CHÙM THƠ CHỌN 7
ANH MÃI
YÊU EM
Rồi một ngày tên em thành kỷ
niệm
Với hình em chao liệng mãi
hồn anh
Anh thắp hương giữa trời đất
ngả nghiêng
Cho giọt lệ yếu mềm rơi vào
gió.
Đã từng trải, một cuộc đời
đầy bão tố
Cũng bao lần tình đến rồi tan
Tưởng trái tim mình chai sạn
chốn nhân gian
Có ai ngờ? Nay tóc hoa râm
còn run rẩy.
Lại nhớ chuyện thiên tài Nga
Pushkin vĩ đại
Đốt lá thư tình, lòng những
tiếc thương:
" Ý nàng đây. Sao ta
mãi phân vân ?
... Niềm vui sướng của ta
cho ngọn lửa ?... " (*)
Trong bể sống, em ơi! Tình
yêu đầy sóng gió
Nhưng không tình, ta biết dựa
vào đâu?
Trong tình yêu còn bao sự
nhiệm màu
Nâng tâm hồn ta bay tới chân
trời khát vọng.
Em hãy trải lòng, nhìn ra bốn
phương gió lộng
Cuộc đời không chỉ quẩn quanh
việc kiếm sống, áo cơm
Rồi ngày mai thân xác đã héo
tàn
Vào cát bụi khác gì thân gỗ
mục.
Tình yêu giúp cho em, đôi
cánh thần kỳ để sống
Vượt qua phong ba, đến tòa
tháp tương lai
Hình hài em dù xinh đẹp mấy
hôm nay
Rồi cũng lụi phai, úa nhàu
trong cô quắt.
Em không tới được chân trời
mơ ước
Vượt qua bể khổ rồi thì nghĩa
gì đâu?
Một bà già lầm lụi ở mai sau
Tiếc tuổi xuân, tiếc đời,
chôn vùi cùng khát vọng.
Khi đó, em ơi! Đau tận cùng
kiếp sống
Sẽ trôi như dòng nước bùn ao
Em ngửa mặt lên than, liệu
trời có nghe tiếng em kêu?
Chỉ còn biết ngậm đau, để cho
là "số phận"!
Đến lúc ấy ở phương trời xa,
dù anh vẫn muốn đón em về cùng tủi
hận
Với trái tim tình còn tha
thiết yêu em
Thì em ơi! Chỉ biết bên nhau,
ngậm ngùi những tiếc thương
Có luyến tiếc đời em, cũng
trở thành vô nghĩa.
….
(*) Thơ trong bài "Lá thư bị đốt
cháy" của Pushkin
ĐÊM THU PHỐ VẮNG
Đêm phố vắng anh đi, hay là em không ngủ?
Thu đến rồi lay động trái tim
Xào xạc lá, anh nghe xào xạc lá
Thăm thẳm bóng hình em trong đêm.
Anh lại dẫn em, con đường yêu cũ
Một thời nào từng in dấu chân thon
Trước tình yêu, ta hoá thành đứa trẻ
Dẫu mái tóc anh giờ đã hoa sương.
Ta sẽ viết cho ai, bài thơ đêm thu vắng?
Tiếng trong khuya em gọi vọng rất xa
Trên thảm lá lòng ta say đắm
Tha thiết bên em, vì không muốn đêm qua…
Ôi, bài thơ cứ theo anh lang thang trong phố
Ký ức hồi sinh về với tuổi xuân xưa
Em lại ru êm như thuở trẻ
Tấm thân mềm đưa anh vào bến mộng mơ.
ANH ĐAU XÉ LÒNG ĐÀNH QUAY GÓT
Ta bỗng thấy lòng ta nhẹ bẫng
Trút cơn sầu. Cánh chim vụt
bay lên
Hãy bay đi! Bay tới tận Hoàng
Thiên
Rồi đậu xuống một vầng trăng
huyền ảo.
Người lữ khách rũ bụi trần,
xa huyên náo
Quên phàm tình. Nhìn bốn phía
mênh mông
Vẫy tay chào! Ở lại nhé, em
thương
Mình chia tay, biết có ngày
trở lại?
Cũng không phải là người rồ
dại
Đã yêu em tự đáy lòng anh
Em đến với anh bằng tình thắm
chân thành
Bao giây phút nồng nàn, trao
nhau không tưởng tiếc.
Thì vẫn biết, em cố ghìm tiếng
khóc
Lòng anh đau như dao cắt, kim
đâm
Ta trách trời ư? Trời có thấu
đâu em
Tại số đó, nếu không thể bên
nhau mãi mãi…
Anh những muốn cùng em xây
dựng lại
Em giận hờn, phẫn chí buông
xuôi
Trái tim anh tưởng vỡ làm đôi
Cố gắn lại. Mỉm cười nhìn số
phận…
Anh cũng biết đời em còn lận
đận
Mang tình yêu làm chỗ dựa hồn
em
Lòng dạ đàn bà, không thấu
nổi bên trong
Vẫn cần anh sao mãi còn tấm
tức?
Cuộc chia tay đẫm nhòa nước
mắt
Nói làm gì! Ai mất nhiều hay
ít hơn ai
Rồi ngày mai ngoái lại tiếc
hoài
Rơi dòng lệ bên mộ người tri
kỷ.
Đời anh đó, đỉnh thi sơn kỳ
vĩ
Tháng năm cùng nhân thế,
không em
Anh bay lên chín tầng cao mà
kiếp cô đơn
Em ở lại dưới trần hiu hắt
bóng.
Cuộc phân ly hai đứa đều lạnh
cóng
Nhưng cứ yếu hèn, biết sống
làm sao?
Ừ, thôi... thì quên nhau, mặc
cho máu tim trào
Làm kỷ niệm in sâu vào trí
não.
Thơ càng viết, tình dâng
thành giông bão
Phút nhớ nhung viết gửi vào
thơ
Em giữa đời chịu cảnh sống bơ
vơ
Anh đau xé trong lòng, đành
quay gót...
EM LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA LÍNH
Tặng ca sĩ Thanh Trúc
" Nếu em không là
người yêu của lính " (*)
Tiếng hát em đưa thuở còn
chinh chiến
Nửa đêm nay, anh thức dậy để
nghe
Giọng hát ngọt ngào, giọng
hát ru xa.
" Nếu em không là
người yêu của lính
Ai đem cánh hoa rừng về
tặng em
Ai trong gió sương cho em
đợi chờ
Và đến lúc anh về... Ai kể
chuyện đời lính, em nghe! ". (*)
Anh đi qua cả cuộc chiến
tranh xưa
Vẳng tiếng hát em, giữa rừng
già năm ấy
Nay nhớ lại lòng thương biết
mấy
Ôi, tình yêu của người lính
muôn năm.
Bài thơ này anh viết tặng em
Cô
ca sĩ một thời của lính
Nghe em hát, dạ cồn cào cảm
mến
Anh gửi tình mình cho Đất mẹ
- Quê hương.
Ta không mong gì bom đạn,
chiến tranh
Đã dìm dân tộc vào trong bể
máu
Nhưng tiếng hát em thì ngàn
lần yêu dấu
Đời đời... mãi mãi... không
quên...
Là người tình của lính, phải
không em!
Cao quí hơn vạn lần các cung
phi, quận chúa
Anh sẽ mang tình em suốt
chặng đường thiên lý
Mai rồi sống giữa vô biên.
Ôi, Tây Hồ sóng nước mênh
mông
Có nghe tiếng hát em tôi,
giữa đất trời Tổ quốc
Tới một ngày cả hai ta đều
khuất
Bài thơ anh còn sống mãi,
ngợi ca em
Cô ca sĩ muôn đời của lính.
Rất yêu thương.
…..
(*) Lời của bài hát
" Nếu em không là người yêu của lính ".
TIỄN ANH TRÊN ĐẤT KHÁCH
Đêm đất khách quê người, rơi tuyết trắng
Em tiễn anh về lại quê hương
Thôi rồi, gió lạnh con tim
Tình theo lá rụng, khói sương chân trời.
Đời con gái cũng hoa rơi
Loài phù du giữa biển trời mênh mang
Tình như một bóng mây hoang
Đời em chiếc bách dập dềnh, gió mưa.
Đường nhân thế mênh mông, cỏ rối
Tình của ta như gió thổi, sương bay
Cuộc đời mưa nắng, em ơi!
Phận bèo thôi cũng nổi trôi kiếp người.
Berlin 1990
EM GHEN
Anh biết, em yêu anh nhiều
lắm!
Anh cũng rất, rất... rất yêu,
có phải không đâu?
Nhưng em quá ghen, làm anh
phải đau đầu
Yêu cũng thích, mà yêu
cũng... khổ…
Anh từng bảo: Ta sẽ yêu nhau
đến khi xuống mộ
Nhưng... chỉ nhắn tin không
thấy anh
Em đã nổi đóa lên. Vùng vằng
kêu:
- Anh đang chát với ai?
Lại dỗi dằn:
- Ừ, thì em ghen. Bởi quá yêu thôi!
Chẳng lẽ anh thích người
buông xuôi, hờ hững?
- Vậy, cám ơn em! Được yêu, thật sướng…
Nếu cứ trách em, cũng chưa
hẳn đúng?
Đúng là: Em yêu anh hơn tất
cả các cô xưa…
“ Rồi mai ngày chồng vợ
nối duyên tơ
Em sẽ dành cho mình thật
nhiều, thật nhiều” - Em bảo thế!
Tuổi hoàng hôn anh, xem ra
vui đáo để?
Được em yêu, em giận, em hờn
Có khi còn dỗi dài - Bỏ mặc
anh luôn
Anh nhớ gọi! Cũng không thèm
lên tiếng.
Viết mấy dòng thơ, tặng em
yêu mến
Ghen vừa thôi em! Kẻo làm tội
người yêu?
Anh rất thương cưng trong
buổi tình chiều
Đến sưởi ấm lòng anh, những
đêm côi lạnh.
Ta hòa hợp dành cho nhau, năm
tháng cuối cùng cuộc sống
Nguyện mang tình em vào mãi
thiên thu
Em là bạn đời, là ánh sáng,
là thơ
Đường chân lý anh tôn vinh
bằng cả trái tim, cùng khối óc.
TIẾNG RÚC
CHIM ĐÊM
Những tối trăng ngời,
dưới ánh sao khuya
Anh vẫn đắm mình về phương ấy
Những câu thơ như ngôi sao bùng cháy
Và cuộc chia ly đã hoá cánh buồm...
*
Con
chim đêm rúc mãi ngoài cây
Nó nói gì không biết ?
Chắc con mái ham nơi vui thú khác
Đã không về. Con trống gọi suốt đêm...
Chim gọi đàn - Anh gọi tên em
Năm tháng, nắng mưa, non ngàn, bão tố
Có lẽ nào em không về nữa ?
Để hồn anh hoang mạc, bơ vơ
Đã xa rồi. Mùa dĩ vãng trăng mơ…
Đời vui vẻ cuốn theo dòng gió bụi
Bao ý nghĩa trong cuộc đời tồn tại
Thành quách loài người, em thiêu trụi thành tro !
Ngàn năm xưa cho tới bây giờ
Ta muốn hỏi đến muôn đời sau nữa:
Mọi giá trị vĩnh hằng, nếu có
Sẽ là gì ? Khi thiếu vắng em ta !
Con chim đêm run rẩy bóng xanh già
Anh bổi hổi một thời qua vọng lại
Và tất cả đã trở thành trống trải
Sao
em lại phụ bạc tình, con mái thương yêu ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét