đẹp như một vầng trăng. Cái bờ hồ gió thổi ấy chứng kiến bao nhiêu kỷ
niệm, những tháng năm anh đã sống êm đềm trong hạnh phúc tình yêu. Giờ đi lại
trên con đường đã qua, anh như nghe thấy cả khúc tình ca đang sống lại. Mái tóc
người con gái xưa vẫn bay trên đôi vai trần trắng của nàng:
Xoã
ngang vai mái hất tơi bời
Bồi hồi trong kí ức, hồn nhà thơ tựa con đò mộng lạc vào
nơi bến vắng. Chỉ còn nghe thấy tiếng gió táp, mưa sa... cùng những chiếc lá
vàng rơi phủ xuống trong trời đất:
Đường xưa đó về đây em ơi!
Những con đường đã đầy xác lá rơi
Xác ve, xác gió và xác của mưa.
Tiếng lòng nhà thơ cất lên gọi vọng tình em. Con đường
giờ đây hoang dã trong qui luật bụi cát của thời gian. Con đường mà người con
gái đã đến với cuộc đời anh. Năm tháng cứ trôi nhưng hình bóng em không phai
nhoà. Hình ảnh đoạn thơ nghe như trong giấc mộng: xác gió, xác mưa, đã đầy
xác lá, xác ve... trôi. Tưởng như cái bờ hồ gió thổi đó ngàn năm sau vẫn
còn quyến luyến bóng hình người yêu ở đấy, mãi mãi trong trái tim thương nhớ
của nhà thơ.
Xin trở lại để phân tích sâu thêm về khổ thơ thứ ba:
Nỗi niềm thao thức
Những đêm trăng nước...
Chùm trinh em hát: đấy chỗ thiên thai!
Người đàn bà ai mà định nghĩa?
Hình ảnh đã được cách điệu hoá: Chùm trinh em hát:
đấy chỗ thiên thai! /- Biểu tượng thơ mô tả tuy mang màu sắc trừu tượng
nhưng vẫn rất gợi cảm.
"Chùm trinh em hát...": Nó đã mang cái của
nàng bay lên! Suy cho cùng vũ trụ và thế giới đều tồn tại, sinh ra ở đó. Vừa vĩ
đại và man dại. Nếu không có cái chỗ thiên thai ấy của người đàn bà thì không
có cả linh hồn lẫn sự sống, cũng không có ý nghĩa gì về lịch sử của thế giới
này. Còn câu thơ:
Người đàn bà ai mà định nghĩa?
Đại văn hào Lép-Tônxtôi - Ông là một thiên tài xây
dựng hàng trăm tính cách về đàn bà có những mẫu mực khác nhau. Người từng nói
những câu đại ý rằng: Không thể đưa ra những nguyên lý có tính khuôn mẫu
nhất định đối với người đàn bà, chỉ có những sự tìm tòi, tìm tòi và tìm tòi
mãi...
Nàng không thể nào định nghĩa được trong sự tồn tại của đời
ta? Câu thơ treo trên đầu ta như một câu hỏi vĩnh cửu, lại như thể một định
mệnh.
Tôi bình khổ thơ thứ năm:
Em
không biến thành đá để hoá Vọng Phu
Anh cũng không làm chàng Trương Chi
suốt đời chèo sông vắng
Ta không đi theo Con Đường Lông Ngỗng Trắng
Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau.
Là một mảng thơ đời, đã triết lý về những mâu thuẫn giữa
tình yêu và cuộc sống của nhà thơ với người-đàn-bà-trắng. Đó cũng là một nghịch
lý cuộc đời: Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu /- Còn anh cũng
không đầy mình để làm mãi cái anh chàng Trương Chi suốt đời chèo thuyền trên
con sông quạnh vắng, cô đơn, rồi tương tư nàng Mỵ Nương mà chết. Hay, cái
con-đường-lông-ngỗng-trắng mà nàng Mỵ Châu đã rắc cho chàng Trọng Thuỷ theo,
thần tượng thì rất đẹp, nhưng để cuối cùng chàng cũng nhảy xuống biển mà chết,
hoá thành ngọc trai giữ tình son sắt với nàng. Nó bi ai quá!
Cái hay của khúc triết lý trong bài thơ Người Đàn Bà Trắng
là đã được viết như đời. Dẫu mối tình bị tan vỡ phải chia lìa năm tháng, nhưng
tình thơ không kết thúc bằng sự bi thảm. Đôi trai gái vẫn phải sống và tồn tại,
dù là theo chiều gió cuốn cuộc đời. Phải chăng đó cũng là một cuốn tiểu thuyết
"cuốn theo chiều gió" như bao bi kịch tình-đời trên bờ bến nhân gian?
Cả đoạn thơ thấm đẫm máu tim, được bật ra trong đời sống đầy mất mát và đau đớn
của tình yêu.
Đây là một trong hai mảng thơ xương cốt nhất - Mảng thơ thứ
nhất như trên đã nói, chính là khổ thơ thứ ba:
Chùm trinh em hát: đấy chỗ thiên thai!
Cùng với khổ thơ thứ năm này - Làm thành nền tảng, như tim
óc, tuỷ sống cho cả tình thi. Nhà thơ vẫn thiết tha khao khát gặp lại người
thiếu nữ:
Những đêm sao buồn, những đêm gió khát
Ngọn lửa tình đã từng sưởi ấm trái tim anh. Để rồi bài thơ
được kết thúc bằng một câu thơ đẹp nhất về nàng:
Người đàn bà ngậm cả vầng trăng...
Đây là một câu thơ siêu thực chứa đầy trầm tích đã được
thăng hoa. Một thiên tạo vĩ đại đang nép trong tấm thân người đàn bà trẻ hay
chính nàng là một vầng trăng? Cái vầng trăng ấy của nàng nó cứ nguyên thuỷ như
hang động thời tiền sử, lại huyền bí như thánh linh. Nhưng chao ôi, dù gì thì
nàng cũng "ngậm" cả cái vầng trăng của nàng rời bỏ nhà thơ để
đi rồi! Những tháng năm buồn nhớ người yêu, anh đã viết ra thiên tình ca Người
Đàn Bà Trắng bất hủ này để lại cho thế gian.
"Người đàn bà trắng" là một bài thơ tình hay
thuộc vào hàng đỉnh cao trong thi ca, với sự viên mãn và hoàn bích của nó. Tình
thi sẽ còn sống mãi với thời gian cũng như nền văn học nước nhà.
Trần Đức
(Trích tập “ Phạm Ngọc Thái chân
dung nhà thơ lớn thời đại”,
Nxb Văn hóa Thông tin 2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét