Thứ Ba, 12 tháng 10, 2021

HƯƠNG MẸ - NGUYỄN QUANG THIỀU

 NHỮNG CÂU CHUYỆN RỜI RẠC VỀ MẸ TÔI

CÂU CHUYỆN MỘT : HƯƠNG MẸ
Mẹ tôi mất vào mùa thu. Bởi thế, mỗi năm khi thu về, lòng tôi lại nhớ mẹ khác những ngày khác.
Đêm qua mưa thu rả rích, mơ thấy mẹ về và tỉnh dậy. Một người đã già mơ thấy mẹ tỉnh giấc mang một cảm xúc khác với những đứa trẻ tỉnh giấc nhớ mẹ và gọi mẹ.
Tôi ngồi im lặng trong đêm rất lâu rồi bật đèn ghi lại một vài câu chuyện về mẹ. Với tôi, khi nhớ cha thì mọi câu chuyện trở nên rành mạch và thứ tự theo thời gian. Còn lúc nhớ mẹ thì thường lan man chuyện này ra chuyện khác.
Vẫn thoang thoảng đâu đấy trong căn phòng hiện đại của đời sống bây giờ mùi hương từ mẹ. Mẹ tôi không ăn trầu như những người phụ nữ thôn quê thuở trước nên không có mùi trầu quế, trầu cay như mẹ của nhiều người khác. Tôi không thể tìm được bất cứ mùi hương nào có thể mang cảm giác giống hương của mẹ. Chỉ biết rằng khi mẹ còn sống, mỗi lần về quê không thấy mẹ ở nhà nhưng bước vào ngôi nhà là thấy hương của mẹ. Và thế là một cảm giác thanh thản và ấm áp kỳ lạ lan tỏa. Tôi ngồi trong ngôi nhà nhìn ra ngõ và hạnh phúc đợi mẹ đi chơi họ hàng làng xóm đâu đó sắp về.
Sau này mẹ mất rồi nhưng hương của mẹ vẫn còn trong ngôi nhà, trong khu vườn, dưới bếp, dọc lối đi ra cửa ngõ….Đặc biệt vào những đêm cuối tuần hay ngày Tết về quê, nằm ngủ trên chiếc giường xưa của mẹ thì lúc đó hương của mẹ dâng lên lạ lùng nhất.
Hơn mười năm mẹ mất, thực tình vẫn có lúc tôi lẩn thẩn tìm cách gọi tên mùi hương ấy. Không phải hương nắng, gió, không phải hương những cơn mưa đồng bãi, không phải hương bếp lửa, không phải hương ngũ cốc ngày mùa, không phải hương những loài hoa từng gặp….Có lẽ chỉ biết gọi đó là HƯƠNG MẸ
Dưới đây là một bài thơ tôi viết mẹ mình sau ngày mẹ mất
MƯA THU
( Tưởng nhớ 5 năm ngày Mẹ mất)
Khẽ khàng tỉnh giấc trong đêm
Mưa thu trải lạnh trên thềm. Hoa ngâu
Âm thầm nở cuối đêm sâu
Mùi hương thanh tiết về đâu hỡi người
Tôi đi qua khóc, qua cười
Mang theo cả một tháng Mười mẹ tôi
Mẹ tôi giờ đã chân trời
Gửi vầng mây tía về trôi qua làng
Mùa thu gieo những hạt vàng
Trong tôi nở một mùa màng nhớ thương
Năm năm là mấy đêm trường
Đứa con mất mẹ lạc đường gió mây
Vườn xưa, hoa cũ còn đây
Người xưa bóng vẫn héo gầy cuối thu
Một ngày mắt đổ sương mù
Và tôi thành một tử tù trong mưa
2013
( ảnh dưới : chân dung mẹ tôi qua nét vẽ của nhà thơ Nguyễn Hữu Kiên )
Có thể là tranh vẽ về 1 người

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...