Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2018

TẬP THƠ SỰ MẤT NGỦ CỦA LỬA - NGUYỄN QUANG THIỀU (HÀ NỘI )


Nguyễn Quang Thiều


tập thơ

SỰ MẤT NGỦ CỦA LỬA


NHÀ XUẤT BẢN LAO ĐỘNG – 1992

 

 

 

Sông Đáy


Sống Đáy chảy vào đời tôi
Như mẹ tôi gánh nặng rẽ vào ngõ sau mỗi buổi chiều đi làm về vất vả
Tôi dụi mặt vào lưng người đẫm mồ hôi mát một mảnh sông đêm
Năm tháng sống xa quê tôi như người bước hụt
Cơn mơ vang tiếng cá quẫy tuột câu như một tiếng nấc
Âm thầm vỡ trong tôi, âm thầm vỡ cuối nguồn
Tỏa mát xuống cơn đau tôi là tóc mẹ bến mòn đứng đợi
Một cây ngô cuối vụ khô gầy
Suốt đời buồn trong tiếng lá reo.

Những chiều xa quê tôi mong dòng sông dâng lên ngang trời cho tôi được nhìn thấy
Cho đôi mắt nhớ thương của tôi như hai hốc đất ven bờ, nơi những chú bống đến làm tổ được giàn dụa nước mưa sông.

Sông Đáy ơi! chiều nay tôi trở lại
Những cánh buồm cổ tích đã bay xa về một niềm tức tưởi
Em đã mang đôi môi màu dâu chín sang đò một ngày sông vắng nước
Tôi chi gặp những bẹ ngô trắng trên bãi
Tôi nhớ áo em tuột rơi trên bến kín một trăng xưa.

Sông Đáy ơi, sông Đáy ơi…chiều nay tôi trở lại
Mẹ tôi đã già như cát bên bờ
Ôi mùi cát khô, mùi tóc mẹ tôi
Tôi quì xuống vốc cát ấp vào mặt
Tôi khóc.
Cát từ mặt tôi chảy xuống dòng dòng.

Sông Đáy, 1991.




Ban Mai


Bóng tối đêm gần sáng như một con mèo nhung khổng lồ bước đi uyển chuyển
Cái đuôi mềm của nó chạm vào tôi làm tôi tỉnh giấc
Tôi cựa mình như búp non mở lá
Ý nghĩ mỉm cười trong vắt trước ban mai

Những xôn xao lùa qua hơi ẩm
Vọng về từ cánh đồng rộng lớn mờ sương
Tiếng bánh xe trâu lặng lẽ qua đêm
Chất đầy hương cỏ tươi lăn về nơi hừng sáng

Ơi… ơi…ơi, những con đường thân thuộc
Như những ngón tay người yêu lùa mãi vào chân tóc
Ai gọi đấy, ai đang cười khúc khích
Tôi lách mình qua khe cửa, ơi… ơi…

Người nông dân bế tôi lên và đặt vào thùng xe
Dưới vành nón của người cất lên trầm trầm giọng hát
Như tiếng lúa khô chảy vào trong cót
Như đất ấm trào lên trong lóe sáng lưỡi cày

Chiếc bánh xe trâu một nửa đã qua đêm
Một nửa thùng cỏ tươi còn trong bóng tối
Và sau tiếng huầy ơ như tiếng người chợt thức
Những ngọn ban mai mơn mởn rướn mình

                                                     Tháng giêng, 1992.





Tiếng cười


Khác với người say rượu
Cha thường dời nhà vào lúc nửa đêm
Đom đóm bay quanh cha
Như từng vòng dây thép nung đỏ
Quấn vào và đứt tung ra

Tiếng chó kia rộ lên từ xóm nhà ta đến đầu làng
Cuối tiếng chó là bến sông quê và con đò cô độc
Cha đã mang tuổi hai mươi lên đò không ngoảnh lại
Mẹ con đứng vùi chân trong cát
Nước mắt buồn bay ướt một triền sông

Bao năm sau cha trở về trắng tóc
Đêm đêm ngồi hút thuốc lào
Tiếng điếu rít lên muốn khoan thủng nỗi buồn
Khoan vào phận con buốt nhức

Cha ơi cha
Bốn anh em con không phải là đích cuối cùng của đời cha
Chỉ là bốn cột số trong nỗi buồn cha dằng dặc
Bởi thế cha lại mang tuổi bảy mươi của mình về bến cũ
Cha lại bước lên đò
Con đò chao đảo
Có phải chân cha già yếu
Hay con đò hoảng hốt run lên

Tiếng chó lại rộ lên từ đầu làng về ngõ nhà ta
Tóc cha trắng một tiếng cười ngửa mặt.

                                           Làng chùa, 07/1991






Cái đẹp


Trên con đường gồ ghề
Gió lạnh gào thét
Con bò cắm mặt bước
Kéo chiếc xe nặng nề
Người đàn ông chân đất
Cúi rạp đẩy xe
Và trên đống đá thùng xe
Người đàn bà ngồi im lặng
Chiếc khăn trùm đầu
Bọc một gương mặt đẹp

Gió lạnh lồng lộng bốn phía chân trời
Con bò nguyền rủa con đường quá dài
Người đàn ông nguyền rủa con bò đi quá chậm
Người đàn bà lặng lẽ quàng lại khăn
Che bớt gương mặt.

                         Mùa đông 1991






Xô – nát hoàng hôn trên biển


Mặt trời đang lăn về cuối biển
Qua mỗi vòng lăn cơn khát người dịu đi
Ta từng bước về với biển
Cát nóng bỏng mải miết chảy qua cổ họng ta
Ta nuốt từng vốc sa mạc vào ngực

Những con sóng hoàng hôn xõa tóc trắng chạy về
Phút cuối cùng kêu lên đập ngực mình vào đá
Những con sóng triệu năm điên cuồng, mệt mỏi
Ta không sao cứu nổi
Cái chết những con sóng buồn ngay ở trước chân ta

Lăn nhanh, lăn nhanh
Hỡi mặt trời, cơn đau đớn của lửa
Những lá buồm lóe lên ánh sáng thủy thần
Ta nghe tiếng dây buộc chèo xiết rên tóe máu
Những tấm lưới bùng ra như đám cháy
Và bao cuộc chia ly của lũ cá dại khờ

Lăn nhanh, lăn nhanh
Chỉ còn một vòng nữa thôi
Ta nghe tiếng réo ù ù
Cơn đau đớn vĩ đại, nỗi khát khao vĩ đại của lửa
Chỉ còn một – Vòng nữa thôi
Mặt trời sẽ chạm vào biển
Đó là lúc lòng ta đau đớn nhất
Đó là lúc ta không sao chịu nổi
Lúc có một bài ca lưu lạc trở về

Bài ca của những con thuyền vỡ
Bài ca của những tấm lưới rách
Bài ca của những phận người rơi vào đáy biển
Rơi như một chiều đang buồn ngủ
Không đau khổ và không ân hận

Lăn nhanh, lăn nhanh
Chỉ còn nửa vòng nữa thôi
Hỡi mặt trời
Ta không sao chịu nổi
Lại một con sóng buồn vừa chết trước ta
Và đâu đó từ những chân trời nước
Từ những bãi tha ma biển
Từ những con đường mòn của bầy cá lạ
Vọng về bài ca hoàng hôn nước
Và lúc này hơn mọi lúc nào
Lúc mặt trời úp mặt vào biển
Ta vẫn bước đi, bước đi
Cát vẫn chảy mải miết qua cổ họng ta
Bầu trời mặt biển trên đầu ta cao mãi
Ta lẫn vào những đàn cá lưu lạc
Vừa bơi vừa ngân lên khúc hát gọi bầy
Cho đến khi ta nằm xuống như một đứa trẻ
Trong mộng mị xa xăm giấc ngủ chiều

Ta thức giấc khi mặt trời chạm vào mặt biển
Và ngoi lên mặt nước
Vây tóc ta bạc trắng
Ta cất tiếng gọi bến bờ của ta bằng tiếng cá
Trong hoàng hôn nước màu huyết dụ
Có một bài ca lưu lạc tìm về

                                           Tháng tư năm 1992






Tháng Mười


Những ngọn khói trẻ chăn trâu đốt rạ trên cánh đồng sau vụ gặt
Thở vào ta hương vị tháng Mười
Sau mỗi gốc rạ khô tiếng gió ngân lên thổi qua những bẹ lá tướp
Ta nghe có người nấp sau ở đó gọi ta, và ta đi, ta đi…

Ta đi qua tháng Mười, ta đi qua tiếng gọi buổi chiều của mẹ
Mây trời vun lên những đống rơm khô
Dấu chân ta xóa dấu chân chú bê vàng lạc mẹ và dấu chân chú bê vàng xóa dấu chân ta
Khi bóng đêm vụt đứng trước mặt ta, ta vội quay lại tìm dấu chân mình
Òa khóc.
Ta tin có một mụ phù thủy đã biến ta thành một chú bê

Giờ chẳng còn tháng Mười xưa, chẳng còn ngọn khói xưa, chẳng còn…
Ta đợi mãi đợi mãi một mụ phù thủy
Từ tháng Mười Một bay về để biến ta thành chú bê xưa.

                                                         Tháng mười xa quê, năm 1991






Một bài hát tình yêu của làng Chùa

Chàng ơi,
Đêm đã trải tấm khăn của tình yêu xuống rồi
Sao xanh
Sao xanh
Bay về đồng cỏ
Nụ cười trinh trắng của em
Nước mắt trinh trắng của em

Em đi đôi hài thơm tết bằng cỏ
Em buộc mái tóc dài của mình bằng cỏ
Em đi tìm chàng

Hỡi chàng trai em yêu
Chàng đã không nghe lời em
Chàng không uống sương đêm đọng trên gai cỏ sắc
Chàng không ăn hạt cỏ rụng mùa thu
Bởi thế em mất chàng
em mất chàng

Sao xanh
Sao xanh
Ngủ êm trên cỏ
Hỡi chàng ơi
Đêm đã trải tấm khăn tình yêu xuống rồi
Hơi thở em cỏ đã ướp đầy hương
Bầu vú em gió núi đã thổi mát rượi
Thế mà em mất chàng.

                                   (Rút từ tiểu thuyết “cỏ hoang”)





Chuyển động

Như một thành phố vùi trong lòng đất tự xa xưa giờ thức dậy. Bầy ốc sên bò qua vườn trong ánh trăng chói gắt như nắng trời mùa hạ. Những chóp vỏ chói sáng như hạt kim cương đính trên vương miện nữ hoàng đêm dạ hội. Những tấm thân mềm ướt lướt đi trong êm ái rợn người. Đôi râu ăng - ten phóng lên bắt những âm thanh xa lạ. Ngôn ngữ bí ẩn nào đang hạnh phúc hay đau khổ gọi bầy sên.

Ánh trăng im phắc, những vòm cây im phắc. Bầy ốc sên bò qua giấc ngủ của cỏ và của những chiếc lá vàng rụng trên mặt đất. Chúng miết những tấm thân mềm qua những mảnh chai vỡ sắc lạnh. Tôi không nghe thấy tiếng chúng kêu than hay nguyền rủa điều gì. Chỉ cảm thấy có tiếng nước dâng lên, dâng lên mãi tràn ngập cả đêm trăng.

Bầy ốc sên đã giấu mình trong những gốc chuối, những bụi gai. Giờ thức dậy dưới trăng và ra đi lặng lẽ. Khu vườn này là quê hương chúng, hay là khu vườn bên, hay còn… xa nữa. Chúng đang rời bỏ quê hương mình hay đi tìm lại quê hương. Dù thế nào thi tôi vẫn muốn hát lên một bài ca. Bởi sự ra đi của chúng đẹp làm sao, như một cơn mơ, như một đêm vũ hội.

Con ốc sên cuối cùng đã bò qua bức tường bao quanh vườn cũ mốc. Cái chóp vỏ cuối cùng đã khuất phía bên kia. Những tia sáng cuối cùng của những hạt kim cương vụt tắt. Vệt bò của chúng để lại những dòng sáng đặc lóng lánh, những vệt sao đổi ngôi đọng mãi trên trời

Bên cửa sổ đêm nay, tôi áp mặt vào những song sắt thì thầm lời từ biệt.

1991





Những ngôi sao

Ta không thể nuôi nhau bằng những ánh sao trời
Anh nói vậy xin em đừng khóc
Những ngọn tóc em đang đổ xuống ngực anh
Như những rễ cây bò buồn trong sỏi đá

Đêm nay đêm thứ bao nhiêu rồi ta chẳng còn biết nữa
Ta ôm nhau ngồi thở trước sao trời
Những ngôi sao tuyệt vời nhưng anh không tới được
Chẳng bao giờ anh hái được cho em

Anh đã gọi em về, không nỡ để em đi
Em non bấy đau trong từng sợ hãi
Em tựa vào anh, anh tựa vào cay đắng
Trái đất tựa vào những tinh tú thẳm xa

Đêm hoang sơ chỉ có đôi ta
Không cơm áo cửa nhà ngồi ôm nhau run rẩy
Ta sẽ bắt đầu điều gì khi bình minh thức dậy
Đi về phía biển khơi hay trở lại rừng

Trái đất đang ở đâu đêm nay một triệu năm về trước
Hay của triệu năm sau gió bụi, mây vàng
Và ta nữa khổ đau cùng hạnh phúc
Ta là hai kẻ cuối cùng hay hai kẻ đầu tiên

Đêm nay là đêm thứ bao nhiêu rồi ta chẳng còn biết nữa
Ta như hai đứa trẻ non mềm vừa mới sinh ra
Với hơi thở của người vừa ốm dậy
Ta ôm nhau ngước mắt gọi sao trời.
1991





Mười một khúc cảm


I
Dâng lên như mùa xuân thứ nhất
Những con đường biền biệt thuở thơ

Tiếng người gọi hai bên thiêm thiếp cỏ
Ta khổ đau lần thứ nhất trên đời

Ta giấu một tình yêu chưa giới tính
Sau nâu nâu vạt áo học trò

Ta khóc vụng một ngày thưa bóng mẹ
Tiềng gà buồn mổ rỗ mặt hoàng hôn

Xin quỳ lạy
Xin lặng câm vứt bỏ
Mắt đê mê từ thuở tóc chưa về

II

Cốc cà phê càng nguội
Màu đen cà phê càng đen
Ý nghĩa ta ẩm ướt
Ý nghĩa ta khô giòn

Điếu thuốc cháy từ năm ta mười bốn
Chiếc roi cha ta quất nát sợi khói mềm
Trong ký ức ta có một ngày oán hận
Hốc mắt ta khô dù chỉ khóc một lần

Khói đã phủ quánh phổi ta
Con rắn nước trườn qua cổ họng

Đâu rồi chiếc roi của cha
Đâu rồi chiếc roi của cha
Ta trong khói suốt đời quờ quạng

III

Người đàn bà có một gia tài hơn ta là biết khóc trước ta mười bốn năm
Giờ trong vòng tay ta đam mê quay lại khóc nghi ngờ

Ta đi về cửa ngõ của chiều
Ta đi về thuở ta chưa cắt rốn
Ta đi về thuở ta còn sóng sánh

Và ta chạm lời nguyền vĩ đại
Man rợ ngân lên từ phía tối mặt trời

IV

Cuối cùng ta cũng đứng được lên
Bằng đôi chân trong mộng như đôi chân của người bại liệt

Xa một cơn mơ từ nơi ta đứng dậy
Đến nơi có tiếng người gõ cửa đêm đêm

Đến nơi chín rũ một mùa khóc
Đến nơi khô quắt một mùa cười
Nơi bầu vú ăn vào đá sỏi
Cứ nâu dần sau mỗi tiếng u…u

Ta đã kiên nhẫn lết đôi chân bại liệt suốt nửa đời ta
Nhưng chưa một lần chạm vào then cửa

Đôi mắt
Đôi mắt
Lúc nào cũng vội

V

Người đàn ông điên không quần áo đang đi trên đương phố
Thứ tự do này làm hoảng sợ mọi thứ tự do

Một triệu năm về trước nhảy và hú
Một triệu năm về sau nhảy và hú
Đói không phải là đói
Khát không phải là khát
Đau không phải là đau

Trong sự hổ nhục của người đàn bà đi qua mặt người đàn ông điên
Trong sự không hổ nhục của người đàn ông điên trước chúng sinh và mặt trời
Ta vẽ mắt nhân loại hình lục giác.

VI

Không phải cơn sốt giam cầm ta
Không phải sự hèn yếu giam cầm ta
Ô cửa mùa đông mở ra lặng lẽ

Ta gặp mẹ ta năm người mười bảy
Những răng lược gỗ mòn cắn ngập mái tóc người
Ta gặp cha ta năm người hai mươi tuổi
Dưới những nhát búa cùn
Từng khúc xoan tươi toác ra tiếng cười của lửa

Ô cửa mùa đông mở ra lặng kẽ
Chiếc áo sơ sinh của con ta phơi vừa bay qua đó
Cái mỉm cười nhạo báng của thời gian

VII

Em quẫy trong tay ta như một con cá
Rồi bỏ ta chạy vào lối ngõ không trăng
Như cá thoát câu chạy rúc xuống bùn

Trời ơi từng ấy năm

Ta khắc khoải hình dung khuôn mặt em mà không sao nhớ nổi
Chi mang cá thở dồn làm ngực ta tắc ngẹn
Chi đuôi cá mềm và quẫy tung nước làm bỏng rát mặt ta

Từng ấy năm và từng ấy năm
Ta nằm trong đêm co quắp
Ta là chiếc lưới câu bị bỏ quên đau khổ
Chỉ đợi run lên trước đôi môi em

Ta không bao giờ lừa em
Không bao giờ lừa em

Thính cứ ném xuống đời ta không ngủ

VIII
(Tặng N.T.V)

- Cha!

Con bắt đầu ốm đau từ đấy
Cô đơn theo con lặng lẽ lớn dần
Con thầm khóc nhiều lần nhưng chưa một lần khóc bưng mặt
Con yêu điên rồ hòng trốn những buồn đau
Nụ hôn ướt nhoèm không còn dấu vết
Bụi không tung lên sau tiếng đổ trên giường
Một phía thời gian xước từng răng chó cắn
Một phía thời gian tro ấm phủ đầy
Có gì hỏng mất rồi
Con giật mình kinh hãi
Cha sớm nay thở dốc hiên nhà

- Cha!
Con có tội một lần một chiều xưa nói dối
Con mang tội suốt đời lời nói thật sáng nay.

IX

Những u mê trôi kín cả chiều vàng
Ta khao khát nhìn thấy ta trong vệt sáng cuối ngày hắt qua khe cửa

Có lẽ nào đó là đường nhân loại
Đó là niềm tin sót lại trên đời

Tóc ta bết – tóc trẻ con vừa đẻ
Cơn sốt ngân lên âm nhạc cuối cùng

Trong vệt sáng cuối cùng có một con kiến lửa
Đang bò về cơn sốt của ta.

X

Như tiếng một giọt nước
Rơi vào lòng giếng sâu
Gần hai mươi năm chân tóc buốt từng giờ
Ta vật vã trong vòng lăn chiếc nhẫn vàng hàng xén

Mười ngón tay em buốt đau mười phía
Như những móng chim hoàng anh
Quắp vào ta như quắp một cành khô
Khi bị viên đạn chì bắn trộm

Ta chối bỏ gương mặt em kinh hãi
Khoảng tối thần sau cửa bếp khuất dâng

Chiếc nhẫn vàng hàng xén ơi đổ xuống nơi nào
Ta thương tật đi tìm ngoài ánh sáng

XI

Trên mặt bàn viết của ta
Lưỡi dao rọc giấy lóe sáng như hàm răng một người lạ đang cười

Tiếng con dế bị giam cầm trong góc nhà vươn lên một con đường cỏ dại
Chạy mãi về cánh đồng ngoại ô
Ta là đám rêu vừa cổ kính vừa tơ non ven tường ngôi miếu cổ
Đống lá bưởi khô mười năm chưa cháy hết
Mười năm dụi vào ký ức tuổi thơ

Những vết rạch thương yêu giờ này đã ngủ
Miệng vết thương mở ra hai mầm lá gợn hồng
Có gì đó cựa mình trong mạch vôi tường ẩm ướt
Có gì đó lướt trên nụ cười lưỡi dao
Như thiên nga lướt mộng mị trên mặt hồ tỏa sóng

Nỗi đau lịm dần… lịm dần
Nỗi đau gượng dậy… gượng dậy
Trong những tia cười dao sắc và thơ





Những ví dụ

              Kính dâng những người vợ liệt sĩ làng tôi

Thời gian cứ lặng lẽ chảy vào chiếc bình gốm cổ khổng lồ. Những người đàn bà góa bụa làng tôi như những con cào cào áo nâu khuất dần sau cỏ. Từ chân trời xa chạy về những ngọn gió loang lổ màu đỏ. Những ngón tay của gió như điên cuồng, như kiệt sức bới rối tung từng đám lá cỏ gai. Tôi đứng trên con đường cuối làng khóc run lên như đứa trẻ mất mẹ. Tôi làm sao lật hết từng lá cỏ trên đất đai rộng lớn nhường kia, để tìm lại những người đàn bà góa bụa…

Những người đàn bà góa bụa làng tôi gồng gánh trên vai, trên những con đường mòn như cột sống dị tật của ngàn đời vất vả. Họ mộng du qua những cơn gió hồng hoang nổi lên lúc mặt trời lăn vòng cuối cùng vào bóng tối. Họ mộng du trong những cơn mưa tiền sử lúc bình minh vừa vực dậy sau một cơn sốt đêm và tôi như kẻ mắc bệnh tâm thần đứng đếm họ. Tôi đếm từng ví dụ.

Những người đàn bà góa bụa làng tôi - những ví dụ - chân không giày không đẹp. Họ trách con đường dẫn đến những đêm trăng. Bầu vú họ mệt mỏi nằm ngoẹo đầu và trở lên ngễnh ngãng, không còn nghe được tiếng gọi đàn ông nồng mùi thuốc lào và ruộng bùn ngai ngái, trong những đêm gió từng đôi quấn nhau qua vườn hổn hển. Chỉ tiếng chuột nhắt cắn thóc trong những chiếc áo quan gỗ gạo đóng sẵn làm họ thức giấc. và họ nằm lo âu trong tiếng mọt cắn gỗ vọng ra từ cỗ áo quan.

Thời gian cứ lặng lẽ…lặng lẽ chảy ào vào chiếc bình gốm cổ khổng lồ. Những người đàn bà góa bụa làng tôi như những con cào cào áo nâu cứ khuất dần… khuất dần sau cỏ. Tôi như kẻ mắc bệnh tâm thần đứng khóc. Tôi khóc vì những ví dụ đã vĩnh viễn ra đi.

Và đến khi tôi không còn gì để đếm. Những người đàn bà góa bụa làng tôi từ sau cỏ trở về. Họ đi trên ánh trăng gồ ghề dọc con đường phơi đầy rơm rạ tháng mười. Mái tóc đẫm hương lá bưởi của họ chảy lênh láng trong trăng. Bầu vú họ vươn về phía ngọn lửa giới tính vừa nhóm lên đâu đó. Sau bước chân họ, sau tiếng kẹt cửa trong khuya là bài hát. Bài hát vút lên xuyên qua đỉnh đầu những người mắc bệnh tâm thần mất ngủ nhìn trăng. Những người mắc bệnh tâm thần mất ngủ nhìn trăng mở cửa và bước ra khỏi nhà. Họ cùng bài hát kia đi mãi, đi mãi, và đi mãi, về nơi không có những Ví Dụ bao giờ.
                                                                                           Làng chùa, một đêm trăng,1992.





Cơn mê
Tặng John Baca, cựu binh Mỹ trong chiến tranh Việt Nam


Con chó liếm mãi, liếm mãi lên ngực anh
Lưỡi nó như ngọn lửa nhỏ mang cái ấm của hơi nước
Sự dịu dàng của chó làm anh bật khóc

Tiếng súng bắn ra từ đầu cơn mê
Cuối cơn mê là Cửu Long Giang
Những người dân chài quấn khăn rằn thả lưới
Hoàng hôn xõa đôi cánh vàng khe khẽ xuống dòng sông

Những viên đạn - bầy chuột cống trụi lông
Chạy rúc vào những ngôi nhà lá dừa
Cắn tung những tấm lưới phơi trên bãi

John baca sằng sặc
Bóp trong tay những con chuột răng vàng ám khói
Những con chuột trụi lông trơn tuột
Trườn qua kẽ tay run rẩy của anh
John baca tắt lặng

John baca đã bóp cò hai mươi năm về trước
Đạn vẫn bay đến bây giờ

Con chó liếm mãi, liếm mãi,
Liếm mãi, liếm mãi, liếm mãi…





Hai con hải cẩu

Họ là Hu-li-ô và Các-men
Hay là Hô-sê và Ma-ghết-ta
Họ từ Ê-ti-ô-pi hay từ Tan-da-nia
Hay từ Công-gô hay từ đâu đến

Trên bờ biển đêm trăng
Họ nằm xoãi bên nhau
Như hai con hải cẩu hiền lành
Bị sóng đánh dạt lên bờ
Nằm tựa vào nhau mệt mỏi

Màu da đen của họ ánh lên trong đêm trăng
Họ không nói gì
Nằm bên nhau im lặng
Có phải họ đang nghe tiếng biển đêm rền rĩ
Hay họ mải hôn nhau
Hay họ khóc thầm

Bụi nước biển tung lên phủ kín người họ
Hai con hải cẩu ướt át
Như đang hạnh phúc
Như đang khổ đau
Họ có còn thức không
Hay đã ngủ thiếp rồi
Sau chặng bơi dài trên biển

Sóng vẫn lớp lớp đổ trắng lên bờ
Biển đang gọi họ về với biển
Hay đang đuổi họ đi

Đêm trăng bờ biển Cuba, 1988





Ám Ảnh

Tấm mạng nhện giăng nơi cửa sổ phòng tôi không có mưu mô độc ác gì
Mỏng như hơi thở con tôi phả vào mặt kính
Nó dịu dàng đỡ những giọt sương đêm
Như tấm võng của bà mẹ đỡ đứa con
Ru êm ái trong ban mai màu ngọc

Nhưng đời tôi phải chăng đã gặp những lọc lừa
Nên tôi sợ và tôi nghi ngờ
Rằng ý nghĩa tôi sẽ mắc vào tơ nhện
Con nhện già lao ra từ một khe cửa sổ
Vồ lấy ý nghĩ của tôi
Phủ lên đó một lớp nhựa độc màu trắng
Như người ta phết bơ lên lát bánh mỳ
Khi ý nghĩ của tôi tê cứng
Nó sẽ ăn ngon lành
Như kẻ ăn mày ăn lát bánh mỳ phết bơ béo ngậy
Vừa ăn nó vừa gãi những cái chân dài lên từng sợi tơ mảnh
Như thằng du côn vừa uống rượu vừa gẩy đàn

Sự nghi ngờ đã lây lan, sự căm thù đã lây lan
Nhưng mãi mãi tấm mạng nhện kia không có mưu mô độc ác gì
Mỏng như hơi thở của con tôi phả vào mặt kính

Tháng tư năm 1991





Con gái ơi
          Cho con gái Tuyết Ngân

Con mặc chiếc váy mỏng như khâu bằng những tấm hoa tầm xuân
Con đi đôi giày nhỏ như làm bằng hai chiếc kén tằm vàng
Trên con đường trước nhà ta đầy đá
Con chạy ra đón cha

Hai bên đường những cánh bướm còn non
Bay như dính vào không gian
Đó là chim bồ câu tí hon
Trong miền riêng của con trong trắng

Niềm xúc động trong cha dâng lên đến tận cùng
Làm buốt chân tóc trên đỉnh đầu cha
Những sợi tóc tơ con ròng ròng từng sợi nước
Mát rượi chảy chàn từng ống xương cha

Con gái của cha ơi
Cha nghe thấy có tiếng cười lạ
Cha nghe thấy có tiếng người lạ
Dẫu không gọi tên con cũng không gọi tên cha
Mà sao cha sợ run lên
Cha mở đời cha như mở một tấm lót
Bọc lấy con và bế con lên

Chỉ như thế cha mới có thể nhắm đôi mắt lại
Hôn dịu dàng lên mái tóc con
Chỉ như thế chiều nay con mới không òa khóc





Bầy chó của tôi

Làng quê ơi, bao năm xa cách
Đêm nay ta trở lại làng
Trời sắp bão oi nồng cơn sốt
Bên ngọn đèn hạt đỗ
Tôi ngồi nghe
Tiếng chó khuya sủa chớp cuối chân trời

Bao năm rồi
Tôi lớn lên trong ngõ của tôi
Đã bao năm
Cứ đên xuống
Bầy chó ngửa mặt lên trời
Sủa cay đắng, thảm sầu, man rợ
Bầy chó ơi, sủa vào đâu
Sủa vào trăng?
Sủa vào ngọn đèn dầu?
Hay sợ đêm mà sủa vào bóng tối
Hay sợ nhau mà sủa vào nhau

Bầy chó gầy, bẩn thỉu, ốm đau
Ngày lùng sục kiếm ăn
Liếm cả vào dao sắc ngọt
Lưỡi bị cứa máu trào ra ở đó
Con đến sau lại liếm máu bầy mình

Chó ơi, đừng sủa nữa
Gió đêm thành gió dại rồi
Ai ném vầng trăng ra khỏi sự bình yên
Lao rồ dại trong mây trời xứ mẹ

Trong ngõ nhỏ đêm nay
Tôi nghe chó sủa
Tôi thổi tắt đèn
Chó sủa vào tôi.

1989





Cánh buồm

Thị xã hỡi, đêm mất điện
Bóng tối đổ xuống như tóc người đàn bà góa bụa
Trong bóng tối
Mặt người nhòa vào mặt cây
Nhòa vào mặt con mèo
Nhòa vào mặt bàn, mặt ghế
Bóng tối miên man xóa đi tất cả
Những gì tôi quen nhìn
Tôi tìm em
Em héo quắt và đắng cay
Em bới tìm chi trong mái tóc dày
Nơi có nhiều sợi bạc.

Thị xã hỡi, đêm mất điện
Có ai đó kêu lên
Có ai đó cười sằng sặc
Có kẻ lấy đêm che nửa phần suồng sã
Nửa phần kia làm đom đóm lập lòe.

Không ai nhìn rõ ai
Tôi cũng không nhìn rõ tôi
Chỉ tiếng nói nổi lên như từng chùm tăm cá
Ai ném xuống cuối trời một vầng trăng cuối tháng
Ôi chiếc lưỡi câu mơ mộng
Nửa đời tôi chót cắn câu

Trong tiếng thở dài như dòng sông cạn
Trong tiếng ho như con đường xóc
Tôi đi tìm em
Em nằm nghiêng trong đêm
Như con thuyền cô đơn nép mình bên bến cát
Tôi cởi áo mình ra căng một cánh buồm.

Thị xã Hà Đông, 1992





Trong quán rượu rắn
                           Tặng D.K.M

Những con rắn được thủy táng trong rượu
Linh hồn chúng bò qua miệng bình cuộn khoanh đáy chén
Bò tiếp đi… bò tiếp đi qua đôi môi bạc trắng
Có một kẻ say gào lên những khúc bụi bờ

Một chóp mũ và một đôi giày vải
Mắt ngơ ngơ loang mãi đến chân trời
Nhóm u uất trong những vòm tháp cổ
Người suốt đời hoảng sợ với hư vô

Như đá vỡ, như vật vờ lau chết
Thơ âm âm, thơ thon thót giật mình
Kinh hãi chảy điên cuồng như lửa liếm
Ngửa mặt cười trong tiếng khóc mộng du

Bò nữa đi… bò nữa đi hỡi những linh hồn rắn
Lọc độc từng tia phun chói trong bình
Người không uống rượu mà uống từng ký ức
Mạch máu căng lên những vệt rắn bò

Đêm vĩ đại chôn vùi trong quán nhỏ
Rừng mang mang gọi từng khúc thu vàng
Rượu câm lặng chở những linh hồn rắn
Có một kẻ say hát lên bằng lọc độc trong mình

Thị xã Hà Đông, tháng hai năm 1992





Bầy kiến qua bàn tiệc

Những bánh xe no nê lăn vào giấc ngủ
Mang theo tiếng cười, tiếng khóc và cái chết của rượu
Mang theo những bàn tay đàn ông
Bò ngược đùi đàn bà như từng chùm chân dán

Chỉ còn trên bàn tiệc
Bát đĩa, cốc chén
Và những cái chai cạn khô
Cùng cơn gió lốc quạt trần
Rền rĩ nỗi buồn đồ vật

Bầy kiến đen đi qua bàn tiệc
Như lang thang qua bãi chiến trường
Đầy mảnh thịt của gia súc
Đầy xác chết của rau thơm
Quả ớt đỏ như lá cờ rách nát
Bầy kiến ôm lên đắng cay nhòa mắt
Bò qua da
Bò qua xương
Trong rền rĩ cơn lốc quạt

Chiếc bóng điện 1000 oát - vầng mặt trời giả dối
Lặn xuống từ công-tắc màu đen
Con gió lốc quạt trần từ từ chết
Xòe ba xương sắt đen xì

Chỉ còn bầy kiến đen
Đắng cay nhòa mắt
Dìu nhau về thăm thẳm những hang sâu

1991





Trên đại lộ

Những người đàn bà vác dậm đi thành một hàng dọc về phía bên phải sát mép đại lộ
Người họ bọc kín bởi những lớp vải nâu và đen
Chỉ đôi tay, đôi chân và đôi mắt lộ ra
Nhưng tất cả cùng một màu như thế
Những chiếc dậm đan bằng tre trên vai họ như vầng trăng khuyết vớt từ bùn lên
Những cái giỏ bên hông như những cái đầu trọc lắc lư theo nhịp bước
Bóng họ đổ xuống đường thành những vũng đen

Họ lặng lẽ đi như đội quân thất trận
Cán dậm chúi xuống mặt đường - Những nòng súng gỗ hết đạn
Những tấm áo rách sặc mùi bùn phơi trong lòng dậm như cờ ngày việc làng giã đám
Vảy cá bám trên áo họ lấp lánh những tấm huân chương
Họ chẳng cần tung hô, cũng chẳng đợi đón chào

Như mây trước cơn giông trôi nặng nề, oi bức
Những người đàn bà vác dậm đi thành một hàng dọc về phía bên phải sát mép đại lộ
Họ đến từ đâu và sẽ đi đâu
Với mùi tanh của ốc tỏa quanh người

                                                                       Đại lộ Nguyễn Trãi,1991





Câu hỏi cuối ngày

Tôi tựa lưng vào bức tường xám mốc
Đợi chuyến xe tan tầm
Đó là khoảng thời gian tôi đói nhất và buồn nhất trong ngày

Phía bên kia đường tôi đợi
Những chiếc lá tôi không biết tên
Phủ đầy bụi
Những chiếc lá dịu dàng rụng xuống
Cơn mưa buổi chiều vàng thẳm dâng lên

Trong cơn mơ đói và buồn
Các cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua
Như dao sắc phất vào tôi tứa máu
Tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc khói
Rằng nếu tôi lấy họ
Tôi sẽ ngủ với họ thế nào

Và chuyến xe tan tầm lại đến
Ọp ẹp và bẩn thỉu như chiếc lồng vịt khổng lồ
Tôi vội vã bước vào trong đó
Các cô gái buôn chuyến đang ngoẹo đầu ngủ
Tóc tai quấn áo sặc mùi cá khô
Giấc mơ sẽ thế nào trong giấc ngủ thế kia
Và lòng tôi nhói một câu hỏi
Rằng nếu tôi lấy họ
Tôi sẽ ngủ với họ như thế nào.

                                   Quán sứ - Hà Đông, 1991





Thời gian

Tôi ngồi bế con gái tôi
Cả hai cùng ốm
Trò chuyện với nhau bằng những cơn ho

Tiếng bẻ củi vang lên
Ngọn lửa gần gũi và linh thiêng cựa mình thức dậy
Có bước chân vô hình đang đi quanh đống lửa
Làm những làn tro ấm khẽ bay lên

Xa hơn nữa… một mùa thu thắm đỏ
Con rắn nâu bò qua vườn trên lớp lá vàng cong
Xa hơn nữa… tôi khóc cùng mùa hạ
Khi thấy có một tôi đâu đó quanh vườn

Xa hơn nữa… và, xa hơn nữa
Là nơi tôi ngồi trước lửa
Một cơn sốt ngồi ôm một cơn sốt
Những tiếng ho bình đẳng vỡ làm đôi





Âm nhạc

Những chiếc kèn bụi bặm và méo mó là của con
Những chiếc trống da mặt đã bơ phờ là của con
Những chiếc nhị còng lưng từ năm một tuổi là của con
Tất cả dâng lên thẳm xa, mê đắm
Mẹ ơi, con nhìn thấy bà nội con sau khói mỉm cười

Cỗ xe tang trôi mãi vào cơn mê
Những con rồng gỗ vảy vàng bay lên trong tiếng kèn, tiếng trống
Con nhón gót, cỏ may biền biệt trắng
Có ai khẽ khàng bế mãi con lên

Con muốn lẩn vào khăn áo đám ma quê
Con muốn đắp lên cơn ho của con tàn hương thơm và ấm
Con nhìn thấy bà nội mặc áo tơ tằm ngồi giữa ngàn ngọn nến
Bà rót một bình nước mưa trong để đợi con về

Chiếc xe tang rực rỡ - cái đồ chơi của con
Con đang mê mải chơi, mẹ có nghe thấy không, con đang cười khúc khích
Nỗi cô đơn và con là hai đứa trẻ chán mọi trò dụ dỗ
Chúng con đuổi nhau dưới vòm cong của cỗ xe tang
Chúng con bay theo những lá cờ đuôi nheo và những lá phướn
Về gò đất cuối làng ta trong tiếng hát cầu hôn
Nơi con sẽ mặc áo lụa vàng ngủ trên một lá trầu cay thơm ngát
Nhưng nơi ấy chẳng bao giờ mẹ rửa mặt được cho con

Con yêu những chiếc kèn, những chiếc trống và những chiếc nhị kia thổn thức
Tất cả cũng yêu con buồn bã, lo âu
Giai điệu cuối cùng của tình yêu này ngân lên và khẽ khàng đặt con vào mặt đất
Rồi dắt con theo con đường hoa cỏ may nở trắng
Trở về nhà mẹ rửa mặt cho con

Cuối đông, 1991





Tha phương

Xa
Xa ngơ ngác con đường
Người đi, người đi, người đi.
Vừa bước vừa vấp
Ta khóc trong cỏ gai
Ta khóc trong rơm rạ
Ta khóc thành rêu.

Xa
Xa nhoi nhói con đường
Ai sẽ gọi người, ai sẽ dắt người, ai sẽ thay áo cho người
Ta đau như dễ đứt
Ta buồn như chó ốm.

Quê hương
Khuất khuất sau mây
Quê hương âm âm trong gió
Ta không thể dâng tay gạt hết mưa chiều
Để nhìn cho tỏ mặt.

Chỉ mùi khói phân trâu khô bên đường bén lửa
Ngăn ngắt đằng vào giấc ngủ kẻ tha phương.

1992





Bài hát về cố hương
                       Kính dâng làng Chùa của tôi

Tôi hát bài hát về cố hương tôi
Khi tất cả đã ngủ say
Dưới những vì sao ướt át
Và những ngọn gió hoang mê dại tìm về

Đâu đây có tiếng nói mê đàn ông bên mái tóc đàn bà
Đâu đây thơm mùi sữa bà mẹ khe khẽ tràn vào đêm
Đâu đây những bầu vú con gái tuổi mười lăm như những mầm cây đang nhoi lên khỏi đất
Và đâu đây tiếng ho người già khúc khắc
Như những trái cây chín mê ngủ tuột khỏi cành rơi xuống
Góc vườn khuya cỏ thức một mình

Tôi hát bài hát về cố hương tôi
Trong ánh sáng đèn dầu
Ngọn đèn đó ông bà tôi để lại
Đẹp và buồn hơn tất cả những ngọn đèn
Thuở tôi vừa sinh ra
Mẹ đã đặt ngọn đèn trước mặt tôi
Để tôi nhìn mặt đèn mà biết buồn, biết yêu và biết khóc

Tôi hát bài hát về cố hương tôi
Bằng khúc ruột tôi đã chôn ở đó
Nó không tiêu tan
Nó thành con giun đất
Bò âm thầm dưới vại nước, bờ ao
Bò quằn quại qua khu mồ dòng họ
Bò qua bãi tha ma người làng chết đói
Đất đùn lên máu chảy dòng dòng

Tôi hát, tôi hát bài ca về cố hương tôi
Trong những chiếc tiểu sành đang xếp bên lò gốm
Một mai đây tôi sẽ nằm trong đó
Kiếp này tôi là người
Kiếp sau phải là vật
Tôi xin ở kiếp sau là một con chó nhỏ
Để canh giữ nỗi buồn – báu vật cố hương tôi./.

1991







Mục lục                                                    Trang

1- Sông đáy                                                7
2- Ban mai                                                  9
3- Tiếng cười                                               10
4- Cái đẹp                                                   12
5- Xô-nát hoàng hôn biển                           13
6- Tháng mười                                            16
7- Một bài hát tình yêu của làng Chùa       17
8- Chuyển động                                          19
9- Những ngôi sao                                      21
10- Mười một khúc cảm                    23
11- Những ví dụ                                         36
12- Cơn mê                                       39
13-  Hai con hải cẩu                                    40
14- Ám ảnh                                       42
15- Con gái ơi                                             43
16- Bầy chó của tôi                                    45
17- Cánh buồm                                           46
18- Trong quán rượu rắn                            49
19- Bầy kiến qua bàn tiệc                           50
20- Trên đại lộ                                            52
21- Câu hỏi cuối ngày                                53
22- Thời gian                                              55     
23- Âm nhạc                                               56
24- Tha phương                                          58
25- Bài hát về cố hương                    59










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...