Thứ Ba, 12 tháng 10, 2021

MẸ TÔI NHÌN THẤY MA - NGUYỄN QUANG THIỀU

 NHỮNG CÂU CHUYỆN RỜI RẠC VỀ MẸ TÔI

CÂU CHUYỆN THỨ BA: MẸ TÔI NHÌN THẤY MA
Từ năm 18 tuổi, mẹ tôi đã tham gia Hội phụ nữ cứu quốc của Huyện. Nhiều đêm, mẹ tôi một mình mang tài liệu qua các bốt của lính Pháp vùng tạm chiếm. Sau này nghe chuyện, tôi hỏi mẹ không sợ ma à ? Mẹ tôi cười và nói mẹ chẳng bao giờ tin có ma nên mẹ không sợ.
Nhưng rồi một lần về quê, hai mẹ con tôi ngồi bên bếp lửa trong bếp mùa đông. Mẹ tôi nói mẹ tôi tin có ma.
Một lần vào buổi trưa, khi mẹ tôi đang ngồi sàng gạo ở hiên nhà thì nghe bà nội tôi gấp gáp gọi. Mẹ tôi vội chạy vào buồng bà nội. Hồi đó, bà nội tôi liệt nằm mấy năm trên giường trước lúc ra đi. Bà tôi nói với mẹ tôi :” Em nó vừa về đấy, khổ thân lúc nào về cũng ướt và rét run cầm cập. Nó bảo u bán thúng thóc mua cho nó chiếc áo mới’. Nói xong bà tôi khóc.
Mẹ tôi nhìn ra bậc cửa thấy ở đó có một vũng nước và từ vũng nước đó có những dấu chân đi ra sân về phía ngõ.
Đấy là một buổi trưa cửa ngõ đã đóng không ai có thể vào. Mà có ai vào thì mẹ tôi biết vì mẹ đang ngồi ở hiên nhà gần cửa buồng của bà nội tôi. Nhìn những dấu chân ướt trên hiên nhà ra đến ngoài sân thì mờ dần, mẹ tôi tin có một người vô hình vừa đi ra. Từ đó mẹ tôi tin có ma. Nhưng mẹ tôi không bao giờ gọi là ma mà gọi là hồn. Kể cho tôi nghe câu chuyện đó, mẹ tôi bảo: “ Hồn cô về thật”.
Câu chuỵện về cô tôi là một câu huyện buồn. Năm cô tôi 16 tuổi thì mất. Cô tôi đi bắt hến ngoài sông về bị cảm lạnh và mất. Chỉ còn mấy tháng sau là cô tôi tổ cchức đám cưới. Những ngày trước khi mất, cô tôi hay nói với bà tôi: “ Khi nào con cưới, u bán thúng thóc mua cho con chiếc áo mới”.
Cả đời cô tôi chưa bao giờ được mặc một chiếc áo mới. Những năm tháng cô tôi sống đói rét và rách rưới vô cùng. Sau khi cô tôi mất, bà tôi thường thấy hồn cô về ướt át và run cầm cập vì lạnh. Lần nào trước khi bỏ đi, hồn cô tôi cũng nói : ““ Khi nào con cưới, u bán thúng thóc mua cho con chiếc áo mới”.
Sau khi mẹ tôi tin là cô tôi về bảo bà tôi mua cho chiếc áo mới. Mẹ tôi đã mua vải trắng và may một chiếc áo cánh chứ không phải chiếc áo vàng mã như bây giờ cho cô tôi và mang ra cánh đồng chôn xuống cạnh phần mộ cô vào một ngày rằm tháng Bảy.
Từ đó cho đến khi mất, bà nội tôi không thấy cô tôi về nữa.
dưới đây là một bài thơ tôi viết về mẹ sau ngày mẹ tôi mất:
GIẤC MỘNG TRƯA
con chỉ vừa chợp mắt
đã trở về trên cánh đồng quê
đất dưới chân con thơm mật
mây trên đầu con thơm hoa
Mẹ bước giữa hai triền cỏ biếc
dắt con đi theo lối chân trời
Câu chuyện buồn 26 năm qua
con đã giấu ngăn cuối cùng ký ức
nhưng trưa nay, một trưa như ngọc
con lỡ tay mở ra...gió lốc bụi thay mùa
con - cậu bé già nua của mẹ
kiệt sức như không thể quay về
Trong côi cút một mình đứng khóc
Dưới bầu trời lớp lớp tóc mẹ bay
2017
( hoa tầm xuân trên bức tường nhà tôi ở làng Chùa )
Có thể là hình ảnh về hoa hồng, ngoài trời và cây

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...