Nguyễn
Quang Thiều
cây ánh
sáng
thơ
n h
à x u ấ t b ả n
h ộ i n h à v ă n
2 0 0 8
Không mùa
đông nào làm tàn lụi được những quả đồi
Vĩ đại hơn
những tư tưởng, lộng lẫy hơn những lâu đài
Chúng ta,
những đứa trẻ cô đơn và sợ hãi, đứng nhìn bất động
Những cái
cây cổ thụ im lặng trong gió thổi
Trong mây
bay, trong hoả hoạn phía thành phố.
Trên đỉnh
những quả đồi, những cái cây
Giống hài
cốt tổ tiên mai táng uy nghiêm
Trầm mặc
trong suy tưởng và lịch sử
Rền vang
trong những vòm lá, chói sáng trong những chùm quả
Và thống
thiết chúng ta nghe trong những vòm họng tối
Bây giờ là
mùa đông cuối cùng của thế kỷ này, chúng ta đang đi hết con đường này
Chúng ta
đẹp như ban mai, đầy ước mơ sinh nở
ý nghĩ ấy
vụt qua, bầu trời chợt mở
chúng ta
như hai cây nến ngà vừa được thắp lên
chúng ta
đi lên đỉnh đồi, đi về phía trời xanh
những cái
cây cổ thụ như Người cha vĩ đại cúi nhìn
trong hơi
ấm nồng nàn của gỗ, nỗi sợ hãi chúng ta tan biến
chỉ còn
thổn thức, nước mắt loang chảy trên đôi môi rạng ngời
Và bây giờ
giọng chúng ta vang trên những cành cây lưng trời.
những con cá ướp
Tôi suy
tưởng về đại dương
Những
chiếc chum sành nửa bóng tối
Những con
cá ướp.
Đã than
thở, đã hát ca, đã xoè vây lộng lẫy
đã hoan hỉ
ra đi, dòng trứng phun chảy như nham thạch
những hải
lưu ấm nóng và bất tận.
Giờ bên c ạnh những hạt muối chứa đầy ký ức biển
Những con
cá bất động
Sự suy
tưởng của tôi dội vang những đợt sóng
Chiếc chum
sành lắc lư
những con
cá ướp
phun chảy
những dòng trứng
nở ra
những con cá
trong dòng
hải lưu suy tưởng bất tận của tôi.
linh hồn những con bò
Ra đi từ
đêm
Và bây
giờ, những con bò bóng tối, đã đến
Cánh đồng
cuối cùng
Suốt đêm
tiếng rống đàn bò
Rễn rĩ
những cánh đồng câm lặng
Suốt đêm
hơi thở đàn bò
Phả nóng một
đêm mùa hạ
Chúng đã
đi hết đường cày cuối cùng
Những
chiếc ách biến mất gần sáng
Dấu chân
chúng đã điểm chỉ
Trên những
cánh đồng thế gian
Trong ban
mai đàn bò mỗi lúc vàng rực
Và tan vào
ánh sáng
Những
tiếng rống vọng lại
Dàn kèn
đồng trong xóm đạo nhỏ
đang tập
buổi cuối cùng
để đón lễ
phục sinh
giờ chỉ
còn những đám mây
linh hồn của
đàn bò
bay trên
cánh đồng
của những
con bò khác.
sau bậc cửa ngôi nhà vô hình
Không
còn ngôi nhà ấy những cái cây quanh nhà biến mất.
Tôi
đi qua ban mai mơ hồ tiếng mở cửa
và
tiếng sủa con chó nhỏ ướt át sương đêm trên cánh đồng phía trước
tôi
đi qua tràn ngập tâm hồn mở ra một đầm nước lộng lẫy bầy thiên nga
mang
gương mặt thiếu phụ đã chết bay lên
vọng
tiếng kêu khe khẽ một đêm ân ái đã lâu trong những tối thu
Ngôi
nhà trôi về đâu con đường mòn chìm khuất
tôi
đi qua hoàng hôn tiếng cửa dần dần đóng
bầy
thiên nga thiếp ngủ trên sóng rì rầm
người
thiếu phụ gọi về trong ngày hạ cuối cùng .
Biến
mất cánh đồng trong bóng tối bất tận
Những
ngôi sao dần dần trong dần dần tinh khiết
hơi
ấm bộ lông chó bên bậc cửa, sủa khe khẽ, khe khẽ sủa trong mơ
người
thiếu phụ vẫn thở trong ngôi nhà vô hình
và
cái thai dần lớn bởi giấc mơ tôi.
những con quạ thành phố Karachi
Mang
theo bóng tối của đêm trước trên đôi cánh, bay lên,
Trên
bầu trời thành phố không bóng cây, một ban mai từ cát
Bay
lên và kêu vang, dội vào ám ảnh những cái chết
Những
con quạ ban mai vùng Karachi, những công dân danh dự của thành phố
Một ban mai tháng Mười, chết chóc cận kề, và những
lời cầu nguyện
trong những vòm Thánh đường Trung á bên những con
đường chuyên chở vũ khí
Cửa hiệu thực phẩm, đầu cừu xếp thành một dãy, chân
cừu xếp thành một dãy
Lưỡi rìu sắc chém dọc thân cừu, máu chảy lúc gần
sáng trong lò mổ
vẫn chảy trên những thân cừu đã lột da hiển hiện
trước ban mai.
Những con quạ không ăn thịt xác chết ngủ trên mái
nhà
Karachi, hơi nóng tháng Mười, cái chết cận kề,
thánh đường, lời nguyện cầu, thực phẩm
Bay lên lúc ban mai ,vang dội tiếng kêu, khuất phục
những câm lặng phía dưới
Bay cao về phía chóp Thánh đường bởi sức đẩy của
của nguồn máu nóng vô tận
Đôi cánh đập kiên nhẫn rũ đi bóng tối đêm trước để
vươn về ban mai
Và vượt qua ám ảnh của cái chết từng làm chúng ta
sợ hãi
Chúng trở thành sứ giả tin cậy của sự sống .
người thổi kèn rắn
gửi một nhà thơ
Tựa tường, ngồi ngủ như đã quên thế gian
trên con đường ven biển. Chiếc kèn nằm bên đôi giày rách.
Những gì đã diễn ra khoảng khắc trước đó
giai điệu cây kèn, điệu múa con rắn, sự quyến rũ
của nỗi sợ hãi ?
Không trí tuệ, không pháp thuật, không phải những
đồng xu,
chỉ sự điên rồ chăng? của cả hai ta, không lời nào
để nói.
Không đánh lừa được ai kể cả kẻ đần độn, chỉ đánh
lừa chính mình
Ôi hai ta, những kẻ biết được sự trống rỗng trong
âm nhạc ấy, trong vũ điệu ấy
Cả nỗi hoảng sợ ấy cũng không có thực
Bi kịch đến quá sớm khi ngày chưa tàn
Trong chiếc giỏ nhiều màu không còn con rắn nào
Nhưng không vì thế mà mọi chuyện kết thúc
Vẫn tựa tường ngồi ngủ, hỡi người thổi kèn rắn, du
khách đến rồi đi
Bóng tối phủ lên người tấm vải đen, người vẫn không
thức dậy
Phải chăng chính nọc độc của kẻ trong cuộc đã tìm
cách giải thoát cả hai
khỏi sự trống rỗng, dối lừa từng nhân danh những
điều huyền diệu.
Karachi, tháng 10 năm 2002
món quà cuối
cùng của Giáng sinh
Tặng
Lily Bowen
Những ngọn gió thổi qua ngôi nhà trong đêm và biến mất
lúc ban mai
Lily mở cửa lớn lên, tóc dài bất tận trong ký ức
Tôi, người đàn ông lạ đến ngồi xuống chiếc ghế trong ngôi
nhà cô bé
Dưới vòm trời đang tối, dần thẫm đen, một ngôi sao mọc
lên.
Lily , sau cánh cửa ngôi nhà, nhìn người đàn ông lạ, cả
hai không nói
Đã mười năm trôi đi, gió vẫn thổi trên mái nhà, và cha cô
Đã lo âu, đã sợ hãi, đã hạnh phúc và hy vọng những ban
mai của mười năm
Người chiến binh sợ con đường đến cô đơn hơn sợ con đường
đến cái chết
Lặng lẽ dựng ngôi nhà cho ký ức bên bờ biển Ai-len
Lily, lý do những con cua tìm đường về cố hương - thế
giới nước
lý do của hoà bình, của bữa tối chủ nhật, chúng tôi ngồi
bên nhau
Những bông tuyết đang rơi trong mùa xuân như đêm Giáng
sinh
Lily , lý do của vẻ đẹp của những bông tuyết muộn ở
Boston
Và lúc đó, trong một khoảng khắc, nếu cô cất tiếng gọi họ
tên người đàn ông lạ
Ngay lập tức tôi sẽ biến thành một cậu bé chạy băng ra
ngoài dưới bầu trời
Đang bay những bông tuyết cuối cùng để giành từ Giáng
Sinh năm trước.
cầu nguyện ở
thánh đường Thomas More
Hỡi Đấng tối cao, xin Người hãy
ban tình yêu cho những lời cầu nguyện của chúng con cho hoà bình, hoà bình
trong trái tim chúng con, hoà bình cho mọi sự sáng tạo…
(trích lời cầu nguyện trong thánh đường Thomas More,
5/2003)
Sông Iowa chảy dưới cây cầu im lặng trong bóng tối
và tiếng những cây thông, những đám cỏ ven bờ.
Đôi thiên nga bồng bềnh những bóng trắng trên sóng.
Những con cá ngủ và trôi nghiêng trong dòng nước chảy ấm
dọc bờ sông, những bông hoa đầu tiên của mùa hạ
toả sáng bởi những ngôi sao tháng Năm. Và phía bờ sông
trong thánh đường Thomas More, những người thiên chúa
giáo,
những người hôì giáo, phật giáo đang cất tiếng nguyện cầu
cho thế gian và một người đàn ông xa lạ không thuộc những
câu kinh,
không biết làm lễ, đứng khuất trong góc tối thánh đường
như thiếp ngủ.
Thế gian những dòng sông chảy những cây thông
thì thầm, những đứa trẻ khóc, những chàng trai chết,
những đàn bà
sợ hãi, những ô cửa chạy trốn vào những hốc mắt.
Thánh đường Thomas More ngọn nến run rẩy. Những ngôi
sao
xa xôi. Một con đường ngập máu một bàn tay nhỏ
bám chặt những ngọn cỏ như bám tóc người mẹ.
Thế gian vẫn trôi một nửa trong bóng tối. Một con chim
trong lùm cây không ngủ đều đều tiếng kêu buồn bã.
Những người thiên chúa giáo, những người hồi giáo,
phật giáo vẫn rì rầm
lời nguyện cầu và người đàn ông xa lạ vẫn đứng
trong góc tối thánh đường đôi mắt khép lại như thiếp
ngủ.
Đêm đầu hạ hoa nở sáng hơn ngọn nến, máu chảy đen hơn
bóng đêm dọc hai bờ sông. Nhuộm tối bầy thiên nga. Một
viên đạn
bắn thủng mặt sông đâu đó làm thức giấc bầy cá. Một
xác chết bồng bềnh
trôi từ một dòng sông đến một dòng sông khác mặt úp
xuống nước
như đang nguyện cầu từ những ngọn đồi phía đông đến bờ
biển phía tây.
Và đang trôi thánh đường Thomas More trong dòng chảy
sông Iowa
xa dần, xa dần…về miền đất những ngôi sao.
Lời nguyện cầu giờ đã ngưng, những ngọn đèn lần lượt
tắt.
Người đàn ông
vẫn đứng trong bóng tối bất động và nguyện cầu trong im lặng
Như đứng đó nguyện cầu từ khi thánh đường chưa được
dựng lên.
tuyết lúc
nửa đêm
Bản thánh ca từ trời cao vang trên những ngọn đồi,
dọc bờ sông, trên những ngọn cây, bên hàng rào gỗ
trên con đường chạy qua khu vườn, bên những ô cửa sổ
bản thánh ca của tuyết, bấy giờ lúc nửa đêm.
Như không bao gìơ khác, như vĩnh viễn, mỗi bông tuyết
mang theo một ngọn nến nhỏ, mang theo một lời hát
mang theo một giương mặt thánh thiện, một cuốn sách,
một hơi thở
trở về đêm lễ hội của Thiên đường trên những ngọn đồi
ngoại ô
Có tiếng cỗ xe bạch mã trôi theo con đường ven chân
đồi
Trên những cành cây khẳng khiu khúc khích tiếng cười
các hài đồng
Một con chó thức giấc không sủa, im lặng nhìn ra
Máu thức tỉnh và chảy, dưới tuyết, dưới bộ lông thú,
và chảy.
Một hơi thở lớn phả ấm những quả đồi, đâu đấy thầm thì
giọng nói
bên những ô cửa, bấy giờ lúc nửa đêm, lộng lẫy tuyết
bay.
Vẫn những ngôi nhà ấy, những con đường ấy, những hàng
cây ấy
Giờ mang một hình ảnh mới. Tất cả dấu vết chết chóc
được xoá đi.
Người đàn ông tha phương không ngủ nhìn tuyết nghĩ về
một thế giới mới
Máu thức tỉnh như những dòng sông và chảy, dưới tuyết
, dưới làn da người, và chảy.
ban mai
Cánh cửa mùa hạ vừa mở, ban mai tràn ra
Thế gian như buổi đầu tiên, những dòng sông cất tiếng
Trên cánh đồng bất tận nàng đang bước
Những ngọn gió tháng Năm kiêu hãnh bên nàng
Da thịt nàng là buổi hừng đông, tóc nàng lấp lánh
Ta không thể tin đêm qua nàng thiếp ngủ bên ta
Bầy sói của đêm đen gầm gừ quanh nàng không làm nàng
thức giấc
Nàng ngủ và giương mặt vẫn toả sáng một ngọn đèn
Nàng đang lướt trên mặt nước những đầm hồ, những dòng
sông
Giọng nàng vang lên giọng thiên nga đánh thức những
bông hoa mùa hạ
Ta là cái cây mọc giữa cánh đồng đầm đìa ánh sáng
Nàng tràn ngập ta bằng cả những mơ hồ.
Tất cả giờ đây mang giương mặt của nàng
nồng thơm trong hơi thở nàng, rực ấm trong da thịt
nàng
Nhưng tất cả sẽ chết nếu đêm đêm nàng không trở lại
trong những giai điệu diệu kỳ trên chăn gối của
ta.
nhà thơ
tặng Nguyễn Quyến
Ngồi cúi đầu trong chiếc ghế gỗ bạc sơn chàng im lặng
như chết
ánh tà dương dần dần biến mất trên những ô cửa
Chàng co người lại, thân thể chàng biến thành một
cái tai
Chàng run rẩy trong đời sống của thính giác bí ẩn
Thế gian không có gì phân cách và mọi âm thanh
Chàng đều nghe thấy bằng cái tai rộng lớn của cô đơn
Cả tấm lưng nằm xuống, thiếp ngủ
Và tiếng dừng lại của hơi thở
Có quá nhiều kẻ quanh chàng mang theo trên đầu
Những cái tai điếc như đồ trang sức
Chàng từng mắc sai lầm khi gào to: Các ngươi hãy
lắng nghe
Và sự thật đã nhạo báng chàng
Chẳng có gì an ủi nổi chàng kể cả cái chết
Nhưng chàng vẫn phải sống, đôi lúc phải rúm người
lại
Trước thách thức của đám người giống những chiếc
quần rách
Sứ mệnh của chàng không phải là kẻ đuổi ruồi
Chàng trở thành kẻ điên khùng của thế giới câm ngọng
Và luôn luôn mang gương mặt của đứa trẻ đau ốm
Nhưng đêm đêm đầu chàng lắc lư một quả chuông lớn
Tiếng nó làm rung những vòm cây và những ngọn đồi
những cái
cây ở Dedham
Một cái cây nói
Một cái cây còn ngủ
Một cái cây ngồi chống cằm
Một cái cây đang chạy
Một cái cây lắc lư hát, rồi đến
một cái cây nhảy múa
Và trung tâm thành phố, một cái cây
công dân của ngoại ô Dedham
đang đi dọc vỉa hè
Một cái cây đứng cạnh ghế đá
trong công viên quảng trường Washington
ở New York
Vẫn một cái cây Dedham
tiến về bảo tàng thành phố
Trên bờ biển Berkley
Rền vang sóng
Một cái cây đối thoại với biển cả
Một cái cây cúi đầu trong gió cát
Một cái cây đi lên đỉnh đồi
Những công dân của Dedham
Trong hoàng hôn kỳ vỹ.
Đã sinh thêm một cái cây
không hồ sơ trong bệnh viện thành phố
không hề được ghi nhớ
trong kế hoạch tranh cử Thống đốc bang
một công dân diệp lục vĩnh viễn ra đi
không bản Kinh nào vang lên
không ai nhận ra một đám mây chết
trên mái nhà mình
nhựa cây chảy mãi
không có bản đồ cuộc hành trình
của những cái cây Dedham
Những trang sử thành phố
Trống rỗng những cái cây
Và đâu đấy qua ô cửa sổ
Căn phòng của một người đàn bà
nằm chờ một người đàn ông
Bóng một cái cây chầm chậm lướt qua
Rồi mất hút trong quên lãng.
Ký ức những cái cây Dedham
Thức dậy trong những tối mùa đông
Và thông điệp viết trên lửa
Trong những lò sưởi đêm Giáng sinh
Những công dân diệp lục Dedham
đêm đêm vẫn diễn vở kịch
về một lịch sử ít người biết đến
của vùng đồi ngoại ô Massachusetts.
Lúc gần sáng
những con chim giật mình trong mơ
kêu hoảng hốt
kinh hãi bay lên
để lại bên dưới một lỗ thủng khổng lồ
không ai nhìn thấy.
chiếc giương
Không thể tìm lại trong chiếc giương cũ giương mặt xưa
của mình
Mọi chiếc giương không mang ký ức.
Một người đàn bà khác xấu xí và kỳ dị
giờ nhảy múa trên giương mặt người đàn bà.
Không mang theo ký ức, những chiếc giương
luôn chứa đầy hiện tại chân thực nhưng ác độc và đau đớn
và giương mặt xấu xí, kỳ dị không ngừng nhảy múa,
không ngừng nhạo báng quá khứ của mình.
Người đàn bà đập vỡ chiếc giương thành trăm mảnh trong
cơn tuyệt vọng
Vẫn không tìm lại được dù một mẩu quá khứ
Và một trăm người đàn bà xấu xí và kỳ dị được sinh ra
Với trái tim giá băng trong bóng đêm nhảy múa.
Từng bước, từng bước nàng đến gần người đàn bà xấu xí và
giá lạnh
Miệng nàng thốt lên tiếng đau đớn yêu thương
Ngay lúc đó nàng nhận ra gương mặt người đàn bà kỳ dị
Chỉ là tấm vải tối màu bọc gương mặt thuở xưa
trò chơi của
ảo giác
Không. Bàn tay chúng ta chuyển động. Không. Cái ly chuyển
động
Không. Rượu chuyển động. Không. Đôi chân chúng ta chuyển
động .Không.
Con tàu chuyển động. Không. Nhà ga chuyển động
Không. Thành phố chuyển động. Không. Con cá bơi
Không. Nước bơi. Không. Dòng sông bơi .Không.
Con chim bay. Không. Cái cây bay. Không. Bầu trời bay
Không. Tất cả không.Chỉ cái chết chuyển động
Và mang theo chúng ta.
bài ca ban
mai trên những quả đồi Achill
Những hiệp sỹ xứ Ai-len nằm xuống hoá thành những quả
đồi
Và ngủ mãi giấc ngàn năm chưa thức dậy bên bờ biển
Những ngựa chiến ngủ bờm trải mênh mông những thảo
nguyên
Gươm giáo chạy trốn gươm giáo vào sâu lòng đất
Nữ hoàng Granuaile ngủ trong lăng mộ với vương niệm
trên đầu
Cùng áo choàng lông cừu và những triền đồi hoa vàng nở
đến bây giờ.
Biển kể mãi không ngưng nghỉ câu chuyện về Nàng và ru
mãi giấc ngủ của quá khứ
Đừng thức dậy những máu, những nước mắt, đừng thức dậy
những linh hồn đói rét trong mùa đông dằng dặc.
Đừng thức dậy hỡi các hiệp sỹ, đừng mài gươm trên
những ghềnh đá
Đừng tàn lụi những bông hoa trên những triền đồi
Vào lúc ban mai tiếng ngựa hí vang, cánh đồng dâng lên
từng đợt sóng hoa vàng
Một thiếu nữ Achill
đi trên sườn đồi, nàng tạc bằng đá hoa cương trắng
Mắt nàng là hai viên ngọc xanh, tóc nàng như một đám
rong biển dập dờn, tâm hồn nàng là sao mai
Bầy cừu ngoan ngoãn đến bên nàng, ngước nhìn nàng và
cất tiếng
Nàng cúi xuống vuốt ve những con cừu rồi đi lên đỉnh
đồi
Nàng nhìn biển cả và những con sóng hung dữ bỗng trở
lên ngoan ngoãn
Có phải nàng từ ngôi nhà trắng bên kia ngọn đồi bước
ra, có phải nàng là một thôn nữ
Hay nàng từ Dublin tới
hay nàng từ Sligo
Lúc ấy tôi nghe trong gió xưa thổi về tiếng đàn tiếng
sáo
trong những lâu đài cổ đã quên lãng từ lâu đâu đó trên
những ngọn đồi
Những hiệp sỹ vẫn ngủ và gươm giáo vĩnh viễn lạc sâu
trong đất
Chỉ có nữ hoàng xứ Ai-len thức dậy lúc ban mai đi ra khỏi lăng mộ của mình.
bầy cừu
Như những đám mây nhỏ trôi trên những triền đồi từ ban
mai đến đêm tối
Những con cừu vùng Achill
không hề than thở về số phận của chúng
Không đau khổ, không tuyệt vọng, chỉ im lặng thực hiện
sứ mệnh vô thức
Đi từ chân đồi lên đỉnh đồi trong gió lạnh không bao
giờ ngừng thổi trên vùng đảo.
Đi và đi, thi thoảng kêu lên, chợt nhớ điều gì đó
Tiếng buồn bã tan trong sóng biển vỗ chân đồi
Vào lúc ban mai thêm một con cừu trong đàn biến mất
Những mảnh thân xác tản mát trong đâu đấy
Những con cừu khác vẫn im lặng tiếp tục thực hiện sứ
mệnh của chúng
đi từ chân đồi lên đỉnh đồi,
những ngọn đồi…
những ngọn đồi…
những ngọn đồi…
bất tận.
phác thảo
Kevin Bowen
Nhóm một ngọn lửa trong ngôi nhà trắng
Kể cả những buổi tối gió bớt thổi, trời bớt lạnh
Chìm sâu trong ghế bành, mắt khép lại, ông giống một người nông dân Achill
Bóng tối trườn từ đỉnh đồi xuống bò quanh ngôi nhà
nhìn ông qua ô cửa.
Trong ngôi nhà giữa đồng cỏ không ai biết ông
Từng đi qua cái chết, từng nhẫn nại yêu một dân tộc xa
lạ
Và vẽ lại Tám tấm bản đồ số phận cố hương
Giờ chỉ còn mình ông với tĩnh lặng mênh mông
Không còn những bận rộn, những lo âu, những nhẫn lại ở
downtown Boston
Ông đã thiếp ngủ sau những mệt mỏi phía bên kia biển
cả
Hay đang mơ chạy về ngôi nhà của tổ tiên trên đất Ireland
Hay đang trò chuyện với những câu thơ, hay đang chơi
bóng rổ với những người xa lạ.
Chìm sâu trong ghế bành bất động, ông trở thành cột
mốc
Trên đường biên giới giữa lửa rực rỡ trong lò sưởi và
bóng tối bên ngoài
Phía xa kia, sau ô cửa là ngọn đồi và ánh lửa cùng
bóng ông in lên tấm kính
Như ông đang ngồi im lặng trên đồi trước một hừng
đông.
nhà thơ (2)
Không là ma quỉ, không là thánh thần
Cháy ngọn lửa rực rỡ nhưng không giấu đất đá và củi rác
phía dưới
Các ngươi nghi ngờ phần ánh sáng và nguyền rủa phần bóng
tối
Cõng trên lưng tảng đá không lồ của sự đày đoạ để
đựơc kêu vang tự do
Đã chết quá nhiều cái chết trong bóng tối mới chạm vào
cơn mơ sự sống
Là cái cây trơ trụi, đen đúa, ngôn ngữ trung thực của giá
lạnh nghiệt ngã
Là mẩu quặng của thời đại bị những thợ kim hoàn khước từ
Sống đôi lúc trong hình thức tuyệt vọng một bộ hài cốt
Sự huyền aỏ chuyển động không ngừng trong bộ xương
Tự nhận thấy những khoảng khắc điên rồ và những vùng tăm
tối
Bởi thế ngước mắt lên và khóc và hát và đi
Đi như gió cát sa mạc, như mây trôi trời xanh , như nước
trên dòng sông,
như ánh chớp đường gươm trong động quỉ, như người nông
dân trên mùa màng,
như đại bàng cuốn lên từ đá sắc và như tuyết Giáng sinh
im lặng
Và lướt qua đám người đang chụp hai bông hoa kín hai hốc
mắt.
thư gửi những
ma-nơ-canh trong một hiệu áo cưới ở Hà Đông
Gửi
Lương Tử Đức
Không có ai đến cửa hiệu trong đêm khuya khoắt này
Những cô dâu của hôm qua đã trả lại quần áo, những
cô dâu của ngày mai chưa tới
Những ma-nơ-canh không nói gì, chỉ mỉm cười, đưa
tay mời gọi
Với tất cả không loại trừ một ai và cả lúc không ai
Họ nhìn những cô gái hạnh phúc bước vào cửa hiệu
Không phải những nhà tiên tri nhưng họ biết ai sẽ
hạnh phúc, sẽ khổ đau, ai trở nên thù hận
Họ ghé tai nói thầm cho những cô gái đang đắm mê
vuốt ve áo cưới
Nhưng hình như không ai nghe thấy gì.
Sao tất cả những ma-nơ-canh đều mỉm cười hạnh phúc
?
Sao mỗi ma-nơ-canh không mang một gương mặt riêng
cho mỗi số phận riêng ?
Một ma-nơ-canh cười, một ma-nơ canh khổ đau, một
ma-nơ canh mãn nguyện, một ma-nơ-canh khóc
Để tất cả được quyền chọn lựa số phận của mình.
Một ma-nơ-canh trẻ nhất bóc lá thư đọc xong, mỉm
cười, nàng nói
- Chàng là một thi sỹ ngờ nghệch trong thị xã này
nên chàng chẳng bao giờ biết
Tất cả những con người ở ngoài cửa hiệu
này mới thực là những ma-nơ-canh
Và một
ma-nơ-canh đã già, thất nghiệp,
từ lâu
phải đứng trong góc cửa hiệu thiếu sáng khẽ thở dài và nói:
Mọi bi kịch khởi đầu đều mang
gương mặt cô dâu.
thư của một nhà thơ Việt thế kỷ 21
gửi những nhà thơ đời Đường
Vẫn trong bình cổ rượu đựng, vẫn trong nghiên mực
mài
Vẫn bên hiên gần sáng chim én kêu, vẫn góc vườn đỗ
quyên mầm nẩy
Vẫn ngọn núi tuyết phủ, vẫn con đường gió lạnh thổi
Vẫn lầu khuya trăng sáng suông, vẫn chân cầu nước chảy
lạnh
Vẫn thời thế như lụa bay, kiếm phất, vẫn đồng nội
máu chảy, quạ kêu
Vẫn gối mây chiếu cói, vẫn rũ tóc canh khuya, vẫn
ngóng chân mây cuối bể
Vẫn vận luật ấy, vẫn bài thơ bốn câu, vẫn tửu quán
say nghiêng ngả đọc
Vẫn đập chén ngửa mặt thề, vẫn gạt lệ nhìn hoa cúi
đầu tủi
Nhưng không còn kẻ nào mặc áo mỏng rời kinh thành
ra đi một mình trong mùa đông này.
hoa tiêu
hãy nhắm mắt và đặt từng bước chân như đặt từng
quân cờ
nếu mở mắt anh sẽ chẳng thể nào đi qua cái quảng
trường ấy được
chúng sẽ lao vào anh - những kẻ rồ dại của thế kỷ
trên xứ sở chúng ta
hãy đi thật nhẹ và tự đọc bản thảo cuốn sách anh
viết trong sợ hãi mê dại
một con rắn rúc vào đám tóc anh và nằm phục cái
lưỡi anh lộ ra
nó muốn giết anh khi đơn âm đầu tiên của anh phát
nổ
hãy rẽ sang bên trái. Có nghe thấy tôi nói không. Nhưng
đừng mở mắt
chỉ hé mở một lần anh sẽ suốt đời không dám bước
thêm một bước
anh có nhớ cái cây ở ngã tư đường nơi có một kẻ đi
theo anh
và gã viết một con số vào chiếc sổ nhỏ hơn lòng tay
của gã
hãy rẽ trái một lần nữa. Anh không nhìn thấy tôi
đâu. Vì thế đừng ngoái lại
và đừng mở mắt. Phía trước có rất nhiều kẻ đang lao
tới nhưng chúng sẽ không đâm vào anh
chúng vẫn nghĩ anh là một gã mù và chúng sẽ không
tức tối vì nghĩ anh cản đường chúng
hãy rẽ trái một lần nữa. Chúng nhổ nước bọt trước
mặt anh. Nhưng đừng cho chúng biết anh đã nhìn thấy
chúng phóng một cú đấm gió về phía mặt anh. Đừng
giật mình. Anh phải làm như là một gã mù thực sự
nghĩa là anh không nhìn thấy gì kể cả khi một người
yêu dấu của anh đang đứng khóc trước anh
nếu anh mở mắt ra, dù mở giống một cái chớp mắt,
chúng sẽ rú lên
trong sự khoái trá chúng đánh mất từ lâu giờ tìm
lại được
với bằng chứng là anh đã mở đôi mắt của mình
và sự khoái trá ấy chỉ ăn một thứ thức ăn là máu
tôi vẫn đứng ở nơi anh xuất phát. Tôi không hề thay
đổi dù một cái nhích chân
tôi đang dõi theo anh với đôi mắt mở không được
phép nhắm lại
dù cái khoảnh khắc nhắm mắt ấy chỉ bằng 1/10 thời
gian của một cái chớp mắt
khoảng thời gian ấy đủ cho anh bị nghiền nát
anh lại phải rẽ trái một lần nữa. Đừng dừng lại ngờ
vực. Và chuẩn bị rẽ trái một lần nữa
Tôi đã thấy anh cố giấu bước chân lưỡng lự. Anh cố
giấu sự nghi ngờ
Nhưng tôi vẫn nhận ra bởi cái nuốt nước bọt của
nặng nhọc và khó khăn anh.
Nào, chuẩn bị rẽ thêm lần nữa.Nhưng vẫn là rẽ trái.
Chỉ có rẽ trái. Đấy là lần rẽ trái cuối cùng
và bây giờ anh hãy mở mắt ra
thị xã
Hà Đông, đêm 4/10
thay lời nguyện cầu
Chúng ta thường chăm sóc những ngôi mộ
bằng nỗi sợ hãi và tiếc thương
Nhưng ít người chúng ta nhìn thấy
cỗ xe tang lộng lẫy
Trong tiếng trống tưng bừng
Làm thần chết cũng hết phiền muộn
Và tên tuổi chúng ta được khắc
Trên phiến đá lặng im
Lấp lánh và uy nghiêm
Như tên các vị thánh
ít hơn nữa những người chúng ta
Tìm thấy âm nhạc tinh khiết trong buổi cầu hồn
Và gương mặt những nhạc công phường bát âm
Đắm
say trong thế giới bí ẩn
Và
càng ít hơn những người
Sau
chén trà buổi tối
Ngồi
trên tràng kỷ
nghe
bài điếu văn viết cho mình
Vang
lên với một giọng trầm
Trong
một tối mùa thu tuyệt đẹp
Và
lúc đó ở bên ngoài cửa sổ
Khu
vườn giàn dụa trăng
Họ
đã nhìn thấy vẻ đẹp diệu kỳ
Trong
những gì luôn đe dọa người khác
những
ngôi sao đổi ngôi
Chỗ
nghỉ của cầu thang ấy luôn phủ đầy bóng tối
Tôi
đã dừng lại và mở to mắt
Nhưng
không bao giờ nhìn rõ những gương mặt
Chỉ
tiếng chào cất lên một tiếng rên nhỏ và biến mất
Như
có bàn tay của thần chết xóa đi mọi dấu vết
ở
đấy đôi lúc tôi gặp người đàn bà của tôi
Nhưng
chúng tôi không nhận ra nhau
Cả
hai đều vội đi vì sợ
Ai
đấy nhìn thấy hai người đứng gần nhau trong bóng tối
ở
đấy là một thế giới nhỏ hẹp đầy tối tăm
Cả
người mù và người sáng mắt
đều
lần mò từng bậc
Nhưng
không ai chịu thắp một ngọn đèn
Và
ở đấy tôi đã thấy
Những
đứa trẻ vừa hét to
Vừa
chạy trên những bậc cầu thang vùn vụt
Như
những ngôi sao đổi ngôi trong bóng tối bầu trời
hội giả
trang
Tất
cả những ngọn đèn tỏa sáng, tất cả rượu vang chảy và âm nhạc
Vang
lên buổi tối này trong phòng khánh tiết
Tất
cả nói cười, chúc tụng và ngợi ca nhau
Ta
đi giữa các ngươi quay cuồng và sự hoảng sợ
mỗi
lúc một tăng lên
Như
hội giả trang. Và hơn thế
như
ngày hội của những gã phủ thủy cao tay nhất thế gian
Nhưng
hơn thế, các người không dùng pháp thuật
và
các ngươi không cho phép ngọn đèn nào được tắt
Tất
cả đều sáng rõ: tên tuổi các ngươi, danh phận các ngươi
Cả
những hàm răng giả của mình các ngươi cũng không hề giấu diếm
Đôi
lúc các ngươi ngừng ăn, đầu cúi bên cạnh người khác và gương mặt
Như
bày tỏ một lương tâm đang dày vò
Giọng
nói các ngươi vang lên quanh ta, mặt các ngươi lướt quanh ta
Các
ngươi đấy nhưng ta không thể nào nhận nổi
Hơn
cả trò chơi của quỉ, các ngươi không ẩn trong bóng tối
Các
ngươi giả trang bằng chính mặt mình
Trong khu vườn hoang tàn của quyền lực
Bức tường quanh khu vườn nhà vua tan hoang rêu phủ
Những cây thần
dược không mọc lại, bầy dê không còn sinh sôi
Các ngự y đã yên nghỉ trên cánh đồng dưới chân đồi
Và linh hồn họ vẫn bất lực trước khát vọng nhà vua
Đêm đêm ngọn gió thời đại ấy trở về rền rĩ cho tới sáng
Nỗi tuyệt vọng của nhà vua không thể trường sinh
Ngai vàng vẫn còn kia, quyền lực biến mất trong nấm mồ
Người ngự trị một thời đại nhưng không ngự trị nổi
giấc mơ
Cỗ xe lịch sử vẫn lăn và trên vệt lằn bánh xe
Cỏ vươn lên trong quyền năng của mùa xuân bí ẩn
Những linh hồn ngự y vẫn trồng thần dược
Và linh hồn nhà vua vẫn uống thuốc đúng giờ
Trong hoang tàn của những lăng tẩm một bầy trẻ ùa vào
với gương mặt không dấu vết gì của thời đại suy tàn
chúng đuổi nhau, nô đùa, cười vang và hát
dưới bầu trời lớn
lao ngập ánh sáng vĩnh hằng
tiếng gọi
Chuông điện
thoại réo vang
lúc ba giờ sáng
Tôi tỉnh giấc
ra khỏi giường
lần mò đi qua
một thế giới đồ đạc
Thành phố câm
lặng như tất cả
Đã bỏ đi từ đêm
qua
Chỉ còn những
đám mây khổng lồ
Bò trên những
mái nhà cao tầng
Tôi mang cảm
giác bị bỏ quên
Tất cả vội vã
ra đi
Như bầy kiến tiên đoán cơn lụt lớn
Và không một ai
nhớ
Để đánh thức
tôi
Chuông điện
thoại vẫn vang lên bền bỉ
Tôi nhấc ống
nghe
Và từ đầu dây
bên kia ở nơi nào xa lắc
Tôi lại nghe chính giọng nói của mình.
văn bản
ngoài lễ khấn ông nội
Trong bóng tối huyền diệu
ông nội tôi hiện ra
giống pho tượng khắc chìm
trong đá hoa cương đen
Ngôi nhà đang chuyển động
trong vô tận thời gian
và giọng nói của Người
vang chiếc chìa khóa đồng
rơi xuống những bậc thềm thời gian
giấu chiếc rương đựng bộ gia phả
Trí tưởng tượng của Người
về ngôi nhà
không ngừng mở rộng
bốn chiếc cột gỗ mọc cao mãi
dâng lên những mùa lá khổng lồ
Đêm đêm tôi trở về ngôi nhà cha xây xong của Người
Từ đá hoa cương đen Người bước ra
và nói:
“Con mọc ra ngoài trí tưởng tượng của ta ”
tiếng chó và
những ngôi sao
Vào thời khắc của đêm gần sáng
Ta không thấy ai đứng trên ban công như một cái cây
Ta không nghe thấy tiếng ai, kể cả tiếng nói mê
Hay tiếng những cặp tình nhân mất ngủ ái ân thay cho
cúi đầu suy ngẫm
Hay ngước mắt lên nhìn qua ô cửa
Với nỗi sợ hãi về bóng đen lướt qua và tiếng kêu của
con chim lợn
Giờ này tiếng chuông điểm giờ của đồng hồ bưu điện
thị xã
Chỉ làm trò cười cho các thánh thần
Giờ này cả những kẻ uống rượu đêm và những tên ăn
trộm
Cũng không cưỡng nổi cơn buồn ngủ tục tằn
Giờ này đời sống nơi nghĩa địa không còn nhộn nhịp
Những linh hồn đã chán ngấy dạo chơi trong thị xã
Trở về phần mộ của mình và ngủ tiếp
Và đấy là thời khắc có những dòng sông trên thế gian
Nước không bao giờ chảy nữa
Có những thành phố cùng cư dân vĩnh viễn vùi sâu
trong đất
Đấy là thời khắc sự sống và cái chết
Đổi chỗ cho nhau nhẹ nhàng như tráo những quân bài
Nhưng giờ này tự ngàn xa không hề thay đổi :
Bầy chó sủa mãi cho tới sáng
Và những ngôi sao bền bỉ sáng cho thế gian.
những cánh bướm
Đâu đấy, một cánh bướm run rẩy, trong hơi thở tháng Giêng
Một cánh bướm như không có bởi mỏng hơn cả sự mơ
hồ
Nhưng đã mở ra, ở đâu đó, một cánh bướm có thật
Không bởi màu sắc rực rỡ mà bởi như hơi nước đang
tỏa
Chúng ta đổ ra quảng trường, chen lấn và xô đẩy
Một số ai đó gào thét và nhiều lúc đập phá
Và chúng ta quên đi, đâu đấy, trong những lùm cây bé
bỏng
đang rộn rã mùa sinh nở côn trùng
Đâu đấy ánh sáng không bao giờ tắt trong cả những đêm
Và sự chuyển động mỗi lúc một mãnh liệt trong cái kén bất động
Rồi đột ngột xuất hiện, trong sự chờ đợi của đất đai,
của cây cỏ và bầu trời,
một sự sống diệu kỳ với vẻ đẹp mong manh
Đâu đấy, không chỉ một đâu đấy, mà tràn ngập bất tận
Từ bóng tối đến ánh sáng, mở ra những cánh bướm
Và theo luồng hơi thở ấm áp và rộng lớn của tháng
Giêng
Chúng mang vẻ đẹp của đời sống đi khắp thế gian
Mà không để lại một tiếng động nhỏ
đổi mùa
Tháng Chạp đầy
bệnh tật và những đe dọa
đã kết thúc
trong khu vườn sáng nay
Những bạch đơn
nở sớm, những trinh nữ, rồi những loa kèn đỏ
vòm lá xào xạc
tỏa ấm, đột ngột bầy chim cất giọng cao vút
Đón chào tôi,
cậu bé ốm đau không dùng thuốc kháng sinh
trong mê sảng
những trinh nữ hôn lên trán
những bạch đơn
dịu mát phủ kín ngực
và con đường
mới dẫn tôi qua tất cả những hàng rào
Sớm nay ốm
dậy, tóc tôi màu diệp lục
miệng đầy
tiếng thì thầm bầy chim ngày đầu xuân
Người đàn bà
đẹp và nhân từ như Đức Mẹ
đến bên tôi và
khe khẽ: trong mê sảng anh nói mãi về tội lỗi của mình
Nàng đã khóc
đã ôm tôi đã nhìn tôi tới sáng
Ô cửa mùa đông
hôm trước trĩu nặng, u xám
Sớm nay miên
man mây trắng và nàng không còn tin
lời của gã bác
sĩ trong đầu chỉ chứa những viên thuốc
Nàng choàng
lên tôi những thì thầm: anh không thể biến mất
Hai bàn tay
nàng, hai chùm lá ấm che chở
Lúc ấy khu
vườn đang ấm dần lên, đang sáng dần lên
Và tôi thấy
chưa bao giờ tôi có
một tình yêu
trần tục với nàng
bóng tối
Bóng tối nuốt
chửng dòng chảy mọi con sông
Tôi sợ hãi bởi
ý nghĩ này
Chúng ta mang
cảm giác bị xóa mất
khỏi thế gian
trong sự lãng quên
Nhưng không
phải lãng quên mà sự lặng im
Chúng ta từng
hoảng loạn và bỏ chạy
Từ nơi chốn
cuối cùng ngước lên và thấy
những cái cây
vút thẳng, câm lặng ý chí vĩnh hằng
Với những bước
chân trong nghi lễ trọng đại
Tôi bước tới
cái cây đời sống
Mọc vượt qua
bóng tối
Tán lá vĩ đại
tỏa sáng
Chúng ta ngỡ
bóng tối chứa đầy vũ trụ
Thực ra chỉ
mỏng như màng mắt người mù
Và chỉ cần
bước thêm một bước
Chúng ta sẽ
sáng lên sau những hãi hùng.
bàn tay của thời gian
Nàng ra đi như
ngọn xuân cuối cùng
khuất sau hàng
cây giăng những tổ chim đầy trứng
Giọng nói hôm
qua còn tuyệt vọng trước bức tường im lặng
và một người
im lặng hơn đứng cuối con đường
Bước chân nhẹ
dần và nàng trở lại
ngày thanh
xuân lần thứ nhất của nàng
Hoa tường vi
trên tường nở rộ
Một con sơn ca
rũ say trong tiếng hót chính mình
Đấy là ngày
cây sinh hạ tất cả những chiếc lá
và dòng hoa từ
ruột gỗ tuôn chảy ra không ngừng
Đấy là ngày lũ
trẻ thôn quê lấy những viên sỏi trắng
Bày một trò
chơi xưa ở giữa hai người
Và mùa hạ đổ
về cơn lũ khổng lồ ánh sáng
Những chiếc tổ
tung lên trời ngàn vạn cánh chim
Một bàn tay vô
hình xoay khẽ thời gian làm hai người biến mất
Trên cánh đồng
lấp lánh nước và hoa
bản tuyên ngôn của cơn mơ
Em nằm xuống và
cánh đồng mênh mông
Chúng ta hiện
ra dưới bầu trời không có gì che chắn
Những con chim
ăn thịt lượn từng vòng phía trên
Chúng ta nằm
bên nhau, hai dải đồi im lặng
Mặt em tỏa
rạng một ban mai hồ nước
thân thể em
được mặt trời chiếu sáng và đốt nóng
môi em thì
thầm làm hoa cỏ sinh nở
cặp đùi em
trải như sông đến tận chân trời
Và chúng ta
cùng hát, đôi môi bất tử
Chúng ta như
hai khối đồng nung chảy tan hòa vào nhau
Chúng ta hắt
sáng như ban mai, chúng ta nồng thơm như cánh đồng
Chúng ta vô
tận như nơi sinh ra chúng ta
Trên đầu chúng
ta bầy chim ăn thịt mỗi lúc một đông
Chúng liệng
từng vòng mắt nhìn chúng ta không chớp
Từ trên cao
tiếng chúng mang theo cái chết. Chúng ta thấy
những cái móng
sắc lướt lạnh dọc sống lưng
Chúng chỉ chờ
máu chúng ta ngừng chảy, tiếng chúng ta ngừng vang
thân thể chúng
ta ngừng nóng và mắt chứa đầy bóng tối
như những kẻ
đói khát nhất thế gian này chúng sẽ lao xuống
Và tình yêu sợ
hãi của chúng ta sẽ thành bữa tiệc cho sự khoái trá
Bởi thế tình
yêu trở nên vĩ đại và thách đố
trong cả những
nơi tăm tối chúng ta phải sống
trong cả những
giấc ngủ trên chiếc giường chật hẹp
cơn mơ chúng
ta không được phép đầu hàng
những con chim nhồi bông
Linh hồn những
con chim trở về vòm cây
lúc gần sáng.
Quá khứ của tiếng súng rung những ô kính.
Giọng chúng
giờ khác khi còn sống, vang trên bầu trời đêm tối
làm thức giấc
chúng ta trong ngôi nhà này của năm tháng này
Không có hình
ảnh chúng ta trong những cái chết ấy và chúng ta
không được an
ủi bằng những cái chết mà chỉ thấy
trên vòm cây
những luồng khí nóng chuyển động
và những chùm
quả vụt loé sáng rồi biến mất
Chúng ta từng
làm tổ trong da thịt của mình
vào những đêm
rét mướt và bên ngoài ô cửa chỉ có sự trống rỗng
chúng ta trần
trụi như bị tước mất bộ lông vũ
hai cánh tay
đập rối loạn trong mơ
Bầu trời ở
ngay trên đầu chúng ta, phía những ngọn cây
nơi những Thiên
thần thường ghé lại cúi nhìn những tổ chim
chúng ta lao
ra khỏi cửa, băng qua đêm tối, da thịt tội lỗi
và run rẩy
dưới ban mai mở ra trong suốt bầu trời
Trong lúc
những cái cây được mang về trồng trong vườn địa đàng
Và linh hồn
những con chim được đặt lại tên
Thì chúng ta vẫn
lần mò trong căn phòng nặng nề bóng tối
để kiếm tìm
tiếng hót từ con chim sặc sỡ nhồi bông
ngôi sao xanh mọc phía ngọn đồi
tưởng nhớ Joseph Brodsky
Lòng tôi kiêu
hãnh và đau đớn về Người
Tìm về khu
vườn trong giấc mơ đầy tiếng nức nở
Phía trên
những ngọn cây mây trắng trôi
Và mùa thu
thuở ấy bây giờ vẫn lấp lánh nước mắt
Tiếng xào xạc
vĩnh hằng của những tán lá không ngủ
Trong ký ức
buồn bã và mãi mãi thì thầm
Người khuất
bóng và trái tim vĩ đại của Người
Vẫn mang nỗi
tuyệt vọng chói sáng về thế gian này
Người đã an ủi
giấc ngủ nặng xiềng xích những tư tưởng
Nhân loại giờ
đây còn mang nặng xiềng xích ấy hơn
Nhưng giấc mơ
hão huyền còn khủng khiếp hơn tất cả
Nó biến bao
đồng loại chúng ta thành những xác chết biết dối lừa
Đêm đêm tôi
nghe giọng của Người, khàn và vang dội
Vọng về từ mùa
thu ấy, mùa thu đẹp nhất của thế kỷ tồi tệ
Những đứa trẻ
đã bay lên, lượn vòng trên những đỉnh cây
Rồi biến mất
trong những ngôi nhà mờ tối
ở đấy những
ngọn đèn lần lượt tắt
Những người
già đau ốm kể mãi về một ngày ánh sáng
Và bên những
hàng rào mọc đầy hoa cúc dại
Giọng nói của
Người vọng vào những ngôi nhà
Những người
già đau ốm trong hồi tưởng của họ
Không thể đi
xa hơn trong thế giới này
Họ kể mãi và
lú lẫn giữa các câu chuyện
Họ tự đầy đọa
và uống nhầm nước trên dòng sông mù
Thế kỷ hai
mươi đã kết thúc và tôi không còn được nghe
Những câu thơ
của Người trong đêm Giáng Sinh đầu tiên của thế kỷ mới
Nhưng tôi vẫn
nghe giọng nói của Người, khàn và vang dội
Vọng từ ngôi
sao xanh mọc phía ngọn đồi
Và trong mọi
hoảng hốt, trong mọi tuyệt vọng
Lại vang lên
bài hát của những đứa trẻ thế gian
Tôi tìm đến
khu vườn, trút bỏ mọi ý nghĩ thống khổ
Hát bài ca ban
mai trong đau đớn của Người.
bản thông cáo
Trên chiếc
giường có thực của đôi ta.
Như chiếc chăn
chỉ còn một nửa
gương mặt nằm
trên đường cắt của bóng tối
và một con mắt
được mai táng
Trong nghi lễ
của ngôn ngữ
được trang
hoàng lộng lẫy
giống sự lòe
loẹt
trong bức
tranh dân gian của một nghệ sỹ mù
Anh ngắm nhìn
những ngón tay em
gục ngã như
nạn nhân trên trường bắn
Anh ngắm nhìn
đôi môi em đầy đọa
Một ý nghĩ nổ
tung trong bản nháp
Chiếc bút dừng
mạnh ở một điểm và tì mạnh
Đó là chiếc
gường xác thực
Nó bảo tồn
chúng ta trong mỗi đêm
Vào buổi sáng
nó biến mất
trong bốn bức
tường hoài nghi
Nơi treo đầy
ảnh chúng ta thời trẻ
Vào phút cuối
của đêm
Khi những nhân
viên bảo vệ bất tỉnh
trong hệ thống
lưu trữ ký ức
bị xoá mất bởi
sự sơ ý
của con mắt
còn lại
Có người đến
và viết lên da thịt em
một bản thông cáo
buồn hơn cái chết
Vào lúc nào
đấy trong đêm tối như hốc mắt người chết
Ai đó ghé xuống bên anh thì thào thông
báo: ban mai ngươi sẽ ra đi
Băng qua mọi
sợ hãi, mọi thách thức anh đến tìm em
Chúng ta ôm
nhau im lặng nơi bậc cửa đầy gió
Không còn đâu
trên thế gian yên tĩnh như nơi này
Chúng ta trút
bỏ áo quần như trút bỏ thống khổ nằm xuống bên nhau
Trong ánh sáng
của ngôi sao đã chết một triệu năm
Chúng ta thì
thầm những tiếng nói thường vọng trong mơ
Chợt phép
nhiệm mầu lướt qua, ai đó mỉm cười
Chúng ta trở
nên tinh khiết và gánh nặng của da thịt tỗi lỗi
Đã tan biến
như chưa bao giờ có cùng những tuyệt vọng của đời sống
Và chúng ta
nghe bản chúc phúc của đồ đạc
Vào lúc ban
mai anh sẽ ra đi khỏi thế gian này
Em đừng khóc,
đừng thay đổi những chiếc ghế chúng ta thường ngồi trong bóng tối
Đừng thay đổi
những lý do, đừng thay đổi những sợ hãi
Đừng thay đổi
cả những cái cây chết ở góc vườn
Em đừng khóc,
đừng bao giờ khóc về chuyến đi này, hãy nhìn ra cửa sổ
Anh sẽ ra đi
từ đấy, một ngôi sao lấp lánh từ đêm anh sinh ra
Ngôi nhà còn
lại trên thế gian, em hãy đến, ngồi xuống chiếc ghế trong bóng tối, hãy thì
thào, hãy gọi
Quần áo cũ của
anh vẫn ấm mãi hơi thở ấy, vẫn bụi bặm ấy và những mẩu thuốc trong túi
Vẫn những cơn
ho ấy, vẫn đau đớn ấy và dịu dàng ấy làm em bật khóc vì hạnh phúc
Vào lúc ban
mai anh sẽ ra đi khỏi thế gian này, chuyến đi kỳ vĩ
Cờ sẽ rực rỡ
biết nhường nào, âm nhạc sẽ tinh khiết đến nhường nào
Giống cậu bé
ham chơi trốn cha mẹ ra khỏi giường ngủ, anh đi bằng cách nhón chân của mèo
hoang
Và cúi xuống
bên em đang thiếp ngủ, thì thầm anh nói :
Đời
sống này đôi lúc buồn hơn cái chết.
lời thách đấu
Không ai biết
Bạch đơn đã nở, toả sáng góc vườn đầy bóng tối
Bên cạnh bức
tường mục nát, tôi từng ẩn náu khi chơi trò trốn tìm
Thuở ấu thơ
tôi mắc bệnh mộng du, trong đêm thường trốn vào nơi ấy
Mẹ soi đèn tìm
tôi, mẹ khóc, Bạch đơn khản giọng thì thào
Không ai biết
Bạch đơn đã nở, cả tôi cũng chẳng biết gì
Đã lâu mẹ
chẳng thắp đèn đi tìm tôi, đã lâu tôi không nhớ trò trốn tìm
Nhưng tôi vẫn
mắc bệnh mộng du ngay giữa đám đông, tôi chỉ nhớ một con đường
Đi qua tán lá
thẫm tối ấy, tôi là một giấc ngủ chứa đầy cơn mơ câm lặng và bền bỉ chuyển động
Và Bạch đơn
vẫn nở, toả sáng những ngọn đèn, trong bóng tối
Tôi lẽ nào đã
giã biệt ấu thơ, giã biệt những nức nở trong sáng, giã biệt những câu chuyện ma
Đêm đêm nỗi
tuyệt vọng lại đến và ra lời thách đấu
Ôi bệnh mộng
du, ngươi là thuốc an thần cho nỗi sợ hãi của ta
Nhưng tôi
không thể mãi mãi mộng du, không thể mãi mãi chạy trốn nỗi sợ hãi
Không thể mãi
mãi không biết trong bóng tối Bạch đơn đã nở và toả sáng nhường kia
Và bởi thế
Người lại đến - Nỗi tuyệt vọng - và ta nhận lời thách đấu
Nhưng lại khao
khát mũi kiếm của Người đâm vỡ trái tim ta.
quyền phép của thời gian
Mở ra bằng hơi
lạnh của nước, trôi như một khối kim loại
Gió rít dài
hai triền sông kích động những đám mây tháng Chạp
Những quả đồi
xa, con đường cô độc, một xe ngựa hiện lên
Giấc mơ về mặt
trời thức dậy trong mù sương
Người đánh xe,
áo quần giá lạnh, chỉ còn hơi thở
làm ấm đôi
môi. Và tiếng nguyền rủa thời tiết quẩn trong họng sâu
Ngước nhìn mây
xám đang bọc kín trái đất
Và bên dưới,
nghiến nặng những bánh xe, con đường vô tận
Những bao hạt
giống chất trên thùng xe tỏa hơi ấm
Đôi lúc giấc
ngủ ngắn như một cái chớp mắt
Lướt qua một
cánh đồng rộn vang tiếng trâu bò
Hòa tiếng
người cười nói trong mùa màng
Và giờ đây
trong bóng tối của tháng Chạp đông cứng như một chiếc hàm thiếc
Tỏa rừng rực
hơi nóng những bao hạt giống
trong tiếng
nghiến kiên trì khủng khiếp của bánh xe
đi đến cánh
đồng đang chờ quyền phép của tháng Giêng ban tặng
những con
cá vàng
Từ bùn đen thân xác chúng ta
Những con cá vàng bơi lên
Lấp lánh
Lấp lánh
Đồ gỗ trong ngôi nhà thức dậy
Mọc xum xuê những vòm lá
Lắc lư và hát
Bài ca dâng mùi hoang dã
Những con cá vàng của đêm
Vây chạm vào bóng tối
Vang lên tiếng khánh ngọc
Và đôi mắt sáng mãi những ngọn đèn mùa thu
Không tắt…
Không tắt…
Bơi trên giấc ngủ chúng ta
Như trên bùn đen
Như trên lá mục ao đầm
Giống những bàn tay nhỏ
Vẫy mãi -
những con cá
Những con cá toả sáng
Những mảnh lửa rực rỡ bay
Giấc mơ lộng lẫy, rực nóng
Trong rét lạnh thân xác
Khi chúng ta thức dậy
Ngập tràn mọi ngả đường
Những con cá biến mất
Trên mặt chúng ta hai hốc mắt tối
Những cái hang của bầy cá.
bên ngoài ô cửa
Chúng ta không
bao giờ trở lại khu vườn ấy
Và căn phòng
sau đêm hội
Con đường
những ngọn gió tháng Tám thì thầm
Đi qua nơi
chúng ta suốt buổi tối dày vò
Tất cả những
căn phòng đã đóng cửa
Chìa khóa đã
nằm trong tay người khác
Chúng ta không
còn lý do nào ở lại
Những bước
chân cuối cùng trong bóng tối hành lang
Và cỗ xe tam
mã thời gian chở anh đi
Xa mãi ngôi
nhà dưới những vòm cây thẫm tối
Chúng ta không
bao giờ trở lại khu vườn nhưng bóng chúng ta đau khổ
Vẫn đè nặng
giấc ngủ của những người mới đến
Và đêm ấy
trong những căn phòng xa cách như sự sống và cái chết
Chúng ta kiệt
sức trong chăn chiếu tàn lụi
Nhưng một ngôi
sao xa xôi bên ngoài ô cửa
Suốt đêm không
hề tuyệt vọng đợi chúng ta thức dậy.
Hoa hồng
Bởi nàng đã
sinh ra, và nàng phải sống cuộc sống đàn bà
Bởi nàng đã
đọc những cuốn sách và tìm đến thành phố này
Sao nàng không
ở lại cánh đồng kia, chỉ mọc hoa cúc dại
Da thịt nàng,
hơi thở nàng tỏa hương trinh bạch
Bởi nàng đã
sinh ra, đã lớn lên, ngực mọc hai hạt ngọc
Hai hạt ngọc
nở ra hai bầu vú của nàng
Bởi nàng đã
bước đi, đã chạy, nàng đã bơi trong sông bể
Gió và nước
chảy xiết hai bên thân thể nàng tạo thành những đường cong
Và nàng đã đắm
mê tóc nàng, vú nàng và những bí mật đàn bà
Nàng đã đến và
lộ trước mắt ta
Nàng đã từ bỏ
cánh đồng hoa cúc dại và nàng không còn đất đai
Nàng chỉ còn
chiếc giường bộn bề chăn chiếu
Nàng cố gieo
những bông cúc thuở xưa trên áo quần ẩm ướt nhưng làm sao có thể
Bộ xương nàng
là song sắt nhà tù
Da thịt nàng
là cánh cửa gỗ nặng
Đã giam cầm
chính nàng
Nhưng Thượng
Đế đã rủ lòng thương ban cho nàng một nhà tù lộng lẫy
Bởi thế ta yêu
tâm hồn nàng cùng thân xác của nàng
Ta với nàng
chỉ thầm thì với nhau qua những song sắt kia, những cánh cửa kia
Và trong bất
lực của khát vọng hoàn thiện và bất tử
Chúng ta đập
phá những cánh cửa ấy, những song sắt ấy
Thượng Đế đã
lấy một nửa quỉ dữ và một nửa thiên thần để nặn ra ta
Và Người mách
nàng nửa nào của ta là thiên thần, nửa nào là quỉ
Nhưng khi nàng
rồ dại băng qua mọi thử thách, mọi nhạo báng, mọi sợ hãi
Đến trước ta
và nàng quên đi mọi lời dặn của Người
Bởi vậy nàng
thèm khát ta,ngưỡng vọng ta,nguyền rủa ta và mơ trốn chạy khỏi ta
Và nàng đã đày
đọa chính mình bằng những rối loạn
Mỗi sáng nàng
thức dậy, ban mai trong suốt
Những con chim
xanh như ngọc của tâm hồn nàng đang hót
Nàng thức dậy
như hoa đang mở cánh buổi sớm
Cặp đùi nàng
trắng như thác đổ từ trời
Vú nàng loá
sáng và môi nàng được nung nóng
Những con chim
xanh của tâm hồn nàng đập cánh không ngưng nghỉ
Tìm lối thoát
ra khỏi thân xác của nàng
Sau những phút
đắm mê thân xác của mình, nàng rên rỉ than khóc
Con quỉ trong
ta nhảy múa thiên thần trong ta đau khổ
Nàng chạy quay
cuồng trên mặt đất để tìm cách bay lên
Nhưng đời sống
thế gian này là trái núi đè nặng tâm hồn nàng
Bởi nàng đã
sinh ra trên thế gian này
Nàng phải đội
lốt một đàn bà nhan sắc
Nàng đã ngửi
hương hoa hồng, nàng đã chạm gai hoa hồng
Và thế tâm hồn
nàng tỏa hương còn thân xác nàng chảy máu
bữa tiệc
Chiếc bàn chỗ
này, trên bàn những quả táo
chiếc ghế gần
đó, một chiếc áo thõng tay
bức tranh trên
tường cạnh tấm mạng nhện
chiếc bình
trong góc nhà, những bông hoa ngoài cánh đồng
trứng trong
giỏ, gà mái trong lồng
và xoong chảo
sáng màu kim khí
Thiếu phụ đến
và ngồi trên ghế
lặng lẽ trong
dòng ánh sáng phun chảy từ ô cửa
lưng nàng tràn
ngập ánh sáng
mặt nàng giấu
trong bóng tối
nàng ngắm nhìn
những quả táo
đôi môi nàng
mím lại chứa đầy bí ẩn
Trứng đập vỡ,
lòng đỏ như tròng mắt
gà mái bị cắt
tiết, máu chảy trong lời an ủi được hóa kiếp
người đàn ông
với dao và thớt khởi xướng bữa tiệc
những đàn ông
vừa uống vừa nhai, ngợi ca và nguyền rủa
rượu vang đỏ
chảy ngạo mạn trong những cốc
làm bị thương
những sơ-mi trắng và khăn trải bàn trắng
Thiếu phụ mang
vẻ đẹp thiên thần ngồi giữa đám đông
nàng chính là
một vật phẩm trên bộ răng hàm
của đói khát
và ô trọc
nhưng ánh sáng
bao bọc quanh nàng đã bảo vệ nàng
Ghế không ở
cạnh bàn và nhện đen
không nằm
trong mạng nhện, nó bò vào bức tranh
những bông hoa
bị lùa từ cánh đồng vào chiếc bình
và những quả
táo lần lượt biến mất
trong những
ống họng tối đen như những đường hầm
Ngoài vườn
đang xuân ngập tràn hoa nở
thiếu phụ rời
chiếc ghế bước đến ô cửa
hơn tất cả mọi
đói khát, hơn tất cả những kẻ đói khát
nàng ngửa mặt
uống mê man ánh sáng bầu trời
0h17 phút
1.
nhớ con chuột tri kỷ của những đêm hoang tàn và trống rỗng
chạy
men theo hè phố lúc một giờ sáng
kẻ
lạ mặt dùng ánh mắt thích dòng chữ vô hình lên trán
và
tôi trở thành kẻ bị lưu đày trong giấc mộng chính mình
2.
đứa trẻ đái ướt sũng tóc tôi rồi bỏ đi
vẽ
vào bóng tối một vệt trắng nguệch ngoạc
3.
Phấn ngồi bất động dưới bóng của một cái cây ngôn từ
một
đám mây những con bướm lấp lánh bay quanh
Như
một cậu học sinh trốn lại lớp sau giờ tan học
Phấn
đang xoá hết những chữ quen thuộc trên tấm bảng đen
để
tìm một từ vựng
Có
khả năng làm trống rỗng tất cả
4.
Hải Phòng đang chìm. Ôi Hải Phòng…
5.
H khóc ở đâu đấy. không làm sao tìm được đôi mắt của H
Như
những hạt giống chứa chiếc mầm ánh sáng
Gieo
trên cánh đồng mù
Đang
tìm cách phá vỡ những cái vỏ
6.
Một tiếng gọi từ vùng thẳm sâu không có những cái miệng
Phấn
từ từ đứng dậy vươn hai cành cây
Treo
đầy những chùm quả tinh khiết
7.
Một tấm lưới khổng lồ trôi trên những nóc nhà
Và
một con Sơn ca đánh mất giọng nói
rúc
sâu trong da thịt chúng ta.
tặng những đàn bà và đàn ông ở toà nhà số 4, Láng Hạ
Ngọn đồi của khát vọng mọc xuyên qua bóng tối. Đám mây của những ý tưởng
Bay trên những vòm cây thẫm đen đang vọng xuống tiếng xào xạc
Những đàn ông và những đàn bà không ngủ trong chính cơn mơ của họ
Và những bàn tay ấm nóng mở ra những ngón - những tia lửa
Ở ngoài kia, trong đêm mùa đông giá lạnh và những thách thức
Của một kẻ nào đó chứa đầy trong miệng những xảo ngôn
Cùng một đôi mắt giống chiếc ổ khoá hoen gỉ không bao giờ có thể mở
Không bao giờ nhìn thấy con đường của Tự do và Cái đẹp
Hãy bước đến gần hơn, gần hơn nữa hỡi những ngờ vực u tối
Ngươi có nhìn thấy gương mặt đẹp lấp lánh những giọt lệ
Người có nghe thấy giọng nói kiêu hãnh mang theo nỗi đau đớn
Của một đêm cuối cùng này, nơi con đường chạy thẳng tới cánh đồng
Có thể một người đàn ông sẽ lặng lẽ rời bỏ và một người đàn bà
Sẽ khóc trong thất vọng. Nhưng những hạt giống của mùa màng mới
Đã xếp hàng như một đội quân và bước về phía chúng ta
Cùng lời tuyên thệ của Danh dự đang vang lên mạnh hơn cái chết
Không thể không nói: Những đàn bà của chúng ta thật đẹp, đầy ước mơ sinh nở
Không thể không nói: Những đàn ông của chúng ta thật mạnh mẽ, ngập tràn khát vọng sáng tạo
Không thể không nói: Họ có thể bị bão quật tơi bời như lá
Không thể không nói: Họ có thể kết lại như kim cương
Bạn có thấy không, hỡi người đàn ông tôi đã lắng nghe, hỡi người đàn bà tôi từng ngắm nhìn
Một bông hoa mùa xuân với những cánh chỉ mỏng như hơi thở
Đang chầm chậm mở ra lộng lẫy bất chấp sự đè nặng
Của bóng tối mùa đông giá lạnh như một chiếc ách vô lý khổng lồ
Nhưng lúc này một bóng người cúi xuống bên chúng ta phả ấm hơi lửa trong tiếng thì thầm:
- Còn một hạt giống là còn cánh đồng
- Còn một giọt nước là còn dòng sông
-
Còn một người có đức tin là cả thế gian được cứu rỗi
Hà Đông, 1h17 sáng, ngày 29 tháng 12 năm 2007
Hà Đông, 1h17 sáng, ngày 29 tháng 12 năm 2007
chúc thư
Bay
qua bầu trời, cơn mưa
Mộng
mị của ngày mồng 6 tháng Bảy
Một
thiếu phụ thường bị ngạt thở
Bên
ô cửa xa xôi
In
mờ bóng một sư tử
Và
một ngọn núi
Mọc
trên cánh đồng của những thì thầm đêm
trước
Một
văn bản được soạn sẵn
“Ông hãy đến với em…”
Đấy
Chúc thư của ngày 6 tháng Bảy
Không
được lưu giữ ở bất cứ bảo tàng nào
Trôi
qua thời gian giống một bàn tay ly biệt
Vẫy
trong một chiều mưa
Và
dời khỏi ô cửa một lâu đài
Một
bưu tá bí ẩn của số phận
Giao
bức Chúc thư
Cho
thiếu phụ chuyển tiếp
Trước
khi rời ngôi nhà, ông cúi đầu :
“Đây là lần cuối cùng Thần trở lại thế gian”
giọng của H
Thói
quen tồi tệ nhất là dùng thời quá khứ
Giọng
H : em ung thư vú
Buổi
tối con mèo hoang đi
căn
buồng luôn là một
cái
đầu u tối và mộng mị
H
mơ khi chết biến thành mèo đi
qua
căn buồng ẩm mốc
mùi
thuốc lá
và
nước chảy trên H
Giọng
H : em nghi ngờ thân xác em.
Sao
anh không là một con mèo
Cái
ổ trũng rực ấm trên tấm nệm.
Nước
chảy mê man dưới H.
Con
mèo sốt 42 độ
Giọng
H : mai sẽ rời khỏi căn phòng này
Giọng
H : ôi , chiếc giường…
Giọng
H : phía xa kia…
Giọng
H : một bộ phận sinh dục cô độc
Giọng
H : đang hồi phục ký ức
một bài tập làm văn
H
đang về nhà
Phía
trên những vòm lá bất ổn
Treo
một bầu trời
Những
con chim vừa bay
Vừa
xé rách những lông vũ
Và
một con khóc
Và
một con không đập cánh
Trôi
tựa đám mây theo chiều gió
Và
một con khác ngủ
Và
con bay cuối đàn
Không
nói gì
H
của một chiều tháng 6
Quá
nhiều bệnh viện trong ký ức
Câu
chuyện của những cái xác trong nhà xác
Đang
tập đánh vần một cái tên
H
đang qua ngã tư
Chỉ
còn một bước chân cuối cùng
Sẽ
sang bên kia đường
Chợt
con bay cuối đàn biến mất.
Và
không nhìn thấy H.
những chữ buổi trưa ngày 29/08
Gửi một nhà thơ
Đó
là những từ vựng mệt mỏi và đổ đốn
Nhưng
có một buổi trưa
Tôi
phải chung sống
Như
chúng ta từng chung sống với ruồi
Và
những kẻ hợm hĩnh quen biết
Gã
chống lại những con chó đái ở góc phố
Gã
chống lại những đồng tiền
Gã
chống lại những chính trị gia
Gã
chống lại một văn bản khác văn bản gã viết
Gã
chống lại khu phố gã ở và uống bia suốt trưa
Đó
là những từ vựng quá tồi tệ và hèn nhát
Nhưng
có một buổi trưa
Tôi
phải chung sống
Như
chung sống với thứ nghệ thuật thủ dâm
Trên
tờ báo của gã, trên trang web của gã, trên blog của gã
Gã
chống lại những cô gái bán dâm mà gã viết thơ tặng
Gã
chống lại những người nhiều tiền mà gã bắt tay
Gã
chống lại một chiếc xe hơi đi qua mà gã không sở hữu
Nhưng
gã lại không bao giờ chống được
Cái
lưỡi thô tục và tham lam của gã
Đang
cuống cuồng bò trong một cái miệng nhớp nháp
17h 43’
Khi ngước lên thời gian đã biến mất
Nhưng
tên bài thơ vẫn còn
Chẳng
ghi lại điều gì trọng đại
Cả
một ký ức buồn cũng không
Chỉ
cảm giác một quen thuộc trôi nhẹ
Trên
chiếc xe đẩy tróc sơn
H
không thể nào rút chân ra nổi chiếc giày ám ảnh của mình
Một
thói quen kích động H
Chiếc
kim giây vừa chém một đường
Làm
đứt buổi chiều này
Và
một giọt máu
Từ
từ đầy tròn
Như
một nụ hoa sắp nở
nhật ký ghi dưới gốc cây gần quảng
trường
Có một bài thơ
tôi viết
Trong bóng tối
Của thành phố
này
Đấy không phải
là đêm
Tôi vẫn nhìn
thấy những đám mây nặng
Bò trên những
mái nhà thành phố
Và vẫn nhìn
thấy
Một người đàn
bà
Tắm trong một
toilet không có rèm che
Kỳ cọ như tuốt
hết da thịt mình
Và vẫn nhìn
thấy
Cuộc làm tình
ban ngày
Của những kẻ
thất nghiệp
Trong chính
công sở của họ
Và vẫn nhìn
thấy
Nơi ngã tư một
chiếc xe tải
Cán nát một cô
gái
Nhưng bó hoa cô
cầm trên tay
Vẫn nở nốt bông
cuối cùng
Và vẫn nhìn
thấy
Linh hồn những
người đã chết
Xếp hàng trước
cổng trụ sở Tòa án thành phố
Và vẫn nhìn
thấy phía khuất con đường
Một người đàn
bà băng qua
Với một cái
bụng lớn
Chứa một đứa
trẻ không rõ mặt
Và vẫn nghe rõ
Một tiếng nổ
Và nhìn thấy
viên đạn
Chầm chậm khoan
thủng một cái đầu
Bên cạnh
10h13’
Không
có lý do gì cho sự ra đời của một bài thơ
Nhưng
bài thơ đã bắt đầu viết
Bằng
chữ đầu của một cái tên
Thường
tuyệt vọng khi đi qua nơi này
Một
ô cửa rụt rè mở
Và
một tiếng rạn vỡ đâu đấy
Trên
da thịt không ướp lạnh của H
H
ngủ muộn. 10h13 phút chưa dậy.
Những
sự sống trôi qua chiếc giường.
Những
cái chết trôi qua chiếc giường.
Và
H nhìn thấy trong giấc ngủ
Một
tấm thân đàn ông nóng rừng rực
Trôi
qua chiếc giường và dừng lại
ở
một khoảng trên đầu
lúc
10h13 một người đàn bà khác
khỏa
thân trong một chiếc giường
đặt
ở giữa thành phố
bên
một cái chết mặc trang phục Đại lễ
đố ai tìm thấy tôi ở đây
Chiếc
xe màu xanh sau mưa
Đến
trước ngày tôi sinh
Cậu
bé chạy trong ban mai
Xuyên
qua dòng thác ánh sáng
Kiêu
hãnh và đẹp hơn sự nẩy mầm
Chưa
đến giờ bị phủ ngập bóng tối
Chiếc
xe, đóa hoa biếc
Cậu
bé không nhận ra
Những
bông Cát đằng trôi trong buổi trưa
Theo
một hơi thở dịu dàng nhất thế gian
Và
đôi mắt đẹp hơn hồ nước trên núi cao
Sao
không lại gần nữa.
Gần
nữa. Và gần nữa
Vừa
chạy tìm chỗ nấp
Vừa
cố ý nói : “ đố ai tìm thấy tôi ở đây”
Cô
bé Hạnh Nguyên mỉm cười
Ngắm
người đàn bà và người đàn ông
Sẽ
sinh ra cô
Đang
chạy trốn
Vừa
chạy vừa ngoái lại nói :
“đố ai tìm thấy tôi ở đây”
một ghi chép tháng Sáu
Vuông
vải trắng khổng lồ trùm kín chúng ta
Ai
đó tìm cách xé rách
Những
con ong hợp kim sục vòi
Tìm
kiếm chút mật
Trong
những thân thể hoảng loạn
Chúng
ta đang thuộc về một ngày cuối tháng 6
Một
đám mây bay ở rất xa
Cất
tiếng gọi
Chúng
ta biết làm gì lúc này
Cuộc
ái ân không thể kéo dài
Cuốn
sách đã đọc hết
Đặt
giữa chúng ta một chiếc bàn không có mặt bàn
Một
đám mây bay ở rất xa
Cất
tiếng gọi
Nhưng
chỉ có một người trả lời
Với
cái miệng giàn dụa
Thức
ăn của bữa trưa
công việc của tháng Mười Một
Cuối cùng ngươi
cũng phải cất giọng, hỡi những lừa, lạc đà, những ngựa của con đường vô định
Những sư tử,
những báo gấm, những hổ của rừng mang dáng vẻ kỳ vĩ đang mục ruỗng từ bên trong
Những dê, những
chim ưng, những ong của mùa đông khan hiếm phấn hoa
Những chim non
của tổ chim xác xơ vì gió, những bướm của những cái kén thẫm tối
Những cá của
nước xiết, những côn trùng của lá mục
Và những chúng
ta của ngôn từ chết mai táng trong thân xác chuyển động
Không thể nào
còn nghe thấy lời của tháng Mười vừa mới lướt trên những cái lưỡi ướt và nóng
Tháng Mười Một
mạnh hơn tất cả bởi sự trần trụi hơn cả những bộ xương bò nấu phở
Chưa có chút
dấu vết gì của tháng Mười Hai. Đừng lục tìm trong cổ thư
Lưỡi dao sự
thật của tháng Mười Một rạch một đường dọc những cái lưỡi phản bội
lại những ngôn
từ nổ ra từ đó với một cái bóng hoang tưởng rướn chạy
Kìa những cái
cây lộng lẫy và kiêu hãnh trong gió gào rít giữa đêm
Và một kẻ đang
gắng sức tìm lối đến Thiên đường nhưng lại không ngước được mắt lên
Bởi gã bị đôi
giày mới mua ở cửa hiệu bán đồ Trung Quốc xoá mất đôi mắt
Và sự nhầm lẫn
tồi tệ khi đưa tay lần tìm tháng Mười Hai theo thứ tự của số đếm
Từ thế gian tội
lỗi và lú lẫn đến Thiên đường không phải là những bậc cầu thang ốp bằng loại đá
Tây Ban Nha gã lựa chọn
Gã không phải
là một kẻ điên. Gã làm âm bản của chúng ta. Một lần nữa
Chúng ta lại
không nhận ra một sự thật là không có cái gì gọi là tháng Mười Hai lúc này
Và những công
việc của tháng Mười Một vẫn tiếp tục cho đến khi bắt đầu một lối rẽ
bài ca trước phần mộ Diễm Châu
Người không bao
giờ lạc trong Paris
sầm uất, nhưng đã đi nhầm
Trong một khu phố
nhỏ ở Hà Nội
Dừng lại như
một kẻ vừa thức dậy sau một cái chết ngắn không rõ lý do
Và đi tiếp với
đôi môi chuyển động khó nhọc. Một cây cổ thụ nhận ra.
Ông già của
những ký ức màu Cúc Quỳ. Cậu bé của những ý tưởng vô tận.
Lá thư cuối
cùng phong bì màu vàng nhạt gửi đến một thị trấn hỏi thăm một con ruột nhút
nhát.
Chạy băng qua
khoảng đèn bị bỏ quên trong đêm xa xôi. Chợt dừng lại.
Vọng đến một
tiếng rên. Đi bộ đến đoạn đường luôn nhầm lẫn.
Diễm Châu.
Trong khoảng sáng mù những ngọn đèn đường cố hương. Diễm Châu.
Trong những dãy
ghế một thánh đường cũ luôn bị đe doạ bởi gã đàn ông trà trộn trong đám con
chiên. Diễm Châu.
Một thi sĩ.
Diễm Châu. Diễm Châu. Âm tiết mãi mãi mới lạ.
Nở ra như một
bông Bạch Đơn trong khu vườn cất giấu di sản những tiếng khóc thầm.
Chợt ngủ quên
trong thế giới những câu thơ. Máu, nước mắt, những cơn ho, sự khó thở và những
vẻ đẹp.
Diễm Châu, mãi
là cặp từ không dễ dàng phát âm trong đầu lưỡi của những kẻ độc tài.
Và trong giấc
ngủ vĩnh viễn ấy dựng lên một tấm bảng đen. Một thế gian.
Một bàn tay run
rẩy chầm chậm viết cặp từ ấy và không bao giờ xoá.
Thị xã Hà Đông,
đêm 2 tháng 1 năm 2007
những con mồi
Đêm
qua những con cá bơi quanh chiếc giường
Ngửi
chúng ta rồi bỏ đi
Và
bực dọc nói:
Chúng ta không bao giờ ăn những
con mồi
chết
Chúng
ta có chết không ?
Một
người thức giấc hỏi.
Nhưng
chẳng có câu trả lời nào.
Ngoài
bóng một bác sỹ tâm thần ghi bệnh án
In
trên bức tường phía đông
Trên
đầu chúng ta những con cá
Bơi
lùi về qúa khứ
Chúng
muốn xem lại hồ sơ những chiếc lưỡi câu
Nhưng
chỉ còn lại một nhà kho mục nát
Trong
đó một chiếc đồng hồ
Chạy
từ lúc chúng ta chưa biết đền thời gian
Giữa
bất tận những con mồi
Bầy
cá nhắm mắt
Chỉ
mở ra khi nghe lệnh
Nhưng
một con không chịu nhắm mắt
Trong
suốt cuộc săn tìm
Rời
bỏ bầy quay lại
Và
nói với một con mồi :
Ngươi đã hết thời gian chết
0h7’
Chạy kiệt sức
không ra khỏi cơn đau đầu
Tôi mơ trở về
khu vườn ở Dedham
tôi mơ chìm trong cỏ
những con bướm
tháng Tư bay rợp mặt
Luôn luôn một
hơi thở gấp phía sau
Nhưng không bao
giờ lên tiếng
Đúng giờ phút
này áp chặt vào ô kính một tấm thân trần truồng
Như ai đó dán
một tờ giấy trang trí
Một tấm rèm
bằng da người
Một ngôi sao
phía xa
mặt chiếc nhẫn
của H
Không. Đốm lửa
đầu điếu thuốc
Tôi đang hút in
trên kính.
Nhận ra không
phải cơn đau đầu
Ai đó đặt một
cái đầu nặng hơn
Vào trong đầu
tôi
Và một cái đầu
khác nặng hơn nữa
Vào trong cái
đầu vừa đặt
lịch sử một tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ
Người hướng
dẫn: Được dệt thủ công bởi một người đàn bà mù Thổ Nhĩ Kỳ
Người mua: Mua lại từ một
ông già da đen Cuba ở Havana năm 1986
Chủ nhân: Quà tặng của
con trai tôi. Được treo trên bức tường này 21 năm.
Lúc gần sáng
tiếng những cành khô gãy
Những con nai
cái mùa động đực
Chủ nhân bức
thảm 87 tuổi tỉnh giấc uống trà nguội
Những con nai
đực ngùn ngụt
Ngôi nhà như
không bao giờ mở cửa
Một bà già đi
tiểu lần thứ 5, nói:
“Mẹ đau lắm”
21 năm tấm thảm
không thay đổi chỗ treo
Người đàn ông
50 tuổi thường trở về và đứng
Trong ngôi nhà
nửa bóng tối
Tràn ngập tấm
thảm tiếng hô hoán
Và phía sau tấm
thảm
Một lưỡi dao
lạnh lùng đợi
Và một cái chảo
sùng sục sôi
Người hướng
dẫn: Những ngón tay người đàn bà mù Thổ Nhĩ Kỳ giờ bị liệt
Người mua: Ông già da đen
Cuba
đã tự vẫn
Chủ nhân: Tôi chỉ nhớ
gương mặt con trai tôi khi nó mở bức thảm ra
Có một người lúc
nào cũng rét
Đứng nhìn tấm
thảm
Hai bàn chân bị
đông cứng trong vũng máu
Ở chân tường
Người hướng
dẫn: (đã bỏ nghề)
Người mua: Hình như không
phải tấm thảm tôi đã mua
Chủ nhân: Tôi nhìn thấy
những người thân đã chết chạy nấp sau những gốc cây trong tấm thảm
Bây giờ là năm
thứ 22.
Cây Ánh
Sáng
Một
Đã thiếp ngủ những hài cốt
trong nghĩa địa ngoại thành, những con giun mộng du miên man trong đất
Đã
thiếp ngủ đâu đấy tội lỗi, lương thiện đâu đấy cũng ngủ, những pho sách ngủ mãi
từ thế kỷ trước bởi quá mệt mỏi
Chỉ
vòm cây trước ngôi nhà an ủi kẻ đau đớn không ngủ trong tiếng rì rào
Ngồi
sâu trong bóng tối bệnh tật, một thi sỹ trong thị xã bé bỏng bị trúng mũi tên
của số phận bất trắc và ái tình, trái tim chàng nhiễm trùng sưng tấy
Chàng
đã từng lấy trái tim mình đặt trên một chiếc khay ngọc trắng và im lặng ngắm
nhìn
Trái
tim chàng kia ư? giản dị làm sao, bí ẩn làm sao, trần trụi và đau đớn làm sao.
Tiếng
đập lúc thì thầm sợ hãi, lúc rền vang như sấm, lúc muốn lao vút khỏi thân xác
của chàng như một sao băng
Chàng
ngồi đó suốt đêm trống rỗng như lồng ngực không có tim, đôi lúc sợ hãi không
dám cất lời đối thoại
Với
cả một con kiến bò lang thang vô định trên chiếc bàn rộng trong đêm
Đôi
lúc chàng không dám cầm trái tim mình đặt vào chỗ cũ trong lồng ngực tối đen
Bởi
chàng sợ những đau đớn, những tuyệt vọng và cả những cơn mơ
Trong
tiếng đập không ngưng nghỉ, không cho phép chàng được chạy trốn khỏi đời sống
Ai
đó lại đến bên chàng, không phải một bóng ma, nhưng chàng không bao giờ nhìn
thấy mặt
Ngồi
đối diện kể cho chàng nghe câu chuyện loạn luân
Và
những câu chuyện tình bi thương cùng cái chết bởi rượu độc, dây treo cổ, cùng
những tháng ngày buồn tẻ lờ đờ trôi từ những thế kỷ trước
Chàng
muốn ra đi khỏi thế gian này trong đêm tối khi tất cả còn đang say ngủ
Nhưng
lần nào cũng vậy chàng không thể dời khỏi chiếc ghế hành hình lương tâm do
chính chàng đặt trong căn phòng mà chàng tự nguyện ngồi vào đó đêm đêm
Khi
chàng đủ can đảm đứng lên thì ban mai lại đến với chàng sớm hơn thần chết một
bước chân
Dòng
sông vươn lên, những vòm cây được thắp sáng bình minh, con chó già sung sướng
thoát khỏi bóng tối với những hình ảnh lũ ma
Và
chàng ở lại thị xã bé bỏng và tội nghiệp với những câu chuyện loạn luân kể mãi
sang tận ngày mới
Những
câu chuyện tình lấp lánh và rực đỏ như máu quyến rũ và kinh hãi chảy không
ngưng nghỉ từ ngực chàng
Vẫn
chiếc ghế ấy trong bóng tối chàng đau đớn nghĩ tới người đàn bà đau ốm với nỗi
đau buồn lớn hơn toàn bộ đời sống của nàng
Nàng
có đôi mắt, hai ngọn đèn bão trong đêm mưa biển
Hai
ngọn đèn sáng mãi trong mưa gió xa xôi, xa xôi như ở tận bến bờ bên kia, xa như
nàng đã chết từ lâu
Sáng
mãi im lặng trong gió gào, trong mưa, trong tiếng rền rĩ đau thương biển cả
Nàng
là ai? những người đàn bà đi qua cuộc đời chàng là ai? Nô lệ của chàng hay Nữ
hoàng của chàng? Thánh thần hay Ma quỉ?
Ôi
những người đàn bà suốt đời đau đớn bởi tình yêu đã yêu chàng như uống thuốc an
thần để chống lại cơn mất ngủ của vô vọng
Chàng
là ai? Chàng sinh ra trên thế gian này với sứ mệnh gì? Chàng có phải là một côn
trùng tội lỗi?
Để
xoè cánh bay từ vòm cây này đến vòm cây kia và đẻ trứng trên những phiến lá?
Hay
chàng là một Thiên Thi bị Thượng Đế đầy đoạ vì những câu thơ tuyệt vọng và rồ
dại
Hay
bởi da thịt nặng nề và nhớp nháp như một con đỉa khổng lồ bám lấy bộ xương
chàng
Nó
hút ý nghĩ chàng? hút sự trong sáng của chàng? hút ngôn ngữ chàng? hút những
cơn mơ rực rỡ của chàng?
Hay
chàng sinh ra chỉ để chứng kiến những đàn bà loạn luân, những đàn bà đắm mê
giọng nói trầm và nóng như lửa của chàng và chứng trầm cảm của những mối liên
hệ bởi những văn bản nô lệ
Hay
chàng là một túp lều nhỏ nhoi của tự do trên thế gian như bay tốc lên bởi những
cơn cuồng phong ái luỵ
Hay
chàng là cánh cửa nhà tù của đời sống này có một lần quên khoá
Hay
chàng là ví dụ của một côn trùng khổng lồ không cánh, của loài sói, ví dụ của
đại bàng, ví dụ của ngôi sao cô độc trong vũ trụ vô tận
Là
ví dụ của lạc đà chất trên lưng không phải vàng bạc châu báu hay những túi nước
ngọt mà là những bao tải cát để đi qua sa mạc cát
Ôi
đó có phải là trò đùa hay đó là phép thiêng giản dị và vô lý như cát trong
những bao tải kia
Nhưng lạc đà không chối bỏ
những bao tải cát trên lưng và không dời bỏ những con đường sa mạc cát
Lạc
đà có thể gục ngã đâu đấy trong một ngày nào đấy trên cát và chỉ kêu lên một
tiếng: Ôi sa mạc.
Sự
khắc nghiệt độc ác của ngươi là thách thức khổng lồ, vực sâu tuyệt vọng và là
bài ca kỳ vĩ của ta.
Sa
mạc thè những cái lưỡi cát khổng lồ nuốt chàng vào sâu trong cái dạ dày lãng
quên
Nhưng
chàng đã đứng dậy như lạc đà với sức nặng khủng khiếp chỉ của một hạt cát trên
lưng, nhẫn nại và kiêu hãnh bước đi
Hay
chàng là một thi sỹ chân chính của xứ sở này không dối lừa mình, chàng là ví dụ
của điên loạn đập cánh và sự dày vò như sóng bạc đầu của đại dương thanh sạch
nhất thế gian
Hay
chàng là kẻ mang cơn mơ phá tung những bức tường, những cánh cửa của thế gian
nơi chàng đang sống
Hay
chàng chỉ là một ống họng khổng lồ rống vang hai tiếng khổng lồ đau đớn: Tự
do.
Có
khoảng khắc trong bóng tối những ngón tay chàng vuốt ve chính da thịt chàng đã
làm chàng đau buốt và gục đầu nức nở
Chàng
đã từng khóc âm thầm bởi những cơn mê đói khát của con đỉa khổng lồ
Mà
chàng không thể gỡ nó khỏi chàng, chàng vẫn phải tắm rửa cho nó và mặc áo quần
cho nó, đặt tên cho nó và nhiều lúc bào chữa cho nó
Ôi
quyền lực và sự man rợ của bóng tối biến chàng thành côn trùng? thành con sói cô độc? thành đại bàng im lìm trên đỉnh
núi lạnh? thành lạc đà và thành ngôi sao xanh?
Giấc
mơ nào chàng cũng gặp những người đàn bà mang thai xanh như nước biển đi qua
ngôi nhà
Họ
đã đi và vẫn đi, còn đi mãi, chàng không làm sao quên được, chàng cất tiếng gọi
nhưng họ vẫn lặng lẽ rời xa
Chàng
không cứu được họ, chàng không phải là viên thuốc khổng lồ cho họ, chàng chỉ là
một cơn mơ chống lại sự khiếp sợ của đêm tối
Và
trong cơn mơ ấy chàng đau đớn hơn tất cả hiện tại.
Chàng
không biết những người đàn bà mang thai xanh như nước biển sẽ nằm xuống sinh nở
nơi nào
Và
giấc mơ cùng trống rỗng của chàng có được sinh ra như những hài nhi đầm đìa
nước ối và máu sản phụ
Nhưng
một đêm nao, một người đàn bà quay lại nhìn chàng và chàng lại thấy
Hai
ngọn đèn bão toả sáng đau buồn và ấm áp trong đêm mưa biển xa xôi
Với
thông điệp về một thế giới mà chàng không thể nào đến được nhưng ám ảnh chàng
hơn cả cái chết
Chàng
là ví dụ của kinh hãi ngồi trước những viên thuốc đủ cho chàng ngủ vĩnh viễn
Là
ví dụ ngược nghĩa với những văn bản giả dối, ví dụ của những cơn sốt không
virus, ví dụ của khát thèm được đâm thủng cổ họng mình
Chàng
là ai? bóng tối không có câu trả lời, ban mai không có câu trả lời, chàng là ai?
Cả
những người phán xử chàng cũng không có câu trả lời, cả những người hận thù
chàng, cả những người yêu dấu chàng và khóc vì chàng trong bóng tối định mệnh
Cả
những người đàn bà tội lỗi và thánh thiện vẫn vuốt ve con đỉa khổng lồ bám chặt
bộ xương chàng và thì thầm run rẩy với con đỉa ấy, bị hành hạ vì con đỉa ấy, tự
vẫn vì con đỉa ấy và tìm thấy một chút ý nghĩa đầy ảo giác với con đỉa ấy
Chàng
có còn sống không? Chàng không biết. Hay chàng bây giờ chỉ là cái bóng quá khứ
của chàng
Sao
tuyệt vọng và trống rỗng và dối trá và tình yêu lấp lánh và kinh hãi như máu
chảy trên ngực không giết chàng?
Chàng
thèm lưỡi dao xuyên thủng trái tim chàng lúc này hơn mọi ân huệ
Chàng
đã từng mơ lưỡi dao mang ánh sáng giá lạnh xé đôi trái tim dữ dội và mềm yếu
của chàng
Như
một ánh sao băng xé bóng tối ở một miền của vũ trụ các hành tinh đã chết
Đôi
lúc không có gì quyến rũ chàng trong bóng tối bằng động tác từ từ gục xuống nền
gạch lạnh
Và
hân hoan được kêu lên lần cuối như tiếng rống cô độc của sư tử: Ôi cái chết.
Nhưng
chàng đã không ngưng nghỉ như đại bàng đập cánh để bay lên khỏi thân xác của
chàng
Khi
đại bàng đã bay cao thì nặng nề của thân xác không còn
Nhưng
khi bóng tối ụp xuống chàng lại rơi xuống đại dương trống rỗng với ngàn câu hỏi
Chàng
đang sống thật ư? Hay đấy chỉ là cái bóng của chàng đang mỗi lúc một mờ? hay
đang tan dần vào ánh sáng? hay chàng không có thật trên thế gian
Hay
chàng chỉ là một ảo ảnh của chính chàng, ảo ảnh của một ảo ảnh? và chàng đi từ
ảo ảnh này sang một ảo ảnh khác.
Nhưng
chàng vẫn tin chàng sẽ tìm thấy chàng đích thực trong những ảo ảnh kia.
hai
Hỡi Chúa trời, con quỳ dưới
chân người, con gánh trên lưng con bóng tối khổng lồ
Đôi
môi con run rẩy chạm vào những ngón chân Người giá lạnh nhưng những giọt máu
chảy từ bàn tay bị đóng đinh của Người từng giọt, từng giọt rơi xuống ngực con
rực sáng và nóng ấm vô tận
Cây
thập giá nơi Người bị đóng đinh trong đêm sừng sững dựng lên Cây Ánh Sáng vĩ
đại nhất trên thế gian này
Người
đã cho con một thân thể mạnh mẽ làm sao, rực nóng làm sao mà đau đớn làm sao
Người
đã lấy đau đớn và hổ nhục thân xác con để bọc trái tim đầm đìa máu và mạnh mẽ
và huyền ảo như lửa và một linh hồn trong sáng
Người
đã cho con ngôn từ để con cất lên trong cả những câu thơ chưa kịp làm lễ đặt
tên đã biến mất
Con
đã sinh ra trên thế gian này con đã uống sữa thơm và mật ngọt của Người
Tuổi
thơ con đã từng được những Thiên thần của Người dắt chạy trên cánh đồng lộng
lẫy của thế gian
Con
đã cười vang, tiếng cười trong như ban mai khi chơi trò đuổi bắt cùng những
thiên Thần của Người
Con
đã từng nằm trong vòng tay ấm như hơi lửa để các Thiên thần dắt con vào cơn mơ
và kể cho con câu chuyện về những con chim Tao Linh mổ những bông tuyết đầu
tiên đêm Giáng sinh và uống ánh sáng những ngôi sao và đêm đêm ngủ trên những
vầng mây trắng
Con
đã ngước lên cao trong sáng và tinh khiết và mặt con ngập tràn ánh sáng trong
những đêm tối thế gian
Rồi
con lớn lên, các Thiên thần không còn dắt tay con, con phải tự bước đi trên con
đường thế gian đơn độc, buồn bã, khổ đau và quỉ dữ bám mãi theo con
Con
đã đến nơi ấy xa xôi trong một chiều không định trước, nơi ô cửa ngàn năm trên một Tháng đường hoang
phế vẫn toả sáng ánh mắt của Người
Giờ
con nhận ra chính trong bóng tối quá nặng nề nơi con lại ngập tràn ánh sáng của
Người
Và
lúc này da thịt con đau đớn làm sao, tội lỗi làm sao ẩn náu dưới sự quyến rũ
của vẻ đẹp cơ bắp cường tráng
Con
chỉ biết ngước lên, gương mặt nhàu nát , sạm đen, tuyệt vọng và sợ hãi của con
đang sáng dần lên trong ánh mắt của Người
Hãy
để những giọt máu chảy từ hai bàn tay bị đóng đinh của Người rửa sạch tâm hồn
con
Để
ánh sáng của Người xua tan trong lòng con bóng tối của kiếp sợ, của tội lỗi,
của tuyệt vọng.
Để
khi bóng tối ập xuống cố dìm con tận đáy của sợ hãi, của cơn đói dục vọng thì
ngôn ngữ Người ban cho con rực rỡ hiện lên
Giống
những ngọn đèn Người vẫn thắp đêm đêm từ thuở trái đất sinh ra và sáng mãi,
sáng mãi lặng im để con quỳ xuống vừa khóc vừa hát
Trong
triệu triệu, triệu triệu tiếng chuông rung lên trên những Thánh đường nơi người
đã lướt qua ánh sáng ngập tràn
ba
Bóng đêm vẫn vây bọc chàng
mỗi lúc một dày trong thị xã bé nhỏ này không ai thức cùng chàng
Chỉ
có chàng đang ngồi trước một kẻ là chàng, kia những ngón tay thô, kia cặp môi
dày luôn luôn nung trong lửa
Kia mái tóc rụng dần như lá
cây mùa đông, kia bộ ria mép bạc, kia giọng nói khàn và sâu như đáy đại dương
Một kẻ là chàng ánh sáng và một kẻ là
chàng bóng tối
Một kẻ ngập tràn ánh sáng và miệng chứa đầy ngôn
ngữ minh tuệ
Một kẻ ngồi trên chiếc ghế hành hình ngập bóng tối
tự trừng phạt mình, chỉ trái tim không ngơi nghỉ dội vang
Cả
hai đối mặt nhau không phải một người ngoài gương và một người trong gương
Một
ánh sáng là chiếc gương của bóng tối và một bóng tối là chiếc gương của ánh
sáng.
Tất
cả chỉ là một nhưng trong ánh sáng của Người, một đau đớn thân xác, một đau đớn
tâm hồn
Cả
hai không còn con đường nào để lẩn trốn nhau , giờ đối mặt nhau, và đấy là con
đường cứu rỗi :
-
Mi không còn đường chạy thoát khỏi ta được nữa. Mi là ta
bóng tối và ta là mi ánh sáng
-
Ta không hề chạy trốn ngươi. Ta chỉ chạy trốn ta và hơn thế
ta truy lùng ta theo tiếng gọi hồn ta.
-
Mi có biết ta yêu mi đến tan vỡ trái tim và cũng căm thù mi
đến vỡ trái tim. Mi là niềm kiêu hãnh của ta và nỗi thống khổ của ta. Ta đã
từng nguyền rủa mi và cũng từng ngắm nhìn mi và ta hạnh phúc khóc âm thầm và
kiêu hãnh cất lời ca ngợi.
-
Ôi vì ngươi mà ta phải dày vò, phải đớn đau và mơ ước hơn
tất cả những kẻ sống quanh ta. Nhưng ta phải sống. Kìa hãy nhìn những cái cây
vòm lá hát cả khi gục đổ.
-
Dù căm thù mi nhưng ta vẫn muốn ngắm nhìn mi. Mi tội nghiệp
làm sao và mi đẹp đẽ làm sao.
-
Ngươi là ta ánh sáng, sao ngươi không tràn ngập thịt xương
ta, không toả sáng phần bóng tối của người anh em song sinh với ngươi.
-
Sẽ đến một ngày như thế, nhưng không phải lúc này vì con
đường mi đi không hạn định. Nhưng Chúa Trời sẽ cho ngươi nước uống, cho ngươi
ngũ cốc, cho ngươi ngọn lửa, cho ngươi giọng nói và cho ngươi một tâm hồn biết
đau đớn, ước mơ.
-
Ôi, ta biết ơn ngươi, người anh em song sinh, người đang ở
trong ta hay đang ở ngoài ta ?
-
Ta không ở trong mi không ở ngoài mi vì ta chính là mi. Thôi
mi hãy đứng dậy và bước đi. Để đến một ngày khi mi không còn là một nửa ta và
ta không còn là một nửa mi, ta sẽ tặng mi một món quà vô giá.
-
Ta không muốn nhận bất cứ sự tha thứ nào của ngươi hay sự
ngợi ca của ngươi. Ta phải đi, con đường ta vô tận
-
Không, ta không tặng mi món quà ấy, ta muốn tặng mi một món
quà mà mi không thể nào đoán trước và mi không có cách nào để chối từ.
-
Một lời tha thứ chăng ? một lời an ủi chẳng ? Một danh phận
lớn lao trên thế gian này chăng ? Tất cả những món quà ấy giờ đây với ta đều là
vô nghĩa.
-
Món quà ta tặng mi chính là cái chết. Một cái chết tuyệt
đẹp, một cái chết ngước lên cao với những câu thơ như bản thánh ca.
-
Hãy cho ta được lặng im, hãy để ngôn ngữ ta chảy âm thầm và
nóng bỏng như máu trong ta. Hãy để ta đớn đau, hãy để ta hành hình chính ta.
Hãy để ta đi. Con đường ta vô tận.
-
Nhưng mi đừng tưởng cái chết ngước lên cao với những câu thơ
như thánh ca là cái chết dễ dàng. Món quà này giành cho mi mà quá ít kẻ sống
trên thế gian này có được.
Mi sẽ phải sống, phải đau
đớn suốt đời, Phải bước đi không giày trên gai sắc, trên đinh ngọn, trên rắn
dết, đi qua lửa và nước.
Mi phải ngày ngày ngồi trên chiếc ghế hành hình do
chính mi đặt trong căn phòng bé nhỏ của mi. Và đêm đêm mi phải ngồi trước mi
như bóng tối đối diện ánh sáng.
-
Ôi, ngươi là ai mà có thể ban cho ta món quà của Chúa Trời ?
-
Ta chính là ánh sáng trong mi, ta là sứ giả của Người trú
ngụ trong thân xác mi để cứu rỗi mi và ban phước cho mi.
Bốn
Hỡi Chúa Trời, xin cho con
được quỳ dưới chân người, xin cho con được cất lời cầu nguyện.
Ngày
nào cũng có đêm tối, đấy là nhà tù của con, toà án của con. Đấy là ác mộng của
con, vô vọng của con, là trống rỗng của con.
Nhưng
đấy là chiếc gương trung thực nhất của con. Đấy là nơi con nhìn thấy con đường
của cơn mơ.
Khi
đêm tối ập xuống như tấm lưới đen khổng lồ con chỉ là chú cá ngờ nghệch và thần
chết đến ngồi trước con với một chai rượu vang đen giá lạnh làm da thịt và trái
tim con buốt giá.
Và
gã nói những ngôn ngữ giống thi ca đã có lúc làm con mê sảng và bảo con hãy
uống rượu vang đen buốt thấu cả tim.
Nhưng
Người đã ban cho con món quà biết ngước lên cao, biết nhóm lên ngọn lửa của sự
sống đắm say và cất lên ngôn ngữ Thánh ca.
Và
ban mai lại đến và con lại được sinh ra như đứa trẻ cả da thịt và tâm hồn tinh
khiết.
Thần
chết vội rời bỏ con và trước khi bước khỏi căn phòng, gã lừ mắt đe doạ đêm mai
gã quay lại cùng với chai rượu vang đen giá lạnh.
Nếu
con uống ly rượu vang đen kia trái tim con sẽ bị đóng băng
Nhưng
con đã không uống dù cơn khát từng làm con mê sảng, con không hề sợ hãi mà con
mỉm cười không chối từ sự thăm viếng của gã.
Con
chỉ sợ hãi chính con nhưng con đã biết quỳ dưới chân Người, ngước mắt và cất giọng Tạ ơn.
Năm
Và lúc này chàng nghe thấy
tiếng chân những đàn bà xanh như nước biển bước đi như không bao giờ hết qua
ngôi nhà chàng
Và lúc này những cái cây
trên thế gian, những ngọn nến xanh khổng lồ thắp lên trên tất cả con đường
Bên họ những côn trùng, những sói buồn, những lạc
đà thanh thản trong nhẫn nại, những đại bàng bắt đầu vỗ cánh và trên đầu họ
những ngôi sao
Những người đàn bà kia chính là linh hồn những bông
hoa trên vườn Địa đàng quá đắm say hương sắc chính mình
Đôi
mắt họ mở to, ôi hai ngọn đèn bão trong mưa biển sáng mãi trong phần bóng tối
chàng
Họ
đang đi, đang đi và rì rầm, rì rầm và rì rầm bất tận
Trên
những cánh đồng ngũ cốc đã bắt đầu lóng lánh và toả hương nồng nàn
Và
ao hồ, sông suối và biển cả trước họ như tất cả làm bằng vàng rực rỡ
Những
chiếc bánh trong lò được lấy ra, rượu vang đỏ được rót vào những chiếc ly hạnh
phúc
Trên
cánh đồng bất tận của thế gian một lễ hội ánh sáng bắt đầu
Và
chàng bước ra khỏi chiếc ghế hành hình bóng tối, chàng và người anh em song
sinh đã nhập thành một, chàng đi đến đồng cỏ rộng lớn không bến bờ
Những
người đàn bà xanh như nước biển biến mất chàng chỉ thấy hoa nở trên cánh đồng
bất tận
Chàng
chỉ còn nghe tiếng ngân trong ngần của vô vàn chiếc chuông nhỏ như những đài
hoa
Chàng
chỉ thấy tất cả là ánh sáng cả đất đai đau khổ và tăm tối của chàng, cả con đỉa
khủng khiếp bám suốt đời trên bộ xương chàng
Chàng
quỳ xuống và ngước lên Cây ánh Sáng vĩ đại nhất đang toả mãi tán lá ban mai
khổng lồ
Miệng
chàng mở những cánh đồng hoa rực rỡ và
giọng nói chàng cất lên
Hoà
cùng giọng nói của côn trùng, của sói, của đại bàng, của lạc đà…trong cùng ngôn
ngữ
Và
lúc này dù chàng là côn trùng, là con sói cô đơn, là đại bàng, là lạc đà, là
quỉ dữ…
Thì tất cả đều đến được miền đất ngập tràn ánh
sáng, tất cả được hoà làm một
Trong
một ánh sáng ấy, một âm nhạc ấy, một ngôn ngữ ấy, trong một bầu trời ấy
Và
Người đã biến chàng trở thành một chiếc lá nhỏ không bao giờ tàn úa
trên
cành của tán lá ban mai kỳ vĩ trong vũ trụ ngập tràn.
đêm
ngày 02 tháng 09 năm 2003
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét