Nhà thơ Trần Minh Tạo-Đồng Tháp
luồng gió đi rong từ phía chân trời thổi bay em vào tôi
mang theo quầng tóc xõa
rải xuống giấc ngủ thường đến lúc giữa khuya một bình nguyên xanh cỏ
gọi bầy ngựa già thức giấc rủ nhau gõ cửa căn phòng nằm đắp chăn trên đồi cao
có ngọn nến bên trong đang thắp lên ngọn lửa yêu đương rực cháy không màu
cài lên tường rêu nửa vầng trăng thiếu phụ
ngồi bên phím đàn mười ngón tay em gõ lại bài tình ca ngày cũ
đặt lên thềm đá tim tôi cốc rượu ủ men nồng
bầy ngựa già chết chìm giữa tinh khôi ngọt ngào biêng biếc mắt em trong
thấy mình biến thành vầng mây trắng
trôi mãi giữa vạt chiều thêu lụa nắng
phơi ánh trăng ngà thăm thẳm đầy tròn lên bầu vú em thơm
quay gót trở về tôi chui nỗi buồn vào chất ngất rạ rơm
gặm mãi trong tim bài tình ca vàng úa
bầy ngựa già kéo nhau lang thang trên bình nguyên rợp lửa
khát mãi giữa trời vạt cỏ biếc phía trong nhau
Sa Đéc -Đồng Tháp
Thơ Trần Minh Tạo
Đôi mắt
có dòng sông hun hút trong mắt em
chảy ra từ những nụ hôn giữa bao ngày chưa từng gặp
nước xanh thẳm cây đôi bờ thẳng tắp
sóng gọi hồn anh ngụp chết giữa môi cười
nhốt cả tình em vào áng mây trời
thả về anh từng vạt chiều khói tỏa
hàng cau đứng rơi hương buồn theo gió
chìm xuống bầu ngực em tròn tim thiếu phụ đầy trăng
tóc nhòa rũ không lời trên gối nệm nhàu nhăn
vòng tay ấm rối từng hơi thở nhẹ
dòng sông chảy qua vũng đời khe khẽ
gửi lại thiên thu lên da thịt em mềm
quanh lửa hồng trốn một mảnh trời đêm
giữa nơi ấy có vầng trăng xẻ nửa
một đem mắc ngập ngừng bên bậu cửa
một treo giữa trời ngập úa nỗi thương nhau
Sa Đéc-Đồng Tháp 12/9/2011
Trần Minh Tạo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét