Ôi thương quá La Hai
Phô ngực mà chi anh
Phô ngực mà chi chị
Phô ngực mà chi em
Tấm thân trắng gội bên giòng châu thổ
Lúa đòng đòng đang trổ nát bờ xưa
Cánh hoa rừng run rẩy những ngày thơ
Em nhan sắc cho phố chiều thêm lạnh
Em nhan sắc để một đời nhân ảnh
Kỳ Lộ trong như con nước lạ ngày
Khoát trong mình chiếc áo vừa vai….
Nên năm tháng ôm vầng trăng thiếu nữ
Ôi vầng trăng những năm dài viển xứ
Nơi núi rừng hút bóng cao nguyên
Sủi hương đi dẫn độ đến trăm miền
Trong khóe mắt mùa Thu đồng vọng
Giữa màu quê em hồn nhiên chiếc bóng
Trả ơn đời hay nợ lỡ cưu mang
Dấu chim về theo mổi bước chân hoang
Chiều lẩm đẩm cơn say từ phố núi
Mây trắng quá nên chiều thương gió bụi
Để tơ tằm lầm lũi tháng năm
Vầng trăng cong như cánh nỏ đang tầm
Đêm cứ chảy và ngày xuôi bến bải
Thị trấn nhỏ ôm núi rừng hoang dại
Buổi em về sóng nước bổng lao xao
PHAN MINH CHÂU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét