Thứ Ba, 26 tháng 10, 2021

ĐỌC "MÙI HOÀNG KIM" CỦA BẢO THƯƠNG - NGUYỄN NGỌC TÂN

 ĐỌC "MÙI HOÀNG KIM" CỦA BẢO THƯƠNG

Hơn một năm về trước, vì rảnh nên mình thường lang thang trên mạng, cố ý lục tung tất cả các trang có máu mê văn nghệ để tìm truyện ngắn hay, lạ, độc đáo rồi xin phép tác giả mang về đọc phục vụ trang youtube Tân Ngọc TV với mong muốn đem đến cái nhìn thú vị cho khán thính giả và để nuôi youtube đặng về già còn có cái để mà chơi. Hi hi…
Bữa vô trang nhà facebooker tích xanh lừng danh Văn Công Công (Văn Công Hùng nhưng mình hay chọc vui vậy, mần chi nhao! He he…) thấy ổng khen nức nở truyện ngắn “Mùa đã đi qua” của tác giả trẻ Bảo Thương. Ái chà chà, ổng nói thế khác gì đang chọc ngoáy ngay vào chỗ tò mò của mình. Ngươi chết với ta rồi, thế là phóng vô đường link ổng dẫn đọc ngay tắp lự. Phải nói rằng truyện hay, hấp dẫn. Và thế là chỉ trong vòng một nốt nhạc, mình lục tìm ra ngay trang facebook cá nhân tác giả Bảo Thương rồi gửi lời kết bạn. May cổ chấp nhận. Mình thủ thỉ, bạn ơi cho mượn cái truyện ngắn “Mùa đã đi qua” để tớ đọc giới thiệu trên trang youtube của tớ nhé!. Cổ ok ok. Mình mần luôn. Rồi đùng phát cổ cho xuất xưởng tiểu thuyết “Mùi hoàng kim”, lại thêm tò mò, rồi cũng lại phải lượn tới lượn lui nhà facebook ai đó có đề cập đến cuốn tiểu thuyết để mà cập nhật. Một hôm cổ nhắn “Anh cho em địa chỉ để em gửi tặng sách ạ!”. Chu choa, nghe sao ngọt ngào dễ thương chi lạ! Thì mình chỉ là “tuân lệnh” thôi chứ còn biết mần chi nữa, phỏng ạ! Cổ còn nhắn thêm anh ơi sách của em hơi khó đọc, anh cố gắng đọc cho hết nhé xem em nói gì trong ấy! Hi hi… Thì anh phải đọc cho hết chứ! Mình ok ok, anh mần ngay đây!
(Quý vị có thể vô nghe đọc truyện "Mùa đã đi qua" của Bảo Thương thì bấm theo đường link https://www.youtube.com/watch?v=ReAxJ-TBeUU )
Và sau đây, mời mọi người cùng nhấn nhá với mình bài viết “Đọc <Mùi hoàng kim> của tác giả Bảo Thương” nha! Trân trọng kính mời và kính mời!
Điều lạ và cũng là điểm “khó đọc” đầu tiên của tiểu thuyết “Mùi hoàng kim” hiện ra ở từng chương, đây là điều tác giả cố tình thể hiện mỗi kiểu nhìn cuộc sống, cuộc đời, hoàn cảnh gia đình mình qua mỗi góc nhìn của từng nhân vật. Nhà văn như để cho họ tự kể về gia đình mình, phố xá mình, hoàn cảnh sống của mình bằng góc nhìn của chính họ và đều ở ngôi thứ nhất. Mỗi người có mỗi cái nhìn khác nhau vừa lạ vừa thú vị. Những cái nhìn ấy vừa có nét giống nhau lại vừa có những nét khác nhau, chính điều ấy đã tạo ra điểm nhấn độc đáo thú vị.
Thằng câm kể lại bằng giọng kể đẫm đặc bản năng, điều ấy phù hợp với cái nhìn của một nhân vật nhỏ tuổi, đang ngơ ngác trước cuộc sống. Nhưng đến thằng anh, nhân vật Khai, thì giọng kể câu chuyện ấy đã mang hơi hướng con người hơn chút ít rồi. Nên nó khác. Nó có chút suy nghĩ lo lắng bao bọc lấy câu chuyện: “Sự hi sinh cần phải một người gánh chịu. Nhưng sự hi sinh này, sẽ tổn thất đến tâm hồn tôi sau đó” (Mùi hoàng kim - MHK, trang 52). Nó có sự chia sẻ và hiểu biết mà ở thằng câm chưa hề có: “Lúc đó tôi biết ông nhớ mẹ tôi lạ lùng. Có bận tôi thấy ông khóc, khi thằng câm đã ngủ say trên tay ông…”(MHK, trang 54). Đến khi ông bố kể thì câu chuyện đã đi vào nhiều ngóc ngách cuộc đời khác nhau. Cho nên, có cảm giác qua “Mùi hoàng kim”, tác giả đã mổ xẻ bản năng, tính người ở những góc độ và tầng bậc khác nhau để gửi gắm những thông điệp về cuộc sống, về tình yêu, về tình người thời chiến và thời hậu chiến còn sặc sụa mùi đói khổ.
Khi đọc “Mùi hoàng kim”, nếu người đọc không đủ kiên nhẫn thì rất dễ dừng lại ở chương thứ hai. Bởi vì giọng kể ở hai chương đầu na ná nhau, chưa có gì hấp dẫn, dễ nhàm và mệt mỏi. Nhưng nếu cố, qua đến chương ba thì sự rắc rối và hấp dẫn mới bắt đầu hé lộ, nhiều cái oái oăm và cũng là sự lập ngôn của tác giả từ ở chương này mà ra. Cho nên, nói tiểu thuyết “Mùi hoàng kim” không hề dễ đọc là cũng có cái lí của nó.
“Mùi hoàng kim” còn là những giải tỏa ẩn ức nỗi niềm buồn vui cá nhân một thời người ta không dám sống riêng tư. Đoạn viết nhân vật Tính tâm sự về thơ của mình minh chứng rõ nét cho điều ấy. Đến thơ mình viết ra mà cũng không dám giữ, phải đốt bỏ, rồi khuyên nhân vật xưng “tôi” không nên đọc. Biết là đau đấy nhưng không thể, là bởi một thời nó như vậy, không thể khác được chỉ vì một nỗi “thơ anh vì thế cũng buồn miên man. Anh làm nhiều vần thơ mất mát” (MHK, trang 112). Cho nên, sau đó thấy xuất hiện đoạn lạc rừng. Đoạn này là cái cớ để tác giả lí giải tiếng nói của chủ nghĩa cá nhân quan trọng đến như nào trong cuộc đời. Hai anh lính lạc rừng ở hai phía gặp nhau trong hoàn cảnh lạc mất đơn vị. Sau giây phút ngỡ ngàng giữa họ, và rồi tác giả để cho họ không còn ranh giới ta – địch như thường thấy, dĩ nhiên sẽ kéo theo một sự thật là không tồn tại sự căm thù ở chính hai nhân vật đối địch… mà thay vào đó, điều duy nhất còn là sự chân thành, chân thành đến cùng cực. Hai con người giống hệt nhau về hoàn cảnh đã có thể hiểu nhau hơn, và dựa vào nhau để cùng vượt qua nghịch cảnh. Đoạn văn ấy là tiếng nói con người nhân văn đẫm đặc đã kéo họ lại gần nhau nhanh hơn cò súng, đủ để người đọc hiểu rằng tại sao anh lính giải phóng lại không thể bóp cò khi trong tay súng đã lên đạn lúc gặp “kẻ thù” là anh lính trẻ bên kia đang lạc rừng như mình! Cho nên, tính tự nhiên và sự đột phá đã tạo ra sức hấp dẫn cho phần này.
Tiểu thuyết “Mùi hoàng kim” ngả theo trường phái hiện sinh chủ nghĩa. Cuốn sách phải chăng là một thông điệp mà nhà văn muốn gửi gắm: Hãy tận hưởng những gì đang hiện hữu bằng khả năng có thể nhất? Tác giả như cố tình phủ bên ngoài một lớp vỏ nhục dục mà cất tiếng nói dõng dạc bên trong đẫm chất nhân văn lên để đề cao tính người, sự hiện hữu. Đó là cảm xúc, ý chí, quyết tâm bên cạnh sự cuồng say nam nữ. Chiến tranh có thể tàn phá mọi thứ nhưng không thể tàn phá sự say mê nam nữ của tình yêu: “Khải ơi, hôm trước người ta đào một dãy phố khi bị ném bom, có ba đôi trai gái, chẳng mặc gì, họ quấn lấy nhau, một đôi ở trên giường, đôi còn lại ở dưới hầm, còn đôi kia như đang vừa làm tình vừa nấu cơm. Khải ơi, thế đấy!” (MHK, trang 69). Câu chữ vì thế mà lấp lánh vẻ đẹp nhân văn, tình yêu và sự thăng hoa cao nhất của tình yêu là cái vượt lên trên, nó có thể kéo người ta bay lên khỏi sự sợ hãi và cái chết. Sự nhập cuộc vào cuộc sống trong cuốn sách đôi khi cũng rất lạ. Cứ tồng tộc kể, hệt người ta lên xe là lao về phía trước mà chưa biết mình đi đâu. Từ nhân vật, vẫn ngôi thứ nhất, có khi không ăn nhập gì với những chương trước đó, nhưng thế rồi cuộc sống bày ra, cứ ngồn ngộn và đầy ắp những chi tiết: “Tôi nhớ về Nga…” (MHK, trang 61) sau đó Nga hiện ra qua lời kể lại của nhân vật đẫm chất phồn thực, hồn nhiên. Lời kể thả lỏng tự nhiên như cuộc sống vốn vậy. Chỗ ấy như là chỗ dựa cho nhân vật thây kệ bên ngoài “mặc bà béo liếc xéo ánh mắt dữ dằn về những kẻ bà cho tả khuynh, nhụt chí, và bác già trưởng khu điềm đạm uy tín đi vận động mọi người trong trạng thái từ tốn bình lặng và khuyến khích, bởi một người con bác ngoài mặt trận năm năm chưa có tin tức gì, bởi một người anh bác đã hi sinh ở chiến trường miền Đông Nam Bộ vào cuối năm 54.” (MHK, trang 79). Khi tạm dừng câu chuyện ấy, tác giả chỉ buông gọn một câu: “Câu chuyện của Du kể vẫn còn nguyên đó” mà người đọc thì chưa thể biết Du là ai. Tiếp sau là câu chuyện của anh Tính, rồi lời kể chêm xen câu chuyện của nhân vật “tôi” đan cài… Tất cả đều như bí mật! Bí mật là một điểm nhấn nhằm tạo ra sự hấp dẫn của câu chuyện vốn đã có nhiều cái rắc rối đan cài. Độc giả sẽ lại phải đi tìm tiếp câu trả lời trên trang sách mà thôi. Không thể khác.
(Còn tiếp...)
<Vì bài dài nên mình ngắt ra làm nhiều phần cho quý vị không ngán khi đọc. Hì hì...>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...