EM VÀ MÙA
THU
Đình Bồng
Nguyên GV
Trường THPT Ba Đình Hà Nội
PHỐ THU VÀ ÁO TRẮNG
Tà
áo trắng em đi qua phố
Mùa thu rơi phủ mắt anh
Tà áo trắng của người sinh nữ
Anh nhìn xác phượng khóc rưng rưng.
Chỉ còn lại con tim rớm đỏ
Áo quệt vào, máu rỏ hai tay…
Ôi, mùa thu mùa thu êm ả
Sao lòng anh tơi tả thế này?
Tà áo trắng trôi dưới dòng mây bạc
Lang thang vài cánh bướm bơ vơ
Áo trắng in ngang trời - sét đánh!
Lưỡi dao nào cào nát tim thu?
Anh cũng có một thời bên áo trắng
Cũng bế bồng và cũng đã ru em!
Cái thời ấy chìm vào xa vắng
Phút gặp lòng đâu hết ngổn ngang.
Thêm một mùa thu, một mùa thu vỡ
Câu thơ nẩy những bông hoa buồn
Thôi, đừng hát để ướt lòng trinh nữ
Em đi rồi, anh chết cả mùa đông.
Lời bình: Nếu
như bài thơ Thời Áo Trắng là sự hoài cảm những kỷ niệm về một thời đã qua, thì “Phố
thu và áo trắng” lại là những cảm xúc tình yêu của nhà thơ bật ra, da diết cùng các em sinh nữ. Có một buổi
nhà thơ đang đi trên phố, bỗng nhiên anh bắt gặp những tà áo trắng các nàng
phấp phới bay lướt qua anh. Trái tim Phạm Ngọc Thái xốn xang, tưởng chừng chỉ
muốn vỡ tung ra:
Tà áo trắng em đi qua phố
Mùa thu rơi phủ mắt anh
Tà áo trắng của người sinh nữ
Anh nhìn xác phượng khóc rưng rưng
Đó là những chiếc áo dài trắng mà các nữ sinh mặc
vào buổi khai trường mùa thu. Nhìn những cánh hoa phượng đang rơi xuống đất,
lòng anh chạnh nhớ lại những ngày đã cùng em cắp sách đến trường! Anh khóc hoa
phượng đỏ hay anh khóc cho chính anh đây? Câu thơ: Anh nhìn xác phượng khóc
rưng rưng /- Đã
ra
đời như thế!
Vậy, tà áo trắng này là áo trắng thực
và phố này cũng là phố thực. Nó khác với thành phố ở bài Thời Áo Trắng, là hình
ảnh mang màu sắc tượng trưng. Nhà thơ nấc lên:
Chỉ còn lại con tim rớm đỏ
Áo quệt vào, máu rỏ hai tay...
Ôi mùa thu, mùa thu êm ả
Sao lòng anh tơi tả thế này?
Nếu như trong Thời Áo Trắng diễn tả: Tà áo
trắng động vào... khe khẽ nát tim anh! /- Chỉ là khe khẽ, xao xiết... Thì ở
bài “Phố thu và áo trắng”, mức độ day dứt cào xé trái tim người thi sĩ mạnh
hơn. Anh bàng hoàng nhớ về một thưở từng ôm ấp, yêu thương người thiếu nữ? giờ
như con dao cứa sâu mãi vào anh. Mùa thu của đất trời vẫn êm ả trong xanh,
nhưng mùa thu trong anh… còn đâu sự yên lành, êm ái của thuở xa xưa ấy:
Áo trắng in ngang trời, sét đánh!
Lưỡi dao nào cào nát tim
thu?
Hình ảnh lưỡi dao cào nát cả trái tim mùa thu,
là một biểu tượng đã được thăng hoa. Nó đẩy nỗi tình thơ cao lên - Còn hình
ảnh:
Tà
áo trắng trôi dưới dòng mây bạc
Lang thang vài
cánh bướm bơ vơ...
Quyện giữa mùa thu và áo trắng thành một
bức hoạ tình. in lên nền trời thật huyền ảo, mộng mơ. Cái cảnh vài cánh bướm
vàng bay bơ vơ… chính là hồn của nhà thơ đang lang thang - Bộc lộ về khát vọng
tình yêu của một con người đã bước vào tuổi hoa niên? Tuổi trẻ qua đi, nhưng
tâm hồn và trái tim thi sĩ thì cứ trẻ mãi. Anh bồi hồi tưởng lại những năm
tháng vẫn từng ân ái bên em:
Anh
cũng có một thời bên áo trắng
Cũng bế bồng và cũng đã ru em
Cái thời ấy chìm vào xa
vắng
Phút gặp lòng đâu hết ngổn
ngang...
Ôi, tình yêu cuồng nhiệt và nóng bỏng? Giờ chỉ còn là những tháng năm lạnh lùng
của buổi hoàng hôn. Anh nghĩ đến cái thời từng ôm ấp tấm thân em mềm mại, trẻ
trung trong vòng tay? Những khoảnh khắc đó đã trở thành kỉ vật thiêng liêng,
cùng thời gian trôi vào trong quá khứ của đời anh. Nó lý giải cảnh ngộ vì sao
khi gặp những tà áo trắng đi qua, lòng nhà thơ lại cảm xúc mãnh liệt đến thế!
Như Nguyễn Du đã viết:
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?
Phút gặp lại trăm mối ngổn ngang với sự tan vỡ của lòng người thi sĩ:
Thêm một mùa thu, một
mùa thu vỡ
Câu thơ nấy những bông
hoa buồn
Thôi, đừng hát để
ướt lòng trinh nữ
Em đi rồi,
anh chết cả mùa đông.
Nói là: "
thôi đừng hát..." - thực ra anh vẫn muốn hát mãi về tình yêu!
Mỗi mùa thu đến, một lần lòng anh thêm tan nát. Mùa đông tới, trái tim nhà thơ
Phạm Ngọc Thái chắc sẽ càng hiu hắt, cô đơn !?
Đình Bồng
( Trích tập “PNT chân dung
nhà thơ lớn thời đại”,
Nxb Văn hóa Thông tin 2014 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét