Trần Cao Trí
Em bảo Tôi mùa này mưa nắng thất thường
Ngọn cỏ bờ đê ngã màu vàng úa
Lúa đồng xa mắc ngẹn tai ương
Cây chuối sau vườn nhiễu nhương ít nải.
Em đòi gió trả lại thời thơ dại
Gió dỗi hờn chiếc lá tơi bời
Gió dỗi hờn quần, giật giữa xa khơi
Thương cánh buồm oằn mình qua lối cũ.
Buộc dây thừng, vườn cây chim về trú.
Chút nắng thôi cũng đủ để vàng hoa
Gót chân mềm em rong ruỗi một bài ca
Dẫu biết bài ca đã lùi vào quá khứ.
CÁI LẠNH KHÔNG EM
Trần Cao Trí
Tôi gặp em trong nắng
Em thấy tôi trong mưa
Cơn mưa nhiều người không kịp vuốt mặt
Cơn mưa đi qua để lại vô tận nỗi buồn.
Nỗi buồn nào cho em
Mà đôi vai oằn nặng
Nỗi buồn nào cho Tôi
Giữa đêm dài xa vắng.
Xa vắng đến nỗi Tôi không nhận thấy mặt Tôi
Rồi tập hình dung khuôn mặt mình qua chiếc bóng
Ngọn đèn không đủ kéo dài thêm được nữa
Làn gió ùa vào, Tôi rùng mình bởi cái lạnh không em.
Nhaän dieän
Trần Cao Trí
Tôi tự vệ Tôi những lúc nhận ra điều không thật
Kể cả lời nói việc làm
Những ngõ ngách buồng óc bí mật
Bàn tay yếu đuối mơ màng.
Tôi bắt đầu hoang mang
Bắt đầu chọn lựa
Nghe con tim nhói lên như dao cứa
Chạy về nhìn nhân ảnh của mẹ Tôi.
Nhân ảnh nhìn Tôi không nói nửa lời
Chỉ nghe gió dội về lòng ngực
Không có Tôi trái đất này không chật.
Giai ñieäu cuoäc ñôøi
Trần Cao Trí
Tôi chở nắng vào mùa rơm rạ
Em chở Tôi vất vã đường dài
Lúc thăng trầm bàn tay đếm gió
Sợ yếu mềm như ngọn cỏ ngọn khoai.
Tôi đốt cháy Tôi một thời trẻ trai
Giữa sóng xa khơi giữa gió đại ngàn
Mắt lưới mưu mô mái chèo nhẫn nại
Hạt cát nhỏ nhoi, thăm thẳm bến bờ.
Tôi rùng mình nhận diện thực mơ
Để bước đi dẫu con đường không phẳng
Sự khôn ngoan nằm trong im lặng
Chảy vào nhau giai điệu một bài thơ.
Chuyeán xe cuoái naêm
Trần Cao Trí
Chuyến xe về lắng nghe trong gió
Chở yêu thương lấp kín mong chờ
Chở tiếng cười căn nhà rạng rỡ
Những cánh hoa lác đác nở sau vườn.
Đem nhớ thương về với nhớ thương
Xua sương lạnh đôi vai ngày tháng
Bàn tay yếu mềm ấm lên trong nắng
Hạnh phúc dâng trào ráo hoãnh bờ mi.
Chuyến xe về thấp thoáng chuyến xe đi
Tôi níu giữ những gì đã đến.
Beán bôø
Trần Cao Trí
Đốt buổi chiều trong suy nghĩ vẩn vơ
Có nợ ai đâu mà từng đêm mất ngủ
Công việc không nhiều sao cứ bù khú
Lương thiện đâu rồi tìm mãi không ra.
Chút chạnh lòng, chút xót xa
Cũng đủ nhận ra những điều trắc trở
Chuyện lẽ thường có gì bỡ ngỡ
Chỉ sợ mình còn lắm điêu ngoa.
Hãy đứng lên mà sống thật thà
Những chuyện đã qua cuộc đời tha thứ
Xếp lại hành trang buồn đẩy vào quá khứ
Tập làm người thánh thiện với lương tâm.
THOÂNG ÑIEÄP THÔ
Trần Cao Trí
Tôi muồn hỏi tại sao đất nước vẫn còn nghèo
Đừng đổ thừa như luống rau thiếu nước
Đừng đổ thừa như bao lần đổ thừa trước
Để lách luồn những khúc cạn trên sông.
Hãy đối mặt thật bằng chính tấm lòng
Lương tri hay danh vọng
Màu sắc nào mập mờ như cái bóng
Chưa rạch ròi còn lẫn lộn vàng thau.
Đất nước không còn gánh chịu những nỗi đau
Đã ba mươi sáu năm toàn quyền giải phóng
Nhiều dự án treo nỗi trôi thả lõng
Để đồng tiền ngất ngưỡng tận lầu cao.
Có phải chăng đấy là phong trào
Mọi cố gắng đã trở thành vô nghĩa
Ngẫm sự đời mà càng thấm thía
Đất nước nghèo giầu đâu phải của riêng ai.
NỖI LO QUẶN ĐAU ĐÊM VẮNG
Trần Cao Trí
Tôi tập lo về tương lai
Bởi hôm nay chẳng có những gì để lại
Ngoài mớ giấy tùy thân
Khối óc còn trống rỗng
Và tập giận những chủ nhân nắm giữ tương lai
Bởi họ ham chơi nhiều hơn ham học
Những người truyền lửa vào tương lai
Vẫn còn thất thường mưa nắng
Nỗi lo quặn đau đêm vắng
Lay lắc đến xao xác tâm hồn
Mạnh tay xé toạt màn sương
Kéo nắng lên cho xanh tươi đồng ruộng.
Vaät loän vôùi tö duy
Trần Cao Trí
Tôi bật dậy theo bản năng
Tự vệ với không gian im lặng
Không gian trống vắng, nghiêm nghị nhắc Tôi lắng lòng
Trái tim cục cựa đẩy ra từng hơi thở nhẹ nhàng
Tôi vo tròn suy nghĩ dễ dãi thành nghiêm khắc
Tự hỏi mình sao dễ dãi đến thế
Trang giấy nghiêm khắc hỏi cây bút viết lên Tôi những điều gì
Cái không gian im lặng hỏi Tôi anh lắng lòng suy nghĩ những gì
Cây bút hỏi Tôi anh đã thay đổi những gì trong tư duy trước khi hành động
Tôi mở cửa nhìn trời phía đông vừa hừng sáng.
Caùi toâi
Trần Cao Trí
Cả một cuộc đời vẫn chưa thoát ra khỏi vành nôi nhỏ bé
Vành nôi cha đan bằng những thanh tre mọc trên đất làng
Chẻ bằng lưỡi rựa khai hoang nay đã hoen rỉ
Bứt mày bằng lưỡi liềm gặt hái cũng mòn nhẵn hết răng.
Suốt cuộc đời của hai người chỉ mong cho Tôi quần trơn áo mỏng
Và cho Tôi đôi giày đen loáng bóng
Mỗi khi ra đường đứng trước gương rẽ mái hai ngôi
Chiếc lược sừng trâu lặng thầm theo dấu thời gian.
Rồi ngộ nhận ra cuộc đời này sẽ không cần Tôi nữa
Bởi sự hẹp hòi của cái Tôi trong Tôi còn quá lớn
Cái tôi ấy thật là táo tợn
Cái Tôi ấy thật là ghê ghớm
Chỉ biết cho riêng mình đã quên lưỡi rựa năm xưa.
Nhôù queâ
Trần Cao Trí
Xa quê mấy chục năm rồi
Những ngày giáp Tết bồi hồi nhớ quê
Nhớ con sóng vỗ bờ đê
Tuổi thơ chân sáo đi về ướt mưa
Mùa đông giá rét gió lùa
Thương cha áo mỏng giữa trưa căng buồm
Chiều về cá trắng đầy khoang
Cho con áo mới xênh xang với người
Nồi cơm bếp lửa mẹ cơi
Củi rều ướt gió , mắt người cay cay
Mẹ giờ theo gió theo mây
Về nơi tiên cảnh sum vầy cùng cha
Nơi này con sống phương xa
Dọc đường cơm áo xót xa dọc đường
Làm gì trả nợ quê hương
Hàng năm bão táp tai ương não lòng
Câu thơ viết mãi chưa xong
Cũ mèm vần điệu cái vòng loanh quanh
Cầu mong bão táp qua nhanh
Cho quê đón Tết như cành hoa tươi.
HỎI MÌNH
Trần Cao Trí
Tôi không sợ những cái mất đi
Mà chỉ sợ những gì còn lại
Cũng lắm lúc tập ngồi nhẫn nại
Nhìn bóng mình đẫm giọt mồ hôi
Thèm tiếng khóc như thuở nằm nôi
Để được nghe những lời dịu ngọt
Sự bao dung: ông, bà, cha, mẹ
Ký ức cồn cào không thể nào nguôi.
Và tự hỏi Tôi phải là Tôi
Hay hình hài cốt Tinh người khác
Cầm chiếc bóng trên tay nhàu nát
Mượn chân người đi gió về mây
Soùng loøng
Trần Cao Trí
Chiều
Vác nỗi nhớ
Băng qua sông núi
Tìm
Bước chân
Lay trong gió
Em đem về nhà chồng
Gói vào ký ức
Ngọn gió
Mang theo hương bưởi
Về đâu
Chỉ còn tuổi Thanh Xuân ở lại
Cây ngẫn ngơ trước cửa
Chờ hoa tím nhớ nhung
Dòng sông không mắc nợ
Sóng lòng vỗ xôn xao.
“Viết từ trại sáng tác Phú Yên”
Tìm kyù öùc xanh
Trần Cao Trí
Khoảng trời nào không mây lang bạt
Mảnh đất nào không cỏ không gai
Ngọn gió nào không mang theo cát bụi
Cuộc Tình nào không hờn dỗi thương yêu
Bình minh lên thấp thoáng bóng chiều
Khi nghoảnh lại mái đầu điểm bạc
Những bãi bờ nhỏ nhoi phận cát
Bàn chân gầy ran rát bàn chân
Nghĩ cuộc đời thương cho định mệnh
Như con thuyền trước sóng chông chênh
Và chỉ sợ không đủ tự tin
Nhìn cánh buồm dùng dằng trong gió
Con chim qua rớt lời trước ngõ
Gõ vào tim nhoi nhói vành môi
Vịn tuổi thơ thương giùm sợi tóc
Bật tiếng cười tìm ký ức xanh.
“ Viết từ trại sáng tác Phú Yên”
Muøa gioù
Trần Cao Trí
Hàng năm
Tháng bảy tháng tám
Gió ngàn xa tìm về
Lồng lộng thổi
Gió qua đồi qua núi
Lay vườn cây cà phê
Hôn lên tóc người thôn nữ
Tung bay bồng bềnh
Đôi má ửng hồng
Như chùm cà phê chín
Hoa nắng lung linh
Vành môi lúng luyến
Chiếc nón che nghiêng
Đại ngàn gió lộng
Mang theo chiếc bóng
Dỗi hờn trong tôi.
“ Viết từ trại sáng tác Phú Yên”
Tình bieån non
Trần Cao Trí
Những ngày tháng tám
Mái nhà chung
Căn phòng chật
Truyền lửa qua tim
Ngọn lửa bừng lên
Bâng khuâng không trời mới
Gió ngàn xa chờ đợi
Hoàng hôn nhặt ước mơ
Cầm chắc ngọn lửa
Lao vào khắp nơi
Xuôi ngược dòng đời
Kiếm tìm chuyện lạ
Gặp lửa hồng hoang
Giữa buôn làng ấm áp
Tình người quyện chặt
Theo nhịp cồng chiêng
Bàn tay thô ráp
Chạm vào tay em
Vít cong cần rượu
Ngấm tình biển non.
“Viết từ trại sáng tác Phú Yên và đêm giao lưu buôn bầu- Sông Hinh”
ÁO TRẮNG
Trần Cao Trí
Em áo trắng tan trường đứng đợi
Cây phượng buồn xếp lá hoàng hôn
Anh nào biết gốc cây hờn dỗi
Để mưa về ướt tập trên tay
Anh níu nắng cho chiều chậm lại
Gió ngừng lay mưa cũng thôi rơi
Vành môi em lúng luyến nụ cười
Xua hờn dỗi tan dần - mắt biếc.
Nhìn áo trắng màu chiều tha thước
Lá vàng thu dìu bước chân em
Này áo trắng thôi đừng bước vội
Kẻo trời chiều ngã bóng vào đêm.
HỎI AI CÒN NHỚ ĐẾN RỪNG
Trần Cao Trí
Anh ơi còn nhớ đến rừng
Nhớ nồi bồ ngót đã từng húp chung
Hay anh sống giữa đô thành
Đã quên bồ ngót nồi canh năm nào
Bây giờ cửa rộng nhà cao
Cái thời gian khó lụi vào lãng quên
Sống trong nệm ấm chăn êm
Còn bao đồng đội mãi tìm chưa ra
Vẫn còn lắm cảnh xót xa
Quanh năm tần tảo sống qua tháng ngày
Còn anh cuộc sống phẩy phây
Ra đường xe cộ đó đây gọi mời
Chấp tay tôi lạy ông trời
Cho anh nhớ lại một thời rừng xanh
Cái thời cùng chị cùng anh
Bên nồi bồ ngót mát lành năm xưa.
NHÔÙ ÑAØN
Trần Cao Trí
Chim nhốt trong lồng
Thèm bầu trời rộng
Bay vào khoảng không
Cửa lồng không trống
Trách người nhẫn tâm
Hay trách số phận
Xa bầy chẳng mong
Khát khao cuộc sống
Tung bay lượn vòng
Mỗi chiều gió lộng
Cánh đồng mênh mông
Không còn khống chế
Con chim trong lồng
Thèm bầu trời rộng
…
.
Tieãn anh veà phoá
Trần Cao Trí
Anh đã từng được cưu mang
Những người cưu mang anh
Da đen mặt sạm
Họ ở tận thâm sơn cùng cốc
Nơi không có gót giầy khủng bố
Chỉ có cỏ và cây bao quanh
Họ là con suối trong lành
Cuồn cuộn giữa rừng xanh
Những lúc trời nóng bức
Những đêm anh đói lã
Con suối rừng xanh trải lòng chia sẻ
Đôi dép rừng xanh lớp da chai sần
Băng qua hiểm nguy lửa đạn
Dẫm lên gai nhọn rập rình
Hóa thân thành đám mây
Chở che anh từng ngày
Trời quang mưa tạnh
Họ ở lại rừng
Nước mắt rưng rưng
Tiễn anh về phố
Một cuộc khai khẩu mới bắt đầu
Đi ra từ phía núi
THÌ THAÀM CUÛA GIOÙ
Trần Cao Trí
Dạo bước lên rừng chơi với gió
Hót theo chim nhưng chửa thành lời
Hết chạy bên này lại sang bên nọ
Gió mát lành quyện mãi vào tôi
Dẫu biết con đường còn xa vời vợi
Bao nhọc nhằn nặng trĩu đôi chân
Theo gộp đá con đường không phẳng
Chẳng ngại ngần bước mãi không ngưng
Chưa thấm mệt mồ hôi nhỏ giọt
Nhìn cảnh rừng nước mắt rưng rưng
Và lắng nghe thì thầm của gió
Bàn tay người vặt hết chồi xuân.
EÂ CHEÀ GIOÙ
Trần Cao Trí
Sớm mai trước khi mở cửa
Coi chừng gió giữ bên ngoài
Hắt vào bụi đường rát mặt
Ê chề với gió choai choai
Cơn lóc nổi trôi ti nét
Cha ruộng đồng
Con thạo đi rong
Ruộng đồng trải lòng cơn lóc tiến bộ
Mỗi ngày thóc trong bồ bán hết
Bởi gió quen đường hắt bụi từng đêm
Gió đi đâu gió về đâu chẳng rõ
Cha đứng trước thềm
Hắt hơi
Hạt thóc nào ra đồng tách vỏ
Hạt thóc nào sợ sâu bọ đục thân.
THAÄT GIAÛ
Trần Cao Trí
Nhiều người thường nói
Cuộc đời hai mặt
Đối diện sự thật
Thường gặp tai ương
Ngập lặn trên đường
Biết đâu là thật
Nhiều lần bật khóc
Tuổi gần sáu mươi
Tai ương thật giả
Quay về vội vã
Tự đứng trước gương
Soi mình trước đã
Thật giả đây rồi
Đâu phải xa xôi
Quanh tôi thật giả.
BÓNG NÚI
Trần Cao Trí
Chạy bộ một mình
Lần về phía núi
Hỏi núi
Tôi là ai?
Câu thơ nào đúng sai
Mỗi khi vào bàn viết
Tôi giả vờ câm điếc
Ôi thật khó làm sao
Tôi lớn tiếng thét gào
Núi vọng về mồn một
Tiếng của Tôi vừa thốt
Nghe ran rát bờ môi
Nhìn con thuyền nổi trôi
Bồng bềnh trên sóng nước
Bàn chân hằn vết xước
Tôi nhận ra Tôi rồi.
TIEÃN ANH ÑI
Trần Cao Trí
Ngày anh đi mẹ tiễn đến chân rừng
Rồi căn dặn thù nhà nợ nước
Nuốt hờn căm anh lao lên phía trước
Diệt hung tàn cho đất nước bình yên
Cũng từ đó mẹ nhận lấy lụy phiền
Giặc tra tấn bởi nghi rằng Việt Cộng
Chẳng nao lòng bền gan Mẹ sống
Đoàn quân reo từ phía chiến trường
Đem sức mình cứu lấy quê hương
Chẳng quãng ngày đêm đi trong lửa đạn
Trận địa là nhà rừng xanh là bạn
Đồng đội chia nhau củ sắn miếng cà
Có những lần bụng đói mắt hoa
Lời mẹ dặn hiện về trong tâm khảm
Nhớ ơn người mùa Thu Tháng Tám
Bẻ gông xiềng ánh sáng Đảng soi
Hòa bình rồi con tìm mẹ mẹ ơi
Đất nước đổi thay mẹ không còn nữa
Nối tiếp tương lai có gái trai đôi lứa
Chắc mẹ yên lòng nơi suối vắng nghỉ ngơi.
HÀNH TRÌNH TÌM LẠI ĐẠO ĐỨC
Trần Cao Trí
Ước một ngày trở lại tuổi lên ba
Để được thấy sự hiền hòa như cô Tấm
Dẫu cách xa nhưng nghĩa tình đằm thắm
Không lọc lừa dối trá điêu ngoa
Sống hồn nhiên như những loài hoa
Cứ đến mùa tỏa hương ngan ngát
Như giếng khơi mát lòng người khát
Chẳng đâu xa nó quanh quẩn bên ta
Sự ấm êm trong những ngôi nhà
Rộn tiếng cười của đàn con trẻ
Được chỉnh chu ngay từ tấm bé
Bước vào đời biết bạn biết ta
Chỉ thế thôi mà khao khát thiết tha
Khi lóc xoáy đã bào mòn đạo lý
Trở thành người hẹp hòi ích kỷ
Địa vị đồng tiền phản bội lại cha
Ước một ngày trở lại tuổi lên ba
…
Xuaân veà mieàn trung
Trần Cao Trí
Lạc vào mùa Xuân giữa miền Trung sau lũ
Cha tảo tần dựng lại mái nhà tranh
Mẹ loay hoay bên nồi canh củi ướt
Bữa cơm chiều ấm áp nghĩa tình xa
Tập sách hông khô em thơ đến lớp
Khuôn mặt hồn nhiên như ánh nắng hồng tươi
Con chữ xóa đi nỗi đau sau lũ dữ
Trong mỗi cuộc đời thêm ký ức xanh
Xong dựng nhà cha ra biển cả
Không trời xa gió mới ngập tràn
Và con thuyền cá trắng đầy khoang
Trên vai mẹ ngày xuân đã đến
Hãy hướng về miền Trung yêu mến
Một chút tình góp sức chung tay
Dìu miền Trung vực dậy từng ngày
Cây no ấm từ lòng nhân ái.
LAËNG THẦM
Trần Cao Trí
Tuổi thơ em được yêu trong lòng mẹ
Và nông dân ngon giấc từng đêm
Ánh trăng lên dệt mộng trước hiên thềm
Hoa chúm chím khoe sắc như ngày hội
Các nẽo đường bước chân anh rất vội
Xuyên màn đêm sương ướt đẫm bờ vai
Chẳng ngại ngần họ là những chàng trai
Giữ lấy quê hương cuộc sống yên bình
Dẫu đi về như chiếc bóng lặng thinh
Những chiếc công thay anh nói hộ
Dù ở nông thôn hay thành phố
Màu áo anh rất đỗi yêu thương
Trước kẻ thù kiên quyết không nhường
Chấp nhận hy sinh sẵn sàng dũng cảm
Gương anh hùng muôn đời tỏa sáng
Luôn khắc sâu trong tâm khảm dân lành
Đất nước không còn như thuở chiến tranh
Nhưng các anh đôi vai vẫn nặng
Tạm gác riêng tư đi trong mưa nắng
Để xóm làng thêm vững niềm tin.
SUM VAÀY
Trần Cao Trí
Ngày cuối năm cha ra biển cả
Chỉ ước mong mang Tết về nhà
Và khoang Thuyền cá trắng tựa hoa
Mẹ chạy chợ đôi vai trĩu nặng
Chiều ba mươi cả nhà không vắng
Các con xa hội tụ quây quần
Bên mâm cơm canh cà đầm ấm
Những lo toan gác lại không bàn
Ai nấy tươi cười hỏi chuyện râm ran
Chuyện làm ăn xa gần, thắng bại
Chuyện vợ con, sức khỏe từng người
Và cứ thế cảnh nhà rất Tết
Sáng mồng một xênh xang thăm thú
Nội ngoại đôi đằng chú bác gần xa
Còn phải đến tình làng nghĩa xóm
Tay bắt mặt mừng chén rượu chung trà
Qua Tết rồi mỗi người mỗi ngã
Kẻ đi xa người ở lại nhà
Lo cuộc sống Tết sau gặp lại
Sẽ sum vầy như Tết năm nay
LÒNG SẮT ĐÁ
Trần Cao Trí
Tôi gởi vào anh niềm tin tuyệt đối
Trao cho anh sức mạnh thần kỳ
Anh được quyền quyết định hơn tôi
Sao cho khéo giữa tình và lý
Nắm được rồi anh đừng nên ỉ
Thao túng quyền để mất lòng tin
Tôi là gốc còn anh phần ngọn
Ngọn sum xuê gốc cần mẫn từng ngày
Dẫu bão giông rình rập đó đây
Gốc vẫn vững bởi lòng sắt đá.
NHAÃN NAÏI
Trần Cao Trí
Từng đêm tự giam mình trước ngọn đèn
Một chút suy tư, một điều trăn trở
Trăn trở chính mình, món nợ không vay
Chẳng ngại ngần, đắng cay đối diện
Cơn mưa trái mừa, ngọn gió lắc lay
Nhìn mảnh vườn, cây không kết trái
Tôi tập ngồi, cách ngồi nhẫn nại
Chờ đàn chim bắt sâu bọ mỗi ngày.
SỐT RUỘT
Trần Cao Trí
Tôi từng nghe những điều trái ngược
Từng ngước mặt nhìn trời
Từng chơi vơi trong gió
Từng thèm con sóng vỗ trùng khơi.
Một chút thôi ánh nắng mặt trời
Cũng đủ để cây tươi cỏ tốt
Tôi tập làm người sốt ruột
Chờ ngày mai tươi sáng rạng ngời.
NHỚ ANH LÍNH ĐẢO
Trần Cao Trí
Màu trắng yêu thương
Nơi biên cương giữ gìn biển đảo
Dẫu nắng mưa bạc sờn vai áo
Mặc giông bão thét gào sóng dữ trào dâng
Đảo và anh đôi bạn thiết thân
Vắng nhau một ngày chắc khó ngủ
Giữ yên bình đàn chim về trú
Cây phong ba đã hóa tâm hồn
Xin gửi đến anh một chút gió nồm
Niềm yêu thương từ miền đất mẹ
Đón bình minh lúc mặt trời vừa hé
Ấm lòng người lính trẻ giữa biên cương.
ÑOÙN NHAÄN MUØA XUAÂN
Trần Cao Trí
Em thức dậy, từ sớm tinh mơ
Đi ra đường, màn sương phủ kín
Dõi theo em, con chim bịn rịn
Vượt trùng khơi, về báo tin Xuân
Ngôi nhà cũ, nắng đã đến gần
Chút tranh tre, che bao thế hệ
Chút vững vàng, vượt qua dâu bể
Mảnh vườn xưa, nhú nụ hồi sinh
Em nhọc nhằn, em lặng thinh
Ánh nắng ban mai, trên vai đòn gánh
Mùa xuân về, xua tan giá lạnh
Em bắt đầu, đón nhận mùa Xuân.
HÀNH TRÌNH TÌM BÀI CA CŨ
Trần Cao Trí
Em cưỡi gió tìm bài ca cũ
Ném lia thia về phía hừng đông
Hòn sỏi lăn rập rình gai nhọn
Bài ca nào động lại giữa rừng xanh
Em hỏi nắng mấy mùa giá lạnh
Có bao nhiêu chiếc lá hóa phù sa
Rừng cây xanh có bao nhiêu quả
Đã ngã vàng vào chốn xa xưa
Em rùng mình lặng thinh trong gió
Nghe thiên di đâu đó vọng về.
PHOÛNG VAÀN THÔ
Trần Cao Trí
Con tìm tôi hỏi khối óc Tôi
Anh nghĩ gì trước khi ngồi vào bàn viết
Con chữ nào cho Tôi
Con chữ nào cho anh
Con chữ nào để dành hậu thế
Con chữ nào thăng trầm dâu bể
Đã chín muồi như quả khế sau vườn
Con chữ nào tai ương
Còn vấn vương chưa dứt
Con chữ nào lật đật
Toan tính mưu mô
Con chữ nào cứng khô
Chưa lay lòng rung cảm
Con chữ nào ảm đạm
Để nét mặt sủng buồn
Đừng toan tính thiệt hơn
Trải lòng vào trang giấy.
Hai nöûa caâu thô
Trần Cao Trí
Em viết cho anh bao nhiêu bài thơ nữa
Dẫu đắng cay, chua xót, ngọt ngào
Anh bẻ câu thơ làm hai nửa
Nữa cho mình một nửa để phần em
Những đêm buồn ngồi đợi trăng lên
Đã có anh trong câu thơ một nửa
Bắt đầu xanh, màu xanh của lúa
Em kiếm mình hai nửa câu thơ
CÔN MÖA NGAØY AÁY
Trần Cao Trí
Đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp lại em
Nhưng vẫn hình dung những ngày đã cũ
Nắm tay nhau, dưới hiên thềm đứng trú
Cơn mưa về bất chợt đổ vào nhau
Em bây giờ xa lắc tận nơi đâu
Có giữ giùm nhau cơn mưa ngày ấy
Hay dọc đường.
Để tuột khỏi tầm tay
THÖÛ THAÙ CH
Trần Cao Trí
Tôi chạy bộ giữa đường
Thách thức sức: khỏe- mệt
Đá lô nhô chém vào chân từng vết
Chuyện lẽ thường bởi những cuộc ma- ra- tông
Tôi hỏi tôi gan dạ có vững không
Khi con đường dài thêm phía trước
Khi con đường dầu lên dốc ngược
Bàn chân mềm đá thử bàn chân
Người xưa bảo:
… “gian nan thử sức”
Đã thật “vàng” chẳng ngại đá lô nhô.
TAÂM SÖÏ VÔÙI CHÍNH MINH
Trần Cao Trí
Cách đây ba mươi năm có lẻ
Tôi nhìn Tôi oai phong đến thế
Vượt suối trèo đèo là điều có thể
Đứng trước em Tôi chưa hề câu nệ
Dẫu biết rằng công việc ấy chưa phải quá sức đối với em
Tôi sống hồn nhiên như bao sự hồn nhiên
Không lưỡng lự với những điều cần lưỡng lự
Không trách cứ với những người đáng trách cứ
Rất vô tư như ngọn cỏ, dòng sông
Sau ba mươi năm dòng trôi phẳng lặng
Nhìn lại Tôi với những điều không thể
Đứng trước em Tôi bắt đầu câu nệ
Tôi rùng mình bởi mẽ lưới đê mê
Tôi bảo Tôi tìm lại lối về trước ba mươi năm có lẽ
Để nhận lại mình với những điều có thể
Em dìu tôi ra khỏi chốn đê mê
Rồi tìm về vạt cỏ đồng quê
Nghe thơm lừng mùi hương của đất.
VẦNG TRĂNG SOI KHÔNG CÒN CHUNG LỐI
Trần Cao Trí
Em gửi lại Tôi bờ đê, ngọn cỏ
Có vầng trăng soi tỏ lối đi về
Và tấm lòng chân chất hồn quê
Mùi hương bưởi góc vườn thơm lựng
Em lên phố một mình lửng thửng
Tập hòa theo nhịp sống đô thành
Cây lâu ngày gặp nước tươi xanh
Đã hiện thân trở thành người phố
Buổi chia tay người đi kẻ ở
Tôi ruộng đồng, em dón gió phương xa
Nơi quê nhà cây bưởi đã ra hoa
Mùi hương cũ không vướng lòng người cũ
Vầng trăng soi không còn chung lối
Em qua cầu rạn nhịp vỡ làm đôi.
NGÔÕ NGAØNG
Trần Cao Trí
Tôi trở về đứng trước dòng sông
Đón gió mênh mông bàn tay bối rối
Nghe cồn cào đôi chân bước vội
Giấu vào lòng bao nỗi nhớ nhung
Tôi bây giờ rất đổi mông lung
Nhìn nước ngừng trôi nhìn bờ trống vắng
Chẳng lẽ nào con đò chở nắng
Đã sang sông lặng lẽ rẽ dòng
Tôi trở về đứng trước dòng sông
Đón gió mênh mông bàn tay bối rối.
GIOÙ CUỐN MẤT ROÀI
Trần Cao Trí
Câu chuyện cũ bài thơ chưa kịp mới
Cơn mưa xa tím nắng hanh hao
Gửi đến em nỗi nhớ cồn cào
Niềm thương lạnh dẫu mùa không gió
Em mang đi mùi hương của cỏ
ủ lòng anh men mặn đồng quê
Ngồi uống gió từng đêm mất ngủ
Nghe bàn chân rạo rực lối về
Cây khế bên nhà li ti hoa đỏ
Em lụa là quên cả lược gương
Anh vụng về lời thương chưa kịp ngõ
Gió phương xa đã cuốn mất rồi.
ĐỢI NẮNG
Trần Cao Trí
Gửi vầng trăng đêm rằm cho nắng
Nắng ôm trăng nắng dịu mỗi ngày
Gió chưa về cành lá lắc lay
Như cánh tay vẫy chào không khí
Dẫu một lần đưa tiễn nhau đi
Đêm trở mình chạnh lòng nhung nhớ
Giấu ngọn đèn những điều trăn trở
Vướng phải nhau duyên nợ tự lúc nào
Không thể dối lòng với giấc chiêm bao
Gọi tên nhau từng đêm ấm ở
Bên hiên thềm hạt sương đã vỡ
Em đâu rồi ngồi đợi nắng lên.
NHÔÙ
Trần Cao Trí
Dẫu đi xa Tôi vẫn mang theo nỗi nhớ
Nhớ đêm trăng gặp gỡ bên cầu
Em thẹn thùng bước vội qua mau
Để dòng sông chập chùng con nước
Nhớ buổi tan trường bên em sánh bước
Chút ngập ngừng chẳng nói được thành câu
Muốn buổi chiều ở lại thật lâu
Và con đường dài thêm hun hút
Nhớ hàng rào, tôi trồng cây dâm bụt
Đến mùa hoa ngỡ má em hồng
Từ lúc nào mà lòng xao xuyến
Len lén nhìn mới biết mình yêu
Hãy giữ giùm Tôi một nửa buổi chiều
Để con đường không còn xa lạ
Dẫu biết rằng mỗi người mỗi ngã
Nhớ mùa hoa, dâm bụt nở bên rào
Tö löï
Trần Cao Trí
Hết buổi chiều mà đầu óc trống rỗng
Chả nghĩ được gì ngoài ly rượu cầm tay
Nâng ly lên che hết mặt mày
Tiếng khì khà lưng chừng hai nửa
Ngồi với nhau bạn bè cùng lứa
Nhưng mỗi người theo đuổi một niềm riêng
Miệng tươi cười không che được ưu phiền
Thật mưu mô nhưng giả vờ thanh thản
Ngẩm sự đời mà càng ngao ngán
Ngao ngán chiều hai nửa thực hư
Thôi thì trốn vào men say để tư lự
Mắt lưới nào gút chặt chiều nay.
T Ì M
Trần Cao Trí
Lặn vào mây rong chơi đồng cỏ
Đem mưa về xanh ngõ nhà em
Kéo trăng lên lúng luyến hiên thềm
Pha chút gió cho đêm se lạnh
Trong đêm vắng một mình thức trắng
Đối diện Tôi bóng tối không đèn
Nghe cồn cào ký ức lên men
Say sùng sục một niềm thương nhớ
Rồi chợt buồn, nỗi buồn vô cớ
Giữa đại ngàn gió cuốn mây trôi
Trôi lang thang tìm trăng đồng nội
Gió phương nào mà bão táp trong tôi
TIEÁNG CÖÔØI ÑÖÙT KHUÙC
Trần Cao Trí
Ngã lưng lăn trên cỏ
Cứ ngỡ mình xanh lên
Dế đứng bên hiên thềm
Vuốt râu cười khùng khục
Ngỡ tiếng cười trêu chọc
Mãi mê nhìn trăng sao
Giật mình đêm chạy trốn
Đâu phải trăng thuở nào
Đêm vấp phải chim bao
Tiếng cười như đứt khúc
Chạy về bên cửa hang
Bàng hoàng con sóng dữ
Ngẫm nửa đời phiêu bạt
Từng hát giữa đồi sim
Từng lên nguồn xuống biển
Chốn cũ ngược dốc tìm
Nghe nhói đau lòng ngực
Gioù queâ nhaø
Trần Cao Trí
Hóa ra anh cũng khổ
Nơi đô thị phồn hoa
Vật chất đã trói buộc
Thèm chút gió quê nhà
Chiều ngồi dưới gốc đa
Nhìn trâu về đủng đỉnh
Chú mục đồng hát ca
Chim trên cành nhảy nhót
Đồng làng thêm nhộn nhịp
Hai mùa lúa bội thu
Trẻ nô đùa quấn quýt
Dưới trăng rằm đêm thu
Anh rướn ra cửa sổ
Mong được thấy trời xa….
Mong chút gió quê nhà
Giữa phồn hoa đô thị
ĐỘC THOẠI DƯỚI TRĂNG
Trần Cao Trí
Xin cảm ơn “Đất phú Trời yên”
Cho người người gặp nhau thân thiện
Dẫu đi xa vần còn lưu luyến
Dòng sông Ba âu yếm đôi bờ
Những tâm hồn dệt mộng nên thơ
Về Nhạn Tháp sánh vai hò hẹn
Đã bao lần người đi kẻ đến
Quyến luyến không nguôi hội trăng rằm
Nhớ biết bao ngày hội hàng năm
Đúng hẹn Ta về đêm trăng sáng
Gió và Thơ Tình người quyện chặt
Bao đợi chờ nay thỏa ước mơ
ĐỢI CHỜ
Trần Cao Trí
Tôi khép chặt bờ mi
Cố đuổi những điều không cần nhớ
Thả lỏng van buồng óc
Chạy thật nhanh vào giấc mơ
Tôi xới tung trong Tôi đòi lại tuổi thơ
Tuổi thơ Tôi trao cho Tôi mảnh giấy
Bảo Tôi viết vào đấy lời cam đoan
Tôi bàng hoàng bật dậy
Ngồi hàng giờ trải lòng lên trang giấy
Vẽ lại hình bóng tuổi Thơ
Và nhẫn nại đợi chờ
Ngày mai trời sáng.
KHOẢNG KHẮC GIAO THỪA
Trần Cao Trí
Những ngày cuối năm con đường hối hả
Hối hả áo cơm, hối hả nợ nần
Hối hả quê hương, hối hả mộ phần
Như cơn lóc theo về cuồn cuộn
Dẫu cơn lóc chẳng hề mong muốn
Len lỏi lộ trình khép kín của năm
Thản thốt đêm thao thức vầng trăng
Ngày mới lên trên đôi vai cũ
Cơn mưa thời gian ngập tràn ánh nắng
Bờ môi em thấp thoáng nụ cười
Xua hết những ngày giá rét mùa đông
Khoảnh khắc giao thừa hương hoa năm mới
BIEÁT TÌM ÑAÂU
Trần Cao Trí
Bao năm rồi Tôi trở lại quê nhà
Bến nước cây đa Thưở xa không còn nữa
Gió theo Tôi mồ côi nỗi nhớ
Chim khảng lời sót lại vườn chanh
Vút cong mái đình trúc xinh chẳng thấy
Lễ hội làng thưa thớt người đi
Ngọn cau già lắc lư cành lá
Đã đến mùa cũng chẳng ra hoa
Tiếng cu gù khao khát bóng đa
Thèm biết mấy đến mùa ăn quả
Bức tường xanh cách ngăn hòn đá
Biết tìm đâu cái thuở xưa xa.
XUÂN MỚI
Trần Cao Trí
Tiễn đông đi mùa xuân hiện diện
Những làng quê hoa nắng rực vàng
Con đường làng rộng mở thênh thang
Em dang tay đón không trời mới.
Con sông ba bao năm chờ đợi
Đã bừng lên ánh điện khắp nơi
Cánh đồng xanh xanh tít chân trời
Đem ấm no đến từng ngạch cửa.
Én reo vui năm hai vụ lúa
Vững niềm tin từ phía mặt trời
Cho tuổi thơ rạng rỡ nụ cười
Cây hạnh phúc mọc đầu xuân mới.
PHÚ YÊN RẤT ĐỖI TỰ HÀO
Trần Cao Trí
Phú Yên tuổi bốn trăm năm
Bao mưa nắng dãi dầu gian khổ
Bao thăng trầm và bao biến cố
Chẳng nao lòng chặt dạ bền gan.
Nhìn Đá Bia sừng sững hiên ngang
Ghi bút tích một thời mở cõi
Gương anh hùng trấn biên sáng chói
Của tổ tiên rất đỗi tự hào.
Mảnh đất nghèo ý chí vươn cao
Đuổi giặc ngoại xâm chung tay xây dựng
Phố xá khang trang nhà cao thẳng đứng
Sánh với bạn bè bốn biển năm châu.
CON ĐƯỜNG BIẾT NÓI
Trần Cao Trí
Phố xá khang trang đường dọc đường ngang
Những biển báo vòm cây che khuất
Những biển báo nửa mờ bửa thật
Theo thời gian mưa nắng bạc màu
Nhớ ra đường chớ vội đi mau
Bởi nhiều nơi đã thành sân phơi lúa
Đá lô nhô rập rình giăng bẫy
Nhiều ổ gà đã hóa thành voi.
Đến ngã tư chẳng nghe thấy tiếng còi
Giờ tan sở chen nhau chạy vội
Đã đến hồi con đường biết nói
Hãy nhìn từ hai phía giao thông.
XỐC LẠI HÀNH TRANG
Trần Cao Trí
Tập đối diện với chính mình ba lần không được
Ngồi đối diện với ngọn đèn cái bóng rung rung
Cái rung đắc chí, hay rung sợ hãi
Hai nửa trong tôi chất vấn nhau hoài
Rồi cùng nhau đi tìm lời giải
Ví dụ:
Đang cơn thèm thuốc, mà trong túi hết tiền
Tôi thì cố chịu đựng nhưng một nửa trong tôi không chịu
Thế là cả hai quanh quẩn ra vào
Từ sâu thẳm hai nửa trong tôi
Đồng nhói lên cơn đau nghèn nghẹn
Không thể để sự ương bướng trở thành thói quen
Khối óc tôi xuất hiện
Xốc lại hành trang
Kéo hai nửa trong tôi về dưới gốc đa làng
Ngồi ngay ngắn nhìn vào chiêc bóng
Để tự mình thánh thiện hồi tâm.
Teát ñeán
Trần Cao Trí
Con chim én chao lượn báo xuân
Con heo trong chuồng buồn thương số phận
Buồng chuối sau vườn vừa rụng rốn
Cây mai trước nhà tách lá chờ hoa
Ngôi nhà cũ thơm mùi vữa mới
Áo mẹ may con đợi giao thừa
Nhẩm bạn bè xa gần mấy đứa
Tết đến rồi chúng đã về chưa.
Nồi bánh tét vừa cơi thêm lửa
Khói ngoằn ngoèo trông tựa dòng sông
Cháy trong tôi một niềm hy vọng
Ngọn lửa hồng rực sáng ở phương đông.
Giaäït mình
Trần Cao Trí
Tôi giật mình nhìn lốc lịch trên tường đã cạn
Chuyện lẽ thường bởi quy luật tháng ngày
Có những điều cực kỳ đơn giản
Cũng vụng về để tuột khỏi tầm tay.
Cuộc đời này chẳng có gì tuyệt đối
Nếu là khôn, khôn đến tột cùng
Chớ làm người nửa khôn nửa dại
Để suốt ngày suy diễn lung tung.
Trời không gió sao trong lòng cứ lạnh
Bạn quanh ta mà vẫn thấy cô đơn
Sợ nỗi buồn so sánh thiệt hơn
Đem ấp ủ thành cơn bão táp.
Có những vết cắt lâu rồi vẫn rát
Có những tấc lòng đặc quánh thực hư
Làm sao tin nổi
Tôi giật mình trước một dòng sông.
LÝ LÒCH TRÍC NGANG
Trần Cao Trí
Phú Yên là quê hương thứ hai của tôi
Rời mảnh đất cố đô thơ mộng
Đến với Phú Yên bởi cái nghề xoa đầu trẻ
Một ngàn chín trăm bảy mươi chin.
Và từ đó
Tôi được hít thở những bầu không khí trong lành
Của núi rừng bao la
Uống từng ngụm nước ngọt ngào của dòng sông Ba
Khó mà quên được
Mối khi đi xa
Tôi nhớ đến Phú Yên da diết
Khi trở về
Thấy Phú Yên thay đổi đến bất ngờ
Không biết tôi có quá lạc quan lắm không
Mà cứ ngỡ Phú Yên như một cơ thể trẻ
Áo mới may
Chưa kịp mặc đã thấy chật.
TAËNG VÔÏ
Trần Cao Trí
Sơn Hòa em đó đất phì nhiêu
Cây anh mọc rễ suốt tuổi chiều
Sum suê cành lá đơm trái ngọt
Mát lối đi về tôi với em.
ÑAÁT MÔÙI
Trần Cao Trí
Giữa đồng không mông quạnh
Có ngôi nhà không số
Đường không tên
Và hai quả tim vàng.
QUY LUAÄT
Trần Cao Trí
Ngày cháu lấy chồng
Hộp cau trầu nhà người sáu miếng
Môi nội đỏ bầm móm mém
Dặn cháu phận làm dâu.
Từng lời nội thấm sâu
Cháu gói vào tâm khảm
Làm hành trang phía chồng
Vấn còn nguyên trong cháu.
Thời gian thắm thoát qua mau
Nội đã thành người thiên cổ
Những lời nội dặn như mới hôm qua
Thấm giọt sương sa pha vào tóc cháu.
Miếng trầu đỏ thắm
Môi nội năm nào
Nay cháu đã trao
Cho chắt của nội
Làm dâu nhà người.
CÂY GÌ
Trần Cao Trí
Cây Hà Nội
Giữa Sơn Hòa
Đến mùa hoa
Hương thơm lựng.
TỰ HÀO MIỀN TRUNG
Trần Cao Trí
Năm nào cũng thế Miền Trung ơi
Hết mưa đến gió giật tơi bời
Ngôi nhà mới lợp chưa kịp ở
Chỉ một đêm lũ cuốn mất rồi
Tuổi thơ mắt đỏ không tiếng cười
Con chữ cũng trôi theo dòng nước
Ước mơ xanh Miền Trung bị ướt
Đem hong khô tiếp bước đến trường.
Mảnh đất nghèo ý chí kiên cường
Lũ ngoại ban cũng tan mây khói
Chẳng lũ nào mà không qua khỏi
Bởi Miền Trung cốt lõi anh hùng.
Giaø laøng
Trần Cao Trí
Như cây sao cây sến
Giữa buôn làng
Qua mấy mùa bão táp
Vẫn hiên ngang
Dìu dắt dân làng
Vượt qua sóng gió
Trong lòng sáng tỏ
Như ánh trăng rằm
Lễ hội hàng năm
Cồng chiêng vang vọng
Sắc màu truyền thống
Rực rỡ lửa hồng
Vít cong cần rượu
Bên nhau quây quần
Cái bụng rất ưng
Buôn làng đổi mới.
ĐÀN CHIM DI TRÚ
Trần Cao Trí
Chưa kịp mừng cụm rừng sót lại
Sao nhẫn tâm chặt phá mỗi ngày
Nhìn cảnh rừng rụi lá khô cây
Mà xót xa hàng năm thảm họa.
Nhìn cánh rừng xói mòn trơ đá
Đàn chim non di trú phương xa
Chẳng nghe thấy từng ngày nhảy hót
Rất yêu thương rất đỗi ngọt ngào
Hỏi những người trông giữ làm sao
Mà hàng ngày mất rừng chẳng biết
Rừng đang xanh trở thành cạn kiệt
Hay anh và lâm tặc chung tay.,
CHÔÏ HOA
Trần Cao Trí
Đến Sơn Hòa
Dạo chợ hoa ngày tết
Người và xe nhộn nhịp
Dưới ánh nắng màu xuân
Một chút gió bâng khuâng
Lay lắc trên cành lá
Em ửng hồng đôi má
Lúng luyến giữa vườn hoa
Như cô tấm thật thà
Hiện thân từ quả thị
Dịu dàng từng bước đi
Anh ngẩn ngơ đến thế
Em chân chất hồn quê
Miệng tươi cười hoa nở
Mùa xuân nên duyên nợ
Ấm áp đợi giao thừa.
TRAÙI TIM BEÙ XÍU CUÛA TOÂI ÔI
Trần Cao Trí
Tôi ôm một dòng sông
Chảy vào cánh đồng không gió
Tôi xanh lên vạt cỏ
Thả vào tuổi thơ tôi
Tôi với nắng mồ côi
Hong phơi miền ký ức
Đêm từng đêm thao thức
Tôi bộn bề với tôi
Trái tim bé xíu tôi ơi
Nằm yên trong lồng ngực
Con chuồn chuồn đường cong chưa bay hết
Nhện đen miệt mài giăng tơ trong vườn.
HY VỌNG
Trần Cao Trí
Rồi ngày mai trên những quả đồi
Cây sẽ mọc xanh rì tỏa bóng mát
Chim di trú - quay về chuyền cành vui hót
Khúc nhạc buồn gió cuốn mây tan
Trên cành cây những chiếc lá úa vàng
Sẽ những chỗ cho chồi non lộc mới
Con cóc già suốt đêm ngồi đợi
Cơn mưa về mát rượi rừng xa.
Toâi chaùn laém roài
Trần Cao Trí
Tôi không thể nhắc lại với anh những lời xưa cũ
Sợ giữa đại ngàn gió cuốn đi xa
Con sóng trùng khơi chùng chình không muốn vỗ
Mặ cát ven bờ khao khát một bài ca
Anh lắng nghe có con gì đó trong hóc cây đòn tay
Hình như khua kiếm chạm vào nhau loạc xoạc
Phát ra những âm thanh trữu nặng tựa lời ru
Lời ru năm xưa ngọt ngào gió cuốn
Lời ru hôm nay đổ bột trắng nhà
Tôi chán lắm rồi những người không chịu trồng hoa
Cứ đến mùa cài vào thân cây những đóa hoa giả
Không tự mình xanh lên như màu xanh đám mạ
Vẫn cho rằng cây lúa của đồng ta
Tôi thương Tôi hết hụt hơi đến khảng cả lời
Khi dòng nước chưa cuốn phăng đi những gì rác rưởi
Tạm tấp vào bờ này rồi sang bờ nọ
Dưới màu xanh của cỏ thật khó tìm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét