NOBEL VÀ THỂ CHẤT CỦA NGƯỜI VIỆT (2)
*****
Nhìn vào các tác giả Việt, thấy họ thiếu đủ mọi thứ. Trước hết họ là dân nghiệp dư, trong vai cán bộ nhà báo thấy sẵn sân nhà thì biểu diễn thơ hay truyện ngắn, thứ hai hầu hết họ không có ngoại ngữ (chỉ lèo tèo vài người đếm trên đầu ngón tay), thứ ba họ không hề có trải nghiệm tôn giáo – là cái chính của các nhà văn lớn trên thế giới, thứ tư họ không cần biết triết học, trừ những gì thuộc về triết học duy vật Mác – Lenin, thứ năm họ yếu đuối về nghị lực và khát vọng chỉ có mỗi ham muốn khoe mẽ chút đỉnh mấy bài thơ đọc trên môi miệng, thứ sáu họ lười nhác yếu ớt về lao động chỉ loay hoay xếp vài vần lẻ chứ không dám khởi sự đi trên đường dài, thứ bảy họ hầu như không học cái gì chu tất đến đầu đến đũa, tại sao, vì đó là tâm lý sáng tác bằng cảm xúc nô tài chờ hoàn cảnh rụng sung. Chính vì tâm lý nô tài, tức là lo làm vừa lòng cũng như ứng hợp theo hoàn cảnh của người khác mà người ta không bao giờ học tới đích một kiến thức nào đó.
Người lớn thì phải làm việc khó! Làm sao có người vĩ đại chỉ nhăm nhăm làm mấy bài thơ lẻ, để rồi còn lớn tiếng khoe mẽ thơ mình hay, chê nghệ thuật của người khác dở. Ở đời làm được thì mới nói được. Vót nhẵn được cái tăm tre sao đòi đua với người đã lên rừng vác cả nghìn cây lớn về làm cột nhà. Và như vậy vẫn còn chưa là gì so với người đẽo đá thành cột để ngôi nhà tồn tại vĩnh cửu so với ngôi nhà gỗ bị mối mọt. Nhưng với trí tuệ và nghị lực bấy bớt kiểu tranh tre nứa lá, hầu hết người Việt mới chỉ lo sáng tác thơ lẻ, thì bao giờ ước mơ Nobel của chúng ta mới trở thành hiện thực? Xin được bàn thêm đề tài Nobel ứng với tầm vóc văn hóa của người Việt. Xin cám ơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét