THƯƠNG ƠI !
SÔNG HẬU LỤC BÌNH
Xỏ chân qua cửa - ải quan
Trời Nam Vang, đất Nam Vang - xa gần
Vẫy tay Tà Kéo (Takeo) một lần
Ta đi, Sông Hậu có cần mênh mông ?
Chợ Tịnh Biên - bến không chồng
Giá bồng bềnh của những đồng tiền trao
Ra về bước thấp bước cao
Đạp lên cái bóng giao giao bóng mình
Thương ơi ! Sông Hậu lục bình
Nước nổi bèo nổi cho tình ta trôi !
RỤNG MỘT GIẤC MƠ
Về nhà còn thấy chiêm bao
Giấc mơ trái đỏ hao hao môi người
Chiêm bao rụng một nụ cười
Sao không tiếng hót từ lời họa mi
Người đi thì đã ra đi
Lỡ mai sông chết biết khi nào đò
Vân Hòa ơi, năm tháng chờ
Cái màu son đỏ giờ ngờ ngợ ta !
CUỘC LY HÔN VỚI TRĂNG
Nơi ta đến, Hàn ôm trăng rao bán
Biển Quy Hòa làm chứng buổi ly hôn
Ơi Phan Thiết, lầu Ông Hoàng có biết
Sao không về nhận mặt mảnh trăng đơn
Hàn bán trăng cho ta xin chuộc lại
Cuội ta nghèo cũng cần một gốc đa
Hàn bán trăng lỡ một đời trăng vỡ
May mà ta còn kịp hứng trăng về !
NGỌN KHÓI QUÊ NHÀ
Đêm phố thị đâu vầng trăng lá lúa
Ta lại về thú nhận trước ca dao
Mùa thu qua, ta lòng cây nến thắp
Lửa hai đầu ngọn nến cháy về đâu
Ta đi mãi gặp ta ngày bạc tóc
Sờ lên môi chưa tin hết nụ cười
Sông mấy khúc, dòng đời bao trong đục
Ai đang bơi trên số phận con người
Cuối tầm mắt rạ rơm - hồn quê kiểng
Bếp mẹ nghèo còn ấm lửa tro than
Cuối tầm mắt biển quê còn sóng gió
Thắc thỏm lòng nhìn ngọn khói rưng rưng !
MẮT NÂU
Hứa với đất ta là mưa tháng tám
Người đi xa nhớ mang gió mây về
Hương bồ kết lẫn mùi hương rơm rạ
Mắt nâu người cho đất mãi đất nâu
Hứa với đất ta làm người gieo hạt
Ươm một đời - hoa vẫn tím - oải hương !
TRẦN VĂN LAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét